Triệu Hoán Thần Binh

Chương 532: Chương 532: Mượn kiếm huynh đột nhiên đến chơi.




Độc Cô Anh đã đi. Vu Nhai, Dạ Tình, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá thì ngồi yên suy nghĩ, tiêu hóa những chuyện Độc Cô Anh đã nói. Không có nhiều thứ thực chất, Độc Cô Anh chỉ giới thiệu phân phối thế lực Kiếm Sơn hùng quan, hành động gần đây của Ma Pháp đế quốc, giới thiệu cơ bản kỵ sĩ dự bị ba hành tỉnh khác.

Nhiệm vụ cụ thể, cách kỵ sĩ dự bị các hành tỉnh đối kháng là chuyện của Huyền Thần điện. Bảo vào Kiếm Sơn hùng quan là binh sĩ chỉ là ngụy trang, khi đó còn cần cao tầng Huyền Thần điện phối hợp định vị kỵ sĩ dự bị.

Tức là vẫn cần Huyền Thần điện quyết định quy tắc, có lẽ Yến đại nhân không biết hành động tiếp theo là gì nhưng kỵ sĩ chính thức dẫn đội khác thì biết. Như lúc trước đã nói, trong kỵ sĩ chính thức không thiếu chuyện dơ bẩn, sớm quên mất tinh thần kỵ sĩ. Mặt ngoài bọn họ vì vinh dự không từ thủ đoạn.

Những điều này chỉ là suy đoán, chờ hành động mới biết cụ thể thế nào.

Ngoài ra thế lực trong Kiếm Sơn hùng quan tranh đấu khá gay gắt. Như Vu Nhai suy nghĩ, Dương Như Hóa có thế lực khổng lồ nhất trong Kiếm Sơn hùng quan, đây mới là điều Vu Nhai hết sức cẩn thận. Dương Như Hóa sẽ không vì Hoàng Phủ đại tướng quân mà bỏ qua cho Vu Nhai.

Nói theo lời Độc Cô Anh thì Hoàng Phủ đại tướng quân chỉ là một con rối, là Huyền Binh đế quốc phái đến tôi luyện hoặc khoe khoang hoàng quyền. Khu vực Kiếm vực hành tỉnh quá mẫn cảm, kko chỉ to nhất mà chiến tuyến cũng dài nhất, thực lực mạnh nhất. Có mấy đại gia tộc siêu mạnh không để hoàng tộc để vào mắt.

Nên hoàng tộc thỉnh thoảng phái vài người hoàng gia tới cho bọn lính biết đối tượng trung thành không phải Độc Cô gia, không phải Dương gia mà là hoàng tộc Hoàng Phủ gia của Huyền Binh đế quốc. Nhưng không hiểu sao cấp trên phái thùng cơm đến, trong haòng tộc có khá nhiều người lợi hại, có lẽ Hoàng Phủ đại tướng quân rất có thế lực trong nội bộ hoàng gia.

Độc Cô Cửu Tà cười gian nói:

- Trà này nhạt quá, không đã miệng chút nào, đi kiếm chỗ khác vui vẻ hơn đi. Hì hì, nghe nói hùng quan, yếu tắc đều có chỗ cho người trút bầu tâm sự, phẩm chất không tệ. Vu Nhai, đi chung không?

Độc Cô Cửu Tà rất là chân thành mời Vu Nhai, nhưng rất nhanh gã toát mồ hôi hột, liếc thấy ánh mắt của Dạ Tình.

- Được rồi, ngươi không cần tìm chỗ trút tâm sự, có vị hôn thê xinh đẹp ngồi đây. Chết tiệt, ta cũng nên tìm một nữ nhân cùng nhau chiến đấu, ban ngày đánh với Ma Pháp đế quốc, ban đêm chiến đấu trong phòng, nghĩ thôi đã sướng.

Khóe môi Vu Nhai co giật, Độc Cô Cửu Tà miệng chó không phun ngà voi, lời như vậy sao gã có thể tùy tiện nói trước mặt nữ nhân? Vu Nhai vô sỉ còn rất có phẩm chất, có nữ nhân thích.

Lý Thân Bá rất bá khí nói:

- Cửu Tà huynh nói đúng. Vu Nhai, tuy ta sẽ không tranh Dạ Tình với ngươi nữa nhưng ta sẽ tìm cách thắng ngươi. Mặc dù hành động lần này là chiến đấu với ba hành tỉnh nhưng chúng ta vân sẽ đấu với ngươi, ta là đệ nhất!

Lý Thân Bá nói xong đứng dậy, khác với Độc Cô Cửu Tà là ánh mắt gã nhìn Vu Nhai, Dạ Tình không phải mập mờ mà là hâm mộ, ghen tỵ. Có lẽ Lý Thân Bá cho rằng đóa hoa này rất nhanh sẽ bị Vu Nhai hái.

Sự thật thì chỉ số tình cảm của Lý Thân Bá chưa cao đến mức nghĩ như thế, gã chỉ mơ hồ nhận biết.

Trong quán trà chỉ còn lại Vu Nhai, Dạ Tình. Từ ánh mắt, lời nói của Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá làm mặt Dạ Tình đỏ rực, bây giờ chỉ còn lại hai người làm nàng bứt rứt.

Dạ Tình suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nay Dạ Tình nghĩ rất nhiều, cũng nói nhiều với Nghiêm Sương. Lần này Nghiêm Sương thật sự gặp U Hoang, có thể góp ý kiến cho Dạ Tình. Nhưng cuối cùng hai nàng không thảo luận được gì, kết luận là khi nào gặp U Hoang thì Dạ Tình nên nói chuyện đàng hoàng một lần. Còn Vu Nhai, xem hắn là hàng 'sơ cua' đi.

Nhưng làm như vậy là không công bằng với Vu Nhai.

Đôi khi Dạ Tình sẽ nghĩ nàng không thật sự thích Vu Nhai, chỉ vì lời hứa xúc động ở Thiên Kiếm hùng quan, vậy cần gì lo nghĩ cho hắn nhiều như thế? Sau này cứ mặc kệ Vu Nhai là được.

Nhưng khi nghĩ như vậy, Dạ Tình nhớ tới đêm hôm ấy Vu Nhai làm bậy là tim nàng lại đập nhanh.

Dạ Tình cảm giác nàng sắp điên. Tham lang thần nữ, Dạ Tình đường đường là tham lang thần nữ, mới đầu nàng cao cao tại thượng nhìn Vu Nhai rảnh rỗi lấy hắn ra chơi, đùa giỡn một chút, cuối cùng nàng đùa chết chính mình.

Đặc biệt chuyện vị hôn phu hôn thê là nét bút hỏng lớn nhất.

Mới đầu tiểu tử này chỉ là kỳ binh giả nho nhỏ, sau này càng lúc càng đáng sợ, càng khó đoán, Dạ Tình càng muốn nhìn thấu hắn nhưng không được. Bất giác Vu Nhai đã vượt qua nàng rất nhiều, bất giác hắn bỏ xa tham lang thần nữ.

Thình thịch thình thịch!

Tim Dạ Tình đập nhanh lớn đến nỗi màng tai nghe thấy. Vu Nhai cách nàng ngày càng xa, nếu Dạ Tình không nắm bắt cơ hội thì sẽ co một ngày thành người của hai thế giới.

- Vu . . . Vu Nhai . . .

Cuối cùng Dạ Tình quyết định ngả bài, nàng lãng quên U Hoang.

- Grao!

- Tiểu Thúy, quả nhiên là ngươi, hèn gì lúc mới vào hùng quan đã cảm giác có hơi thở quen thuộc. Ngươi đến đây khi nào? Làm sao tìm thấy ta?

Khi Dạ Tình quyết tâm định làm gì thì Vu Nhai ngồi bên cạnh bỗng nhiên cười phá lên, rất là hưng phấn. Tiếng loài chim hú chất chứa hưng phấn.

Dạ Tình ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy một con khưu phong thú to lớn đập cánh bên ngoài song cửa, là Tiểu Thúy từng chở nàng đi. Hiện tại khưu phong thú này biến thái như chủ nhân của nó, tiến hóa siêu nhanh.

- Grao!

- Cái gì? Có người mang ngươi đến tìm ta?

Vu Nhai lấy làm lạ tại sao Tiểu Thúy tìm được hắn, bởi vì Kiếm vực hành tỉnh to như vậy, dù năng lực bay của nó lợi hại đến mấy cũng không thể cảm ứng được hắn từ Độc Cô Thần thành xa xa. Chẳng lẽ có người mang Tiểu Thúy đến? Là ai trong Độc Cô gia?

Trong khi Vu Nhai suy đoán thì trước cửa quán trà vang lên thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc:

- Vu Nhai, đã lâu không gặp!

Vu Nhai sửng sốt vụt ngẩng đầu, mượn kiếm huynh, là mượn kiếm huynh trong Bắc Đẩu thành. Đầu óc Vu Nhai có nhanh trí đến mấy cũng không ngờ là mượn kiếm huynh.

- Mượn kiếm huynh, a không Bạch lão sư, sao người ở đây?

Vu Nhai ấn tượng khắc sâu về mượn kiếm huynh.

Ban đầu Vu Nhai gặp mượn kiếm huynh trong Bắc Đẩu đồ thư quán, mấy lần đều cho hắn mượn kiếm. Tuy lần nào cũng là thanh kiếm trang sức đồ bỏ nhưng toàn là mượn kiếm huynh giúp Vu Nhai giải vây. Đặc biệt khi mẫu thân bị Lạc gia bắt cóc, nếu không nhờ mượn kiếm huynh phút mấu chốt ném kiếm qua thì khó biết bây giờ có kết cuộc thế nào.

Có thể nói Vu Nhai thiếu nhân tình mượn kiếm huynh rất nhiều, hắn luôn muốn báo đáp gã. Lần trước tham gia tiền kỳ Huyền Thần điện, Vu Nhai nghe Dương lão sư nói Bạch lão sư đi du lịch làm Vu Nhai không có cơ hội, không ngờ gặp lại mượn kiếm huynh tại nơi bất ngờ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.