Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1237: Chương 1237: Mấu chốt ở chỗ câu thông.




Ầm!

Vu Nhai cảm giác vô số ký ức ập đến, Thần Huyền Khí Điển vận chuyển, bắt đầu cảm ngộ mệnh luân.

Nhưng rất nhanh kiếm ý kinh khủng bùng nổ đâm thẳng vào ý thức của Vu Nhai. Hết cách, Vu Nhai đành phân tâm vừa cảm ngộ vận mệnh vừa cảm ngộ kiếm đạo.

Ký ức oan hồn không thể nào là toàn bộ trí nhớ, chỉ vài mảnh quan trọng nhưng đã đủ.

Oan hồn là thiên tài thế hệ trẻ của Độc Cô gia sáu trăm năm trước, được chọn vào nghịch kiếm thần bí địa, gặp tình huống tương tự như Vu Nhai. Cuối cùng thiên phú oan hồn không đủ chết tại đây, lúc đó gã dùng sai cách, kiếm đạo thành thánh. Oan hồn đien cuồng rèn luyện kiếm đạo nhưng cuối cùng không nhìn thấu chất nghịch kiếm thần bí địa, trở thành một oan hồn có đặc điểm.

Đúng như Vu Nhai suy nghĩ, oan hồn chìm đắm trong huyền kiếm bản mệnh của mình, trở thành thứ giống như kiếm linh, Khắc Liệt Luân Tư. Kiếm của oan hồn vùi dưới đất đai ngay dưới chân Vu Nhai.

Như kiếm linh thần kiếm đã nói, muốn kiếm thì tự mình lấy.

Vu Nhai cảm ngộ vận mệnh, toàn bộ kiếm đạo của oan hồn. Vu Nhai chậm rãi thoát khỏi cảm giác điên cuồng, đau khổ. Sau khi giải thoát, Vu Nhai bỗng phát hiện Vu Nhai cảm ngộ kiếm đạo sâu hơn mấy tầng, như ăn đồ siêu bổ, tiến bộ mấy bậc.

Thật lâu sau Vu Nhai thở hắt ra:

- Phù.

Vu Nhai cười tươi rói:

- Độc Cô Diệt Hoàng tiền bối, ta thành công, ta cảm giác kiếm đạo của ta tăng vài bậc.

Độc Cô Diệt Hoàng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt tốt tốt, không ngờ Độc Cô gia ra một thiên tài như ngươi. Thân kiếm của ta chôn dươi đất bên chân ngươi, hãy lấy nó ra đi. Bây giờ ngươi không thể lấy huyền binh bản mệnh của mình ra, trong thử thách tiếp theo ngươi sẽ bị công kích. Chỉ có kiếm linh thứ nhất mới không thể dùng kiếm thể công kích ngươi.

Độc Cô Diệt Hoàng đã được giải mở gút mắc.

Vu Nhai cười sáng sủa nói:

- Không sao, tại đây toàn là tiền bối Độc Cô gia, ta nghĩ bọn họ sẽ sáng suốt giống như người.

Vu Nhai xem ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng, hắn đã hiểu sơ về nghịch kiếm thần bí địa. Vu Nhai biết nghịch kiếm thần bí địa là nơi như thế nào, trong lòng thầm mắng Độc Cô gia chủ vì bị gã lừa vào đây.

- Nhưng kiếm của các ngươi phủ bụi tại đây đúng là đáng tiếc, thôi thì ta sẽ lấy kiếm của người ra, chắc hẳn người cũng khát vọng chiến đấu đúng không?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Có lẽ ta sẽ có cách khiến các ngươi lại thấy mặt trời, cùng ta chiến đấu.

Vu Nhai nghĩ lại không chừng Thôn Thiên kiếm linh ở một bên xem, điệu thấp chút là hơn, đỡ bị bóp cổ. Nhưng hắn phải nghĩ cách kiếm mấy thanh kiếm mang về, bị Độc Cô gia chủ tính kế như thế nói sao cũng phải lấy tiền lời, phải lấy thật nhiều.

Độc Cô Diệt Hoàng nhỏ giọng nói:

- Đó là đương nhiên, đã rất lâu rồi ta không chiến đấu. Tiếc rằng ta chết, chỉ có thể trải nghiệm chiến đấu trong thế giới kiếm. Ta cảm giác ta nên tan biến đi, tại sao ta vẫn tồn tại?

Vu Nhai trầm ngâm nói:

- Đó là bởi vì trong lòng ngươi còn có oán khí.

Vu Nhai nhớ kiếp trước nếu quỷ hồn chết có oán khí sẽ biến thành oan hồn, không muốn đầu thai chuyển kiếp, có lẽ loại tình huống này cũng giống vậy.

- Oán khí? Đúng rồi, ta không cam lòng, không cam lòng! Tiểu tử, mới rồi ngươi lừa ta, ta muốn ngươi chết!

Oan hồn chính là kiểu bỗng nhiên điên cuồng, lúc tốt lúc xấu, giống như U Hoang kiếm linh trước kia, oán niệm bỗng nhiên bùng nổ sẽ mất lý trí ngay. Vu Nhai mặc kệ oán khí đó, hắn không có ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng còn giải quyết được chứ nói gì là bây giờ? Vu Nhai nói mấy câu đã làm Độc Cô Diệt Hoàng bình tĩnh lại, hắn duỗi tay ngoắc. Một thanh kiếm chậm rãi nhô lên từ mảnh đất đỏ máu, là thanh kiếm Độc Cô Diệt Hoàng từng dùng, một thanh thiên hạ đỉnh thánh giai.

- Ủa? Ngươi không hoàn toàn dung hợp với binh linh của mình?

Sau khi bình tĩnh lại Độc Cô Diệt Hoàng thản nhiên nói:

- Đúng vậy! Quy tắc nơi này không cho phép chúng ta dung hợp với binh linh, có lẽ tổ tiên Độc Cô gia không muốn linh hồn huyết mạch của mình bị luyện chế trở thành binh linh, hoặc là hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ siêu thoát.

Vu Nhai trầm ngâm một lúc sau nói:

- Vậy có lẽ ta sẽ có cách giúp người siêu thoát, nhưng không phải bây giờ.

Độc Cô Diệt Hoàng không hề kích động, bình tĩnh nói:

- Vậy sao? Cũng không sao, bây giờ ngươi hãy vượt qua cửa ải trước mắt rồi tính.

Độc Cô Diệt Hoàng bình tĩnh như một trí giả vĩ đại, năm xưa gã là kiếm khách rất bình tĩnh.

- Ừm!

Vu Nhai gật đầu, xách kiếm lên chọn đại một hướng đi.

Bởi vì Vu Nhai đã cảm ngộ kiếm của Độc Cô Diệt Hoàng nên thế giới càng rõ ràng trong mắt hắn. Kiếm ý hỗn loạn như thêm năm màu sáu sắc, liếc sơ là biết ngay kiếm ý nào thuộc địa bàn nào.

Vu Nhai đi tới một địa bàn kiếm ý cường đại, hắn đứng đó cảm ngộ kiếm ý mới.

Keng!

Như Độc Cô Diệt Hoàng nói, có một thanh kiếm chui lên từ dưới đất, kiếm ý xung quanh nối liền thành một sợi chỉ chém hướng Vu Nhai. Keng một tiếng, Vu Nhai giơ ngang cây kiếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng chặn lại thanh kiếm này.

Vu Nhai lại dùng chiêu cũ, định trò chuyện với đối phương:

- Tiền bối, khoan đã . . .

- Chết!

Oan hồn này oán khí càng nặng hơn Độc Cô Diệt Hoàng, không cần biết Vu Nhai nói gì, một nhát kiếm chém tới. Kiếm ý khủng bố bao phủ Vu Nhai, hắn một lần nữa cảm nhận bị kiếm ý bao vây là như thế nào.

Keng keng keng!

Thanh kiếm không bị ai điều khiển nhưng múa nhiều kiếm chiêu đáng sợ như oan hồn có thực thể đang cầm kiếm. Vu Nhai bất đắc dĩ chật vật ứng đối, trong đó xen lẫn phong đạo, sát ý thành thánh. Thỉnh thoảng Vu Nhai tìm cơ hội muốn gợi chuyện nhưng oan hồn không có phản ứng, hoặc phun một chữ chết.

Trong phút chốc hai bên đánh nhau nửa canh giờ, không có dấu hiệu dừng lại.

Vu Nhai mình đầy vết thương, trong tình huống này nếu muốn phá quan vẫn phải dùng cách cũ. Tức là bắt giữ kiếm ý của đối phương, cảm ngộ thành của mình, sau đó kiếm sẽ im lặng.

- Xem ra không chịu dừng, phải làm sao đây?

Vu Nhai đã tìm sai cách, hắn không muốn cảm ngộ kiếm ý mà chỉ muốn trò chuyện với oan hồn.

Tuy Vu Nhai có được ký ức của Độc Cô Diệt Hoàng, trông thấy có người thành công cảm ngộ. Vu Nhai thấy Độc Cô Chiến Phong ngồi xếp bằng trong kiếm ý hoặc đối kháng, rồi gã chợt người, mọi thứ tán đi, thế là gã đã thành công.

Vu Nhai mờ mịt nhìn, không biết bọn họ dùng cách gì.

Vu Nhai chỉ nghĩ ra một cách là nhờ Độc Cô Diệt Hoàng:

- Diệt Hoàng tiền bối có thể câu thông giúp ta được không?

Độc Cô Diệt Hoàng lắc đầu, nói:

- Không được, ta chỉ có thể cung cấp kiếm thể cho ngươi, những thứ khác phải tự ngươi giải quyết. Quy tắc nơi này là vậy, ta không thể vượt qua.

Độc Cô Diệt Hoàng phủ định ý tưởng của Vu Nhai, nếu có thể hỗ trợ thì oan hồn đã sớm giúp hắn.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Vậy sao?

Vu Nhai không mất niềm tin, nếu người xưa có thể thành công thì hắn cũng làm được. Mắt Vu Nhai hấp hánh chiến đấu với thanh kiếm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.