Triệu Hoán Thần Binh

Chương 557: Chương 557: Phiếu cơm dài hạn.




Hoặc là bọn họ muốn tiếp tục làm ác tại đây, hoành hành hiếp người sau đó bị người dữ trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh bóp cổ. Người phạm tội chưa chắc ác, nhưng đa số là người dữ hoặc từng hung dữ.

Vu Nhai nhìn ánh mắt của bọn họ phán đoán ra nhiều điều, có thể lợi dụng những người này.

Nếu thật sự là kẻ ác, Vu Nhai sẽ giết hết cả đám, hoặc xem bọn họ là bia đỡ đạn, cần gì nói nhiều với họ? Giao tiếp thần thánh gì đó, Vu Nhai nói mà còn muốn ói.

Ít nhất đa số tội phạm trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh không thật sự là kẻ ác.

Vu Nhai nói tiếp:

- Chúng ta không dính dáng gì đến quý tộc, chúng ta là kỵ sĩ dự bị đáng thương đến từ Bắc Đẩu hành tỉnh. Bắc Đẩu, các ngươi biết chỗ đó là nơi khri ho cò gáy gì đi? Biết người ra khỏi Bắc Đẩu sẽ gặp đối xử thế nào không?

Đám người hoang mang.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Người Bắc Đẩu chúng ta hay bị ăn hiếp, bị khi dễ mà không thể chống đối. Bởi vì nếu chống lại sẽ có kết cục như hiện nay, chúng ta với thân phận tội phạm bị ném vào đây chờ chết.

Các tội phạm không nói chuyện nhưng không khí nặng nề lại đến. Khi dễ, ăn hiếp, bọn họ từng sống như vậy, cuối cùng bị tống đến Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh cũng vì lý do đó. Các kỵ sĩ ngăn nắp gọn gàng này cũng là tội phạm?

Bất giác sinh ra cộng minh.

Vu Nhai kéo Tiểu Mỹ ra, căm hận nói:

- Nàng là thiếu nữ nhỏ nhất trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, chúng ta có thể chịu đựng bị khi dễ, ăn hiếp, chịu đựng bị đối xử bất công nhưng chúng ta không chịu nổi nàng bị khi dễ!

Vu Nhai không cố ý giả bộ, cảm xúc này là thật. Mỗi khi Vu Nhai nhớ đến tình huống lúc đó của Tiểu Mỹ là lửa giận hừng hực.

Đám tội phạm nhiều năm không thấy nữ nhân nhìn Tiểu Mỹ thì mắt xanh ngắt. Tiểu Mỹ đáng thương sợ sệt nhưng vì phối hợp kẻ lừa đảo gạt người, nàng ráng nhịn.

Nghe Vu Nhai nói, các tội phạm cố gắng dời tầm mắng, vãnh tai lắng nghe.

- Mấy hôm trước kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh bắt cóc nàng, định làm chuyện các ngươi mới nói.

Một tội phạm tức giận quát:

- Cầm thú!

Bọn họ biết chuyện đó là chuyện gì, mới rồi còn nói cưỡng gian xong sẽ tự sát. Thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp như vậy trừ để làm chuyện đó ra còn làm gì? Trừ việc này ra có chuyện gì khiến Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nho nhỏ tức giận đến mất lý trí chống đối tồn tại cường đại? Các tội phạm đều công nhận Bắc Đẩu hành tỉnh rất yếu.

- Nếu chúng ta không phát hiện ra ngay thì hậu quả khó mà tưởng tượng. Nhưng dù bị phát hiện bọn họ còn . . . Chúng ta không nhịn được, phế bỏ nữ nhân cầm đầu, tức là dòng chính Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, sau đó bán nàng vào kỹ viện.

- Người cầm đầu là nữ? Vì ghen tỵ sao?

- Bán hay bán hay!

- Sao ngươi không đem nữ nhân như thế đến đây? Các ngươi không xuống tay được thì chúng ta sẽ làm giúp!

Các tội phạm lên tiếng, bọn họ nhớ đến quá khứ bi thương, như thấy thiếu nữ đáng yêu bị ăn hiếp mắt ngập nước. Nhiết huyết bị vứt bỏ nhiều năm lại trở về.

Vu Nhai âm trầm nói:

- Hừ! Nữ nhân kia không có tư cách bị các ngươi làm, ta đã nhờ bằng hữu bán nàng đến bách tộc loạn địa.

Vu Nhai không biết mượn kiếm huynh đưa Vệ Vi Vi đi đâu, nhưng đối diện đám người trước mắt hắn phải làm điên cuồng lên để bọn họ đồng cảm sâu hơn. Vừa rồi đã nói nhóm người này toàn là kẻ dẽ dằn, bọn họ đã từng điên cuồng.

Quả nhiên, các tội phạm mắt sáng rực lải nhải 'bán hay bán hay'. Nhưng bọn họ đã thật lâu không chạm vào nữ nhân, nói thật là rất hâm mộ những dị chủng tộc trong bách tộc loạn địa.

Vu Nhai không còn cảm xúc căm hận, hắn cười khổ nói:

- Vệ gia là gia tộc lĩnh chu Thuẫn Lĩnh hành tỉnh trung lục tỉnh, chúng ta may mắn sống sót nhưng bị ném đến đây.

Mắt các tội phạm vụ tắt ánh mắt, bọn họ nghĩ người lại xót cho thân, lòng thầm khâm phục Vu Nhai. Bọn họ từnng ghe nói về Vệ gia, hắn tức giận dám bán tử tôn dòng chính của Vệ gia vào bách tộc loạn địa, hào khí nghịch thiên! Càng đáng kaham phục, hâm mộ là Vu Nhai dám hy sinh vì đồng bạn như thế.

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Chúng ta cũng biết nơi này chín chết một sống nhưng bất lực phản kháng, đây là kết cuộc tốt nhất.

Mắt Vu Nhai bắn ra tia sáng nói:

- Nhưng chúng ta không cam tâm, dựa vào cái gì chúng ta chịu bị khi dễ? Chỉ vì chúng ta là người lăn lộn tầng dưới chót sao? Dù thế nào chúng ta vẫn còn cơ hội, chưa chết là còn đường ra. Dù Kiếm Phong lĩnh khó khăn đến đâu chúng ta sẽ vượt qua, một ngày nào đó ta sẽ đạp các đại gia tộc chết tiệt xuống dưới chân!

Nhiệt huyết lại sôi sục, đám tội phạm như tìm thấy tri âm, lần lượt đứng lên.

Sau lưng Vu Nhai cũng sôi trào nhưng hơi phức tạp. Có nhiệt huyết, có muốn đè Vu Nhai ra đánh. Trong kỵ sĩ dự bị không thiếu quý tộc, đặc biệt là người ngoài tỉnh.

Đại Tượng khẽ thở dài:

- Nhưng không cam lòng thì sao? Kiếm Phong lĩnh là doanh vật hy sinh.

Một bồn nước đá đổ ập xuống nhiệt huyết, các tội phạm buồn bã. Hy vọng quá xa vời, cho dù những Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đến Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh thì cũng là chịu chết.

- Đừng từ bỏ hy vọng, chúng ta vẫn còn cơ hội, nhất định sẽ có cách.

Vu Nhai không muốn nhiệt huyết mới bốc cháy đã tắt ngấm.

- Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, các ngươi định nói là lúc mới đến đây cũng nhiệt tình hừng hực, tràn ngập hy vọng rồi từ từ tuyệt vọng. Cuối cùng không bằng cả đống phân đúng không?

Hiện tại không ai có cảm xúc gì với chữ 'phân', bọn họ công nhận Vu Nhai nói đúng.

- Nhưng trong các ngươi trừ mấy người từng sống sót khi bị Ma Pháp đế quốc công kích ra có ai gặp hoàn cảnh tương tự? Các ngươi vì tin vỉa hè mà từ bỏ sao?

Vu Nhai chậm rãi nói:

- Ta nghi ngờ không có thời gian cảnh báo là vì tình trạng hiện tại của các ngươi, e rằng bây giờ Ma Pháp đế quốc đột nhiên đánh tới thì các ngươi không biết làm sao phát ra cảnh báo cho Kiếm Sơn hùng quan đúng không? Thậm chí không biết cách chạy trốn.

- Có lẽ các ngươi đã từng kế hoạch nhưng lâu thật lâu Ma Pháp đế quốc mới công kích chỗ này, các ngươi dần mất đi đấu chí, cuối cùng vật vờ chờ chết.

Các tội phạm nhìn nhau, đúng như Vu Nhai nói, với tình trạng hiện tại của bọn họ không lọt vào mắt Ma Pháp đế quốc.

Vu Nhai không nói nhảm, hỏi một câu:

- Vừa rồi ta nói chắc chắn Quang Minh thần điện sẽ đánh tới, tức là trong thời gian gần đây Ma Pháp đế quốc sẽ công kích. Các ngươi không muốn liều một lần sao?

Các tội phạm nhìn nhau, chìm trong suy tư. Có lẽ vì hạnh phúc đến đột ngột, hoặc cái chết sắp đến khiến các tội phạm hoang mang. Chờ đợi chết chóc là đau khổ, nhưng cái chết đến đột ngột cũng rất đáng sợ. Nhưng Vu Nhai kích thích nhiệt huyết trong các tội phạm, nổi lên cầu sinh, khát vọng mãnh liệt rời khỏi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh.

Liều mạng, tại sao không liều? Các tội phạm đã chịu đựng đủ cuộc sống như phân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.