Triệu Hoán Thần Binh

Chương 401: Chương 401: Rất nhanh sẽ tìm đến




Rất nhanh, tim Vu Nhai lại trở nên ổn định. Dù sao nam nhân kia cũng không liên quan tới mình. Chỉ cần đưa hắn tới trước mặt mẫu thân là được. Nếu như hắn không xin lỗi mẫu thân, không chịu cúi đầu xin mẫu thân tha thứ, vậy tất cả xem như chưa từng xảy ra.

Nỗi khổ tâm, chỉ cần hắn không chết hoặc điên, bất kỳ nỗi khổ tâm nào cũng không phải là lý do bỏ mặc mẹ con bọn họ.

- Còn những chuyện khác? Ví dụ như những người hại ta năm đó, thích khách trước đó, đã điều tra được chưa?

- Không, hoàn toàn chưa điều tra được gì.

- Ừ, những điều này cũng không quan trọng. Vẫn chờ nam nhân kia tới rồi nói sau!

Vu Nhai gật đầu. Không quan trọng. Nếu như có thể tìm được phụ thân kia, có thể những kẻ có dính dáng tới sẽ xuất hiện. Về phần nữ nhân có chiếc nhẫn kim sắc trước đây đã nói với mẫu thân, có quen biết phụ thân, nhất định cũng sẽ bị lôi ra.

Kế tiếp, Vu Nhai trở lại trong phòng ở Hình Kiếm Các.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà cũng không quấy rầy hắn. Bọn họ biết hiện tại sợ rằng hắn không tâm tư bàn tới những chuyện khác. Bọn họ chỉ dặn dò hắn về chuyện ngày hôm sau phải tới gặp gia chủ, sau đó liền rời đi.

Vu Nhai trở lại trong gian phòng tạm thời của mình tại Hình Kiếm Các, tháo kim bào trên người xuống.

Đối với cái gọi là phần thưởng và gặp gia chủ vào ngày hôm sau, hắn chưa từng để ở trong lòng. Không biết vì sao, hắn cảm giác hình như rất nhanh sẽ có một trận bão tố, thậm chí là trận bão tố có liên quan đến sinh tử đang chờ hắn.

Vu Nhai trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, lại quan sát kỹ bên trong.

Phong Doanh và U Hoang vẫn đang trùng kích Thánh Binh Linh bát giai. Thôn Thiên Kiếm đã qua hoàn toàn dung hợp kiếm tâm, bộ dạng giống như lão thần quan sát khắp nơi. Chỉ có điều khi cảm giác được ánh mắt Vu Nhai, chợt phát ra một tiếng động khẽ, hình như đáng phát ra lời cảnh cáo.

Trong đầu Vu Nhai lại hiện lên đôi mắt giống như điện, gương mặt nhìn thấy trong lúc mơ hồ. Vì sao hắn lại có cảm giác quen thuộc?

Đúng vậy, hiện tại khi hắn hồi tưởng lại gương mặt đó lại luôn có cảm giác quen thuộc. Nhưng chỉ có điều không nghĩ ra được là quen ở đâu. Hắn căn bản chưa từng gặp qua kiếm linh Thôn Thiên Kiếm.

Thôi đi, trước mặt có khi là thời cơ. Chỉ cần hắn không chết.

Vu Nhai càng nghĩ càng liên tưởng với đạo kiếm tâm mà Thôn Thiên Kiếm đã dung hợp. Cảm giác cắn nuốt lại thêm dẫn động kia...

- Dẫn động, dẫn động, rốt cuộc là muốn dẫn động cái gì?

Vu Nhai khẽ nhíu mày. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sao đã lốm đốm đầy trời, cũng không nhìn thấy kiếm ảnh phía dưới. Nhưng nó lại thực sự tồn tại.

Dẫn động sao...

Vu Nhai nhìn xuống mặt đất. Hắn vận dụng Thôn Thiên Kiếm dẫn động khí lực này...

Oong...

Trong giây lát, Vu Nhai cảm giác từ thanh kiếm lớn trên quảng trường Hình Kiếm Các truyền đến một khí lực, hình như trực tiếp gia tăng đến trên người hắn, có thể bị hắn cắn nuốt, cùng dẫn động. Hắn khiếp sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng thu lại Thôn Thiên Kiế. Trong nháy mắt khí lực lại theo đó mà biến mất.

- Lẽ nào kiếm tâm kia dẫn động khí lực thanh kiếm lớn của Độc Cô gia?

Vu Nhai lẩm bẩm, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời:

- Thanh kiếm lớn này rõ ràng là lấy từ trong rừng kiếm phía dưới Kiếm Ảnh Trận lên. Giả thiết ta lại tăng thêm sức lực, có thể dẫn động cả khí lực phía dưới ra hay không?

Nghĩ tới đây, Vu Nhai không khách khí nữa, lập tức nhắm mắt lại, tăng cường khí lực vận dụng lực dẫn động này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai mở mắt, thần thái trong mắt đầy hưng phán, nhưng trên mặt lại lộ vẻ u sầu. Dường như đối mặt với trận bão tố sắp đến cũng không khiến hắn phải ưu tâm như vậy. Hắn cầm nắm đấm, sau đó lại cắn răng lấy cái rễ màu đen ra.

Tự mình tăng cường thực lực bản thân mới là bá đạo.

Ầm...

- Chủ nhân, Phong Doanh đã thành công trở thành Thánh Binh Linh bát giai!

Trời đất u ám chợt sáng lên. Vu Nhai mở mắt ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy Phong Doanh đang sung sướng giống như tinh linh. Nàng cũng không biến hóa nhiều lắm, hình như chính là mắt lớn hơn, bộ dạng càng đáng yêu hơn. Đồng thời còn có cả U Hoang. Vu Nhai cảm giác giả thiết lại dùng U Hoang sát nhân dung hợp với U Hoang Kiếm sát nhân, khí lực sẽ được tăng cường. Đặc biệt là đối mặt với người nắm giữ Binh Linh cường đại, cũng có thể đối đầu.

Vu Nhai đứng lên, trực tiếp ở trong phòng đánh một lượt kiếm kỹ của Phong Doanh và U Hoang một lượt. Cuối cùng lúc hắn ra cửa, mặc kim bào vào, đeo chiếc nhẫn không gian mới nhận được từ ngày hôm qua, bước ra khỏi Hình Kiếm Các.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đã chờ ở bên ngoài. Vu Nhai vẫn bộ dạng không mấy để ý, cùng bọn họ đi về phía người nắm quyền cao nhất của Độc Cô gia, thể hiện khí lực cường đại nhất của hắn ở trước mặt Độc Cô gia. Hắn thật sự không muốn đi. Đợi Độc Cô Chiến U không bằng có thể đi dạo trong Tàng Binh Các một lượt. Đáng tiếc, với khí lực của hắn hiện tịa vẫn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Hôm nay, điều Vu Nhai có thể làm chính là liều chết thu nhận tất cả Thần Binh trong Huyền Binh Điển vào cơ thể. Phải biết rằng, lát nữa cũng sẽ đáp ứng nhìn thấy Thần Binh Sư trong truyền thuyết. Giả thiết thật sự bị nhìn ra được gì đó, hắn sẽ gặp khó khăn. Đây cũng là một trong những nguyễn nhân khiến hắn không muốn đi.

Vu Nhai hình như có sauy nghĩ về khả năng xấu có thể xảy ra. Khi hắn chuẩn bị ngồi lên Kiếm Điêu, phía trước ba người Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một người mặc áo bào đỏ đi ra. Chỉ thấy thân thể hắn gầy gò, gương mặt xương xẩu, nhìn có chút quen mắt!

- Độc Cô Nhai. Không không, Độc Cô Cửu Nhai đại nhân. Là ta, ta là Độc Cô Đỉnh thường đi với Độc Cô Chư.

Người tới chính là Độc Cô Đỉnh. Cũng không biết gia hỏa này làm thế nào luôn có thể tìm được cách. Hắn chỉ là áo bào đỏ, lại có thể chuồn đến tận nơi này.

- Ta nhớ ra ngươi rồi. Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Trư đâu?

- Độc Cô Chư, Độc Cô Chư bị Độc Cô Cửu Dương bắt đi rồi!

Độc Cô Đỉnh nói rất nhanh.

- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Độc Cô Cửu Dương lại có hứng thú đối với một người mặc áo bào đỏ? Đã có chuyện gì vậy?

Vu Nhai ngẩn người, hỏi thật nhanh. Hắn có cảm giác không mấy tin nổi.

- Dường như có liên quan đến Độc Cô Vận Nhi. Chuyện chỉ mới phát sinh vào ngày hôm qua mà thôi. Sợ rằng Độc Cô Cửu Dương rất nhanh sẽ tới tìm đại nhân.

Độc Cô Đỉnh nói thật nhanh. Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Xem ra đúng như Độc Cô Vận Nhi đã nói, Độc Cô Cửu Dương có sở thích chiếm hữu vô cùng kịch liệt. Nữ nhân của hắn, trước đó không thể có quan hệ với bất kỳ nam nhân nào khác. Chỉ có điều tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài?

- Không phải rất nhanh, mà là đã từng rồi!

Vu Nhai đột nhiên quỷ dị nói.

- Ngao...

Vu Nhai vừa dứt lời, liền thấy trên bầu trời có hai vân cáp kim sắc hoa mỹ hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.