Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1585: Chương 1585: Ta đùa giỡn ngươi sao?




Bởi vì bị khí thế Vu Nhai đè ép, đám người Tô Lôi đều không nói được lời nào.

Thật ra Đạt Mộc gia gia muốn nói gì đó. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn đã xuất hiện vị pháp sư vong linh đi cùng Ngụy Linh. Người này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, không cho hắn có bất kỳ động tác nào. Khí thế của người này cho hắn biết, đó cũng là thánh ma đạo sư. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi.

Không ngờ là pháp sư vong linh Thánh cấp?

- Ha ha, thú vị. Thật thú vị. Cẩn thận ngươi tàn sát nhiều người như vậy, sau này nữ nhân kia sẽ oán giận ngươi, không qua lại với ngươi nữa.

Phía bên Nguyệt Ninh Á cũng im lặng. Chợt nàng lại phá lên cười. Nàng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của vong linh huynh. Quen thói cao cao tại thượng nàng không chú ý tới tình hình phía bên Đạt Mộc gia gia. Ở trong ý thức của nàng Đạt Mộc gia gia rất lặng lẽ.

- Cảm ơn quận chúa quan tâm.

Vu Nhai nhún vai. Tô Lôi và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau.

Đương nhiên, Tô Lôi biết bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau. Vị "Ngụy Linh tiên sinh" này căn bản sẽ không lưu ý tới sự uy hiếp của quận chúa. Trong mắt nàng lộ vẻ giãy dụa. Nhưng nàng không tránh khỏi khí thế của "Ngụy Linh" đè ép, căn bản nói không ra lời. Nàng biết sở dĩ "Ngụy Linh" ra tay nhất định là bởi vì vinh quang của đế quốc Huyền Binh. Dù nói thế nào, sư phụ cũng đã từng là đại biểu ma pháp sư của đế quốc Huyền Binh. Mình là đệ tử của nàng, cho nên hắn phải đi ra cứu mình, tránh bị người ta nói, người của đế quốc Huyền Binh bị khi dễ còn không dám đánh trả.

"Ngụy Linh" là người của đế quốc Huyền Binh. Trong mắt hắn, chết mấy trăm dân nghèo đế quốc Ma Pháp căn bản không đáng kể.

- Được, vậy cứ theo lời ngươi nói.

Tâm tình Nguyệt Ninh Á lại vui mừng. Tối nay thật đúng là thoải mái. Thật may, mình lại tới đây. Bởi vì ở đây đã gặp được rất nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng. Kết quả chính là sẽ làm tình cảm một đôi "Tình lữ" vì vậy mà tan vỡ. Lát nữa còn có vô số máu tươi nhuộm đỏ cả quảng trường nhỏ. Trên nền tuyết trắng sẽ xuất hiện nhiều đóa hoa đỏ tươi. Tất nhiên đó là cảnh tượng tuyệt đẹp.

- Như vậy ta bắt đầu.

Vu Nhai mỉm cười. Nụ cười này khiến Nguyệt Ninh Á cảm thấy có chút cổ quái, nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng.

Ngay sau đó, trong nháy mắt nguyên tố hệ thổ ngưng tụ trên quảng trường. Cũng vài lúc này, con ngươi trong mắt những cao thủ ở đây đều co lại. Ma pháp Thánh cấp chấn động. Nhưng người nam nhân trước mắt này đúng là thuấn phát, không đọc bất kỳ lời chú nào. Thật ra, rất nhiều thiên tài cũng có thể làm được. Cho dù Nguyệt Ninh Á mình cũng có thể thuấn phát ra gai băng. Chỉ có điều ma pháp rắn đất Thánh cấp chấn động dường như khó hơn mà thôi. Nàng tự nghĩ, muốn làm được cũng không dễ dàng gì.

Một rắn đất cực lớn cuối cùng ngưng tụ ra trên không trung. Áp lực khủng khiếp khiến mọi người gần như không thở nổi. Mỗi người cũng không thể cử động, hoảng sợ nhìn rắn đất phía trên giống như Thần Ma.

Đúng vào lúc này, Vu Nhai thoáng vung lên lên. Trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, bao gồm cả Tô Lôi và Đạt Mộc gia gia, con rắn đất lao xuống. Trong nháy mắt, bụi bay lên. Toàn bộ quảng trường nhỏ đều bị bao phủ.

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đây chẳng lẽ là tiếng kêu thảm thiết trước khi chết?

Không. Sau khi rắn đất lao xuống, sao tiếng kêu thảm thiết vẫn còn tiếp tục? Theo lý thuyết chắc hẳn phải dừng lại. Bởi vì tất cả mọi người đã chết mới đúng. Đúng vào lúc này, một thủ hạ phía sau Nguyệt Ninh Á chợt thủ hạ kêu lên:

- Quận chúa, khí tức sinh mệnh phía dưới lại không thiếu một người.

- Cái gì?

Nguyệt Ninh Á hét to một tiếng.

- Rơi!

Không đợi Nguyệt Ninh Á kêu xong, lại nghe được ma pháp sư hệ thổ trẻ tuổi kia khẽ quát một tiếng.

Nguyên tố thổ chấn động. Bụi không rơi xuống. Không một hạt bụi nào rơi ra ngoài quảng trường nhỏ, cũng phù hợp với quy định của Nguyệt Ninh Á trước đó, chính là không thể có bất kỳ vụn băng nào rơi ra khỏi quảng trường nhỏ. Chẳng qua đổi vụn băng thành bụi mà thôi.

Tự nhiên, bởi vì bụi lắng xuống, quảng trường nhỏ lại hiện ra trước mắt mọi người.

Các kỵ sĩ trên Tuyết Lang Ma, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn. Bởi vì bọn họ bay cao, có thể nhìn rõ ràng hơn.

Chỉ thấy một con rắn đất trông rất sống động không ngừng qua lại, lách qua thân thể của đám dân nghèo. Ở trong quảng trường, không có một dân nghèo bị thương tổn. Ma pháp sư hệ thổ trẻ tuổi kia lại đứng ở chỗ mắt hệ thổ. Hắn trở thành mắt con rắn đất.

- Chúng ta còn sống?

Trong lòng đám dân nghèo chỉ có ý nghĩ này, lại không dám nói ra tiếng.

Tô Lôi, Tu Tư và Đạt Mộc gia gia đều là người có tinh thần lực. Thoáng tinh thần lực bao trùm ra ngoài. Trên mặt bọn họ đều cố kìm chế sự vui mừng. Tất cả mọi người đều còn sống. Vẫn là Đạt Mộc gia gia phản ứng đầu tiên. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Lực khống chế của ma pháp sư hệ thổ này thật sự khủng khiếp. Không ngờ có thể làm được tới mức này. Đế quốc Huyền Binh lại có ma pháp sư thiên tài như vậy sao?

- Ngươi dám đùa giỡn ta?

Nguyệt Ninh Á cuối cùng đã kịp phản ứng, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói.

- Quận chúa đại nhân thật biết nói đùa. Ta sao dám đùa giỡn quận chúa. Quận chúa cũng là thánh ma đạo sư không phải sao? Quận chúa nhìn rõ ràng một chút. Ta đùa giỡn quận chúa sao?

Ánh mắt Vu Nhai trở nên sắc bén. Khí chất Thánh cấp không đè ép người khác nữa, mà đánh về phía Nguyệt Ninh Á, bộ ta nhường nhịn ngươi, ngươi tốt nhất không nên khiến ta phải rơi vào tình trạng cá chết lưới rách. Cũng chính là, ta cũng không sợ quận chúa Băng Tuyết Ma Vương.

Hắn muốn biểu hiện giống như một đế quốc Ma Pháp thiên tài thế lực lớn siêu cấp.

Nguyệt Ninh Á lại nhìn chằm chằm vào quảng trường nhỏ. Cuối cùng nàng cũng nhìn ra ma pháp sư hệ thổ trước mắt quả thực không đùa giỡn nàng. Khả năng khống chế của hắn đối với nguyên tố đã đạt được cảnh giới đặc biệt khủng khiếp. Con rắn đất rõ ràng là do từng trùy đất tạo thành. Thời điểm con rắn đất vừa rơi xuống, trong nháy mắt liền trực tiếp tách ra. Dưới sự khống chế từng trùy đất vô cùng chính xác, lách qua khoảng cách giữa thân thể của đám dân nghèo.

Thậm chí gia hỏa kia còn có suy nghĩ kỳ lạ, khi con rắn rơi xuống phía trên quảng trường liền biến thành một bức tranh.

Thật ra, nàng và Đạt Mộc gia gia đều có phần xem trọng Vu Nhai. Vu Nhai không khống chế ma pháp cường đại như vậy. Chẳng qua trước đó, hắn luyện tập trùy đất nhiều mà thôi. Hắn vẫn là thổ đạo thành thần. Quảng trường này cũng không lớn, có thể ứng phó được. Vu Nhai cũng không phải là ma pháp sư. Nếu để cho hắn trực tiếp ném ra một con rắn đất, hắn thật sự không làm được.

Đúng vậy, Vu Nhai chỉ có thể sử dụng trùy đất tạo thành một đất rắn.

- Quận chúa đại nhân, quận chúa có thân phận thế nào? Dù sao nói cũng phải giữ lời chứ?

Vu Nhai lại nói.

Sắc mặt Nguyệt Ninh Á không ngừng thay đổi. Trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.