Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1843: Chương 1843: Rừng trúc




Nếu không giải được thì vòng qua. Có thể giải được thì cứ giải. Hiện tại điều Vu Nhai cần chính là tốc độ...

Cùng lúc đó, huyền khí của Vu Nhai đang điên cuồng bạo phát. Phải biết rằng, Huyền Binh Điển không chỉ thu đài Nguyệt Rèn, loại Huyền Binh này tuyệt đối là cấp nghịch thiên, còn thu tất cả 198 loại đồ vật vào. Nó mang lại cho hắn lượng huyền khí lớn tới mức nào, có thể tưởng tượng được.

Nếu như đổi lại, hắn vẫn là Thánh Binh Sư đỉnh phong, sợ rằng sẽ trực tiếp bị những huyền khí này làm nổ tung.

Nhưng Thần Vương cần lượng huyền khí thật sự quá lớn, quá nhiều. Nếu như dựa vào số đang dược Vu Nhai móc được từ Tư Mã Tường sợ rằng ngay cả số lẻ cũng không đủ. Nhưng bây giờ hắn đã có đủ. Một khí tức cuồng bạo phóng lên cao. Nếu như đây không phải là ở trong sát trận, sợ rằng phạm vi khí tức của hắn có thể truyền ra không biết rộng tới mức nào. Đây là đang đột phá...

Theo Vu Nhai đi tới, huyền khí của hắn cũng càng lúc càng lớn mạnh. Hắn không khoanh chân ngồi xuống yên lặng tu luyện, cứ như vậy vừa cảm ngộ địa thế vừa đi tới. Tuy nói là đang cảm ngộ địa thế, nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm. Gần như chớp mắt đã lướt qua.

Trong nháy mắt hắn đã rời khỏi sát trận gần Huyền Nguyên Chi Lực, đi tới Ma Thiên Trận Pháp. Thôn Thiên Kiếm lại giống như gió bão lao ra...

- Thôn Thiên Kiếm Linh, xem ra nàng cũng tiến bộ không ít.

Có lẽ bởi vì chịu áp lực trong thời gian dài như thế, tính tình Vu Nhai giống như đổi ngược. Có lẽ bởi vì hắn rất lo lắng đối với chuyện xảy ra trong hơn năm tháng qua. Nói chung hắn gọi Thôn Thiên Kiếm Linh là Thôn Thiên Kiếm Linh, giọng nói cũng mang theo cảm giác thành thục nào đó.

Không biết tại sao, Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ cảm thấy đỏ mặt lên. Giọng nói Vu Nhai như vậy thật khiến người ta cảm thấy mê hoặc...

Phi phi...

Tâm tính tiểu nhi nữ thầm mắng mình một câu, sau đó Thôn Thiên Kiếm Linh tỉnh táo lại, không để cho Vu Nhai nhìn ra bất kỳ điểm nào kỳ quái nói:

- Hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực, lực lượng của ta đã phát sinh thay đổi rất lớn. Hiện tại kiếm thể của ta tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng ta lại cảm giác mình đạt đến cảnh giới tương tự như thần kiếm Kinh Thiên. Ta còn có thể cường đại hơn. Chỉ cần ngươi tiếp tục trở nên cường đại.

- Ta sẽ!

Bay đi, Vu Nhai gật đầu. Sau đó, hắn lại tiếp tục chuyên tâm cảm ngộ địa thế. Hắn có thể cảm giác được, hắn cũng không cần cảm ngộ khắp địa thế, chỉ cần, cảm ngộ một vài chỗ quan trọng nhất trong đó, sau đó có thể thông qua ký ức về toàn bộ Nơi khởi nguồn Nguyên Giới thôi diễn đi ra. Bởi vậy, hắn cũng không cần lại bay lên trên không trung, cũng không cần lo lắng nơi thần bí sẽ sụp đổ gì đó.

Đi tới tuyệt địa phù văn trận, Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ địa thế đồng thời lại tu luyện phù văn trận. Ban đầu là từ 104 góc. Thời điểm khi đi qua phù văn trận này, hắn đã đạt đến 132 góc. Đúng vậy, hắn đang điên cuồng tiến mạnh về phía trước. Nhưng khi qua tuyệt địa phù văn trận thứ hai, hắn lại chỉ đạt tới 136 góc. Vu Nhai biết, đây cũng là cực hạn tạm thời...

Bởi vì lĩnh ngộ nhiều phù văn trận, Huyền Binh Điển thậm chí phát ra âm thanh Linh linh linh đầy sung sướng. Vu Nhai thấy được, vô số phù văn xuất hiện ở trong tiểu thế giới của nó, khiến bầu không trung của đại địa này biến đổi, quay xung quanh 198 loại đồ vật kia. Sau đó vô số phù văn kia bị các đồ vật hút vào. Đúng vậy, những Huyền Binh vừa rèn ra còn chưa được khắc phù văn.

Mỉm cười, Vu Nhai lại mặc cho Huyền Binh Điển tự vận hành. Hắn tiếp tục chạy đi.

Tâm trận, vẫn không có gì biến hóa. Nhưng Vu Nhai lại chợt nhìn thấu điểm gì đó. Hình như tâm trận ở đây thật sự có không ít thiếu sót, không hoàn mỹ giống như Lạc Thiên Nguyên Giới. Ngay cả hắn cũng không có cách nào biến nó thành hoàn mỹ.

Vu Nhai sao có tâm tình suy nghĩ nghiên cứu chủ nhân trước của đài Nguyệt Rèn cũng không nghiên cứu tâm trận, trực tiếp xông qua...

Trận pháp chính của Kinh Thiên Nguyên Giới, bây giờ Vu Nhai là có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng sinh cơ bừng bừng. Hắn có thể cảm giác ra đây là một trận pháp, nhưng vẫn không biết là dạng trận pháp gì, vẫn không có để ý xông qua.

- A, hình như không có dân thổ cư? Lẽ nào tất cả đều bị cao thủ dân Cổ Duệ thu đi?

Vu Nhai lại phát hiện ra một vấn đề. Chợt hắn lắc đầu, vẫn tiếp tục đi tới. Hắn muốn tìm một nơi có người, bắt một người tới hỏi thăm một chút về thế cục bây giờ.

Đáng tiếc, tuy rằng hắn nhìn thấy được nơi có dấu vết của người, thậm chí có rất nhiều nơi có dấu vết tranh đấu, nhưng không có phát hiện ra một bóng người nào.

- Có lẽ tiến vào trong Huyền Thiên Binh Trận, có thể tìm được người của đế quốc Huyền Binh.

Vu Nhai đột nhiên nghĩ như thế. Đúng vậy, trước đó hắn cũng không dám tùy ý tiến vào Huyền Thiên Binh Trận. Hắn lo lắng Huyền Thiên Chân Thần có thể khống chế tất cả Huyền Thiên Binh Trận, đồng thời phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Trước khi không hiểu rõ thế cục, Vu Nhai không dám liều lĩnh. Không phải hắn quên đi mối thù hận. Chỉ bởi vì hắn không mất đi sự bình tĩnh. Lỗ mãng vọt vào nói không chừng chính là chịu chết.

- Cái Huyền Thiên Binh Trận kia rất yếu. Tiến vào thử một chút...

Vu Nhai quan sát. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một tuyệt địa binh trận thoạt nhìn rất yếu. Vốn thân ảnh đang bay nhanh chợt ngừng lại. Đứng ở trước tuyệt địa binh trận này, binh trận là do trúc xanh tạo ra. Toàn bộ binh trận chính là một rừng trúc.

Hắn đưa tay vào, sau đó, linh giác tiến vào...

Trong nháy mắt, khí tức của toàn bộ rừng trúc đều thu hết vào trong đầu. Hắn có một cảm giác mình có thể nắm giữ được.

Đương nhiên, muốn nắm giữ vẫn cần phải có thời gian. Nhưng muốn lặng lẽ tiến vào, không phát ra một tiếng, lại không có vấn đề gì. Huyền Binh đại đạo cũng theo đó tản ra. Toàn thân hắn hóa thân thành trúc xanh, lặng lẽ đi về phía trước. Trước đó hắn tôi luyện năng lực ẩn nấp, lúc này đã phát huy tác dụng!

Mặt đất chấn động càng kịch liệt hơn. Không biết từ lúc nào, huyền khí của hắn đã lặng lẽ tiến vào Thần Vương. Không còn là cảm giác cuồng bạo nữa, không phóng lên cao. Hắn vẫn đi bộ. Hắn không tiếp tục đi cảm ngộ địa thế nữa, bởi vì như vậy đã đủ rồi. Kế tiếp chỉ cần không ngừng hoàn thiện huyễn ảnh ở trong Thần Huyền Khí Điển, không ngừng dung hợp đại địa với những gì trong trí nhớ cả hắn là được.

Bây giờ hắn đã làm quen với rừng trúc này. Mặc dù nơi này bị Huyền Thiên Chân Thần nắm giữ, hắn cũng muốn trộm qua, cũng muốn biến thành đồ của mình, để mình sử dụng. Tốt nhất là có thể làm lặng lẽ không một tiếng động.

Đương nhiên, Vu Nhai không quên mục đích chuyến này của hắn, là phải tìm xem có người của đế quốc Huyền Binh hay không.

- A, vẫn thật sự có người! Ừm, còn có mùi máu nồng đậm, còn mới?

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hắn nhanh chóng lẻn vào theo mùi máu. Rất nhanh, hắn liền nghe được một giọng nói quen thuộc:

- Nói, Vu Nhai ở đâu. Rốt cuộc hắn ở đâu? Nếu không nói, bọn họ chính là kết quả của ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.