Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1034: Chương 1034: Phù văn trận, ngươi có hiểu không (hạ)?




Có thể tưởng tượng tình huống lúc đó thế này, thân tín của Mông thân vương kéo binh đến dưới thành, các phương thế lực Dao Quang thành vây công Vu gia. Tình huống kinh khủng, nếu không nhờ bốn vị cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia đột nhiên xuất hiện thì khó tưởng tượng hậu quả.

Mông thân vương đối phó Vu gia nho nhỏ vốn không cần rắc rối như vậy, phái một thánh binh sư ra là được.

Nhưng thế tử Mông thân vương bị giết, đây là chuyện lớn. Vu Nhai có thân phận hạ phẩm tướng quân, Mông thân vương phải gióng trống khua chiêng ra tay, cho người toàn Huyền Binh đế quốc biết nhi tử của đệ nhất thân vương chết muốn vô số người chôn cùng.

Dù chuyện này khiến Huyền Binh Đại Đế bực mình.

Sau khi truyền ra chuyện Vu Nhai giết Hoàng Phủ Cung, Ma Pháp đế quốc không chịu trách nhiệm gì. Ma Pháp đế quốc còn lấy những chuyện khác như Huyền Binh đế quốc phái người làm điều lén lút, U Linh sát thủ đổ lên đầu Vu Nhai.

Vu Nhai đã về nước nên đây là chuyện cãi nhau giữa hai đế quốc, không liên quan nheìu đến hắn.

Vu Nhai thế mới biết tầm quan trọng, tác dụng của cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia.

- Đa tạ bốn vị đại thúc, nhưng bây giờ chưa hoàn toàn giải vây, ta đành cảm ơn suông. Chờ xong chuyện ta nhất định sẽ hậu tạ các vị.

Bởi vì bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia là nam nhân trung niên nên Vu Nhai gọi là đại thúc cũng không đủ, lúc này hắn chỉ có thể cảm ơn suông.

Bốn nam nhân trung niên gật đầu, nói:

- Đây là trách nhiệm của chúng ta.

bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia lạnh lùng nói:

- Muốn cảm ơn thì hãy nói với Thanh Hải trưởng lão.

Vu Nhai liếc Độc Cô Thanh Hải ngẩng đầu, ưỡn ngực, cứng ngắc nói:

- A, vậy ta đi về thăm mẫu thân đây.

Vu Nhai xoay người đi hướng Vu gia.

Nhiều người khóe môi co giật, thái độ gì đây?

Độc Cô Thanh Hải hét lên:

- Tiểu tử, ta giúp ngươi nhiều như vậy mà ngươi không cảm ơn ta tiếng nào đã đi? Ta mặc kệ Dao Quang thành tự sinh tự diệt.

Vu Nhai đứng trong không trung nói:

- Hình như lão không có ích gì, lão già Mê Thành ở lại đây là đủ rồi.

Lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải đồng thanh kêu lên:

- Cái gì?

Vu Nhai đứng trên nóc nhà, hỏi:

- Thanh Hải tiền bối, xin hỏi là nếu lát nữa thánh binh sư của Mông thân vương bám chân hai vị trưởng lão, vô số binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh công kích Dao Quang thành thì lão có cách gì bảo vệ Dao Quang thành không?

Độc Cô Thanh Hải trợn to mắt nói:

- A!

Mới rồi Độc Cô Thanh Hải chỉ lo nghĩ muốn Vu Nhai cảm ơn lão, mượn cơ hội này nhận hắn làm đồ đệ, không ngờ hắn hỏi ra mấy vấn đề. Độc Cô Thanh Hải ngần ngừ, suy ngẫm lại, biểu tình hoang mang. Bốn đỉnh cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia cộng với Vu Nhai chắc chắn không đủ, đừng xem thường lực lượng đông người.

Trong thế giới khác nhiều người vẫn có lực lượng lớn mạnh.

Mọi người nhìn chằm chằm hai già một trẻ, khi thấy vẻ mặt Độc Cô Thanh Hải mờ mịt thì tâm tình rớt xuống đáy cốc. Bọn họ đã hiểu tại sao Vu Nhai nóng lòng muốn gặp mẫu thân.

Có lẽ Vu Nhai muốn nhanh chóng đưa mẫu thân đến nơi an toàn, hoặc ít nhất gặp mặt Vu Thiên Tuyết lần cuối.

Độc Cô Thanh Hải buồn bực nói:

- Ta . . . Ta không nghĩ ra được, nhưng tại sao có lão già Mê Thành thì đủ rồi? Hắn nghĩ ra được cách gì sao?

Mọi người dấy lên hy vọng, mắt sáng rực nhìn lão già Mê Thành.

- Ta . . . Cái . . . Này . . . Thì . . .

Lão già Mê Thành choáng váng, lão đâu có cách gì?

- Tất nhiên lão già Mê Thành không có cách nhưng ta thì có, bởi vì lão là phù văn đại sư.

Vu Nhai nhìn lão già Mê Thành chằm chằm, nói:

- Thôi, vốn định gặp mẫu thân sau đó sắp xếp công việc, không muốn nói công khai. Dù sao vài người ở đây không có ý tốt với ta, sợ bọn họ lộ tiếng gió. Nhưng thôi, ta nghĩ có mặt hai vị siêu trưởng lão Độc Cô gia sẽ không xảy ra vấn đề gì, sẽ không ai có năng lực đi tranh công với Mông thân vương.

Giọng Vu Nhai dần lạnh lẽo. Tuy các ngươi bị liên lụy nhưng dám ức hiếp mẫu thân của ta, muốn lấy mạng mẫu thân ta đổi an toàn cho các ngươi? Khó chịu, lão tử ích kỷ như vậy đấy.

Nếu bọn họ chỉ có suy nghĩ tự bảo vệ mình thì Vu Nhai thông cảm, sẽ không hận.

Nhưng vài người không chỉ nghĩ như thế, muốn mượn cơ hội này leo lên cao, ôm đùi Mông thân vương, tính kế Vu gia như thế nào, báo thù riêng ra sao. Bọn họ giống như nguyên tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội.

Dù là vì nguyên nhân gì thì bây giờ Vu Nhai phải trấn nhiếp tất cả.

Không khí sôi động, tiếng khe khẽ thì thầm, mọi cặp mắt nhìn vào Vu Nhai.

Vu Nhai chợt hỏi:

- Rất đơn giản. Phù văn, Mê Thành tiền bối nên biết trong phù văn có phù văn trận đúng không?

Lão già Mê Thành ngơ ngác nhìn Vu Nhai:

- Đương nhiên, sao ta không hiểu phù văn trận được?

Lúc trước Liễu Mị Nhi còn biết dùng trang giấy bày tiểu trận, sao lão già Mê Thành không biết dùng phù văn trận được? Nhưng bọn họ chỉ hiểu tiểu trận pháp, muốn bày loại phù văn trận như trong di tích biệt viện của Cổ Duệ chi dân là không thể nào. Nếu không thì Ngũ Thanh đã chẳng ảo tưởng khi trở về Huyền Binh đế quốc sẽ có tương lai tươi sáng, cưới Liễu Mị Nhi biết phù văn trận làm thê tử. Lúc đó đã nói rồi, Ngũ Thanh không thích tính cách của Liễu Mị Nhi, quá đanh đá.

- Vậy người có hiểu phù văn trận này không?

Vu Nhai dứt lời, trong tay xuất hiện mấy chục huyền binh phù văn. Mũ giáp đa số mặc trên người mấy chục thành viên Xích Sắc quân đoàn, còn sót lại là binh khí. Vu Nhai vòng quanh phòng ở dưới chân bày phù văn trận, chớp mắt một trận pháp hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt lão già Mê Thành.

Lão già Mê Thành không dám tin vào mắt mình, lắp bắp:

- Cái . . . Này . . . Thì . . .

Mắt Vu Nhai sáng rực nhìn lão già Mê Thành, hỏi:

- Nếu bày phù văn trận này khắp Dao Quang thành thì sao? Với lực lượng phù văn đại sư của người có thể chặn đại quân Mông thân vương trong vòng hai, ba ngày không?

Trước mắt trừ cách bắt cóc Mông thân vương ra chỉ còn lại một cách này, cũng là đáng tin nhất. Nhưng thực lực phù văn hiện giờ của Vu Nhai không thể bày siêu đại trận trong Dao Quang thành thời gian ngắn ngủi, phải dựa vào lão già Mê Thành có được thực lực cường đại, thánh binh sư kiêm phù văn sư mới được.

Chỉ cần chặn lại Mông thân vương và đại quân kéo đến trong hai, ba ngày thì Độc Cô gia chủ nhất định sẽ hành động. Thất hoàng tử cũng sẽ góp một tay, thậm chí trực tiếp ra mặt đối kháng với Mông thân vương. Vu Nhai không cần kéo dài quá lâu.

- Có thể, chắc chắn có thể. Bà nội cha nó, tiểu tử nhà ngươi kiếm đâu ra loại trận pháp này? Chẳng lẽ là Liễu lão già kia?

Vu Nhai thành thật nói:

- Đương nhiên không phải, đây là thu hoạch của ta trong Ma Pháp đế quốc. Tạm thời không phải lúc nói chuyện, chúng ta hãy bàn bạc xem bày trận pháp to lớn này như thế nào trong thành đi.

Vu Nhai nắm giữ quyền chủ đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.