Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1341: Chương 1341: Ta là người được chọn (hạ).




Gia chu Bạch gia nổi điên lao ra, nhìn Bạch Trọc chằm chằm, gắt giọng hỏi:

- Bù đắp? Ngươi bù đắp như thế nào? Không ngờ dã tâm của ngươi to đến mức này, muốn nuốt cả thế giới lữ giả. Không tiếc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo vào phút nhân loại bình thường sinh tử tồn vong, ngươi muốn ta giết ngươi hay tự sát?

Bạch Trọc lên tiếng:

- Ta tự biết khó mà bù đắp, cũng biết công hội lữ giả sẽ bị tổn thất sức mạnh rất lớn. Nhưng ta có một thứ có lẽ sẽ giúp ích cho công hội lữ giả.

Giọng Bạch Trọc rõ to, gã nhìn các trưởng lão thần giai nghiến răng ken két cố gắng kiềm nén, chỉ thả lỏng một giây là sẽ giết Vu Nhai ngay. Sau sự kiện này đám trưởng lão thần giai dù không rời khỏi công hội lữ giả e rằng có xích mích với trưởng lão thần giai khác, tổn thất to lớn khó thể tưởng tượng. Đây là điều bi ai nhất của hội trưởng Lữ Giả.

Không ai quan tâm hội trưởng Lữ Giả.

Bạch Trọc tiếp tục bảo:

- Được làm vua thua làm giặc, ta cũng không nói gì được. Nếu ta thành công, thống trị Thần Huyền đại lục cũng tốt cho nhân loại, trăm tộc. Bây giờ đã thất bại ta cũng sẽ vì tốt cho nhân loại,m trăm tộc. Chắc các ngươi đều nghe trong đạo cụ ma pháp ghi chép có một câu ta là người được thế giới lữ giả chọn.

Mắt mọi người sáng lên. Đúng, Bạch Trọc là người thế giới lữ giả chọn, tuy gã chỉ nắm giữ một phần lực lượng nhỏ nhoi nhưng nếu khống chế được nguyên thế giới lữ giả thì . . .

Tim mọi người đập nhanh, dã tâm lan tràn khắp quảng trường. Chỉ cần nắm giữ lực lượng này là có thể được đến quyền lực vô tận, thậm chí khống chế công hội lữ giả, xưng bá Thần Huyền đại lục.

- Nguy rồi!

Vu Nhai và mượn kiếm huynh liếc nhau, hai người ngầm phục sự can đảm của Bạch Trọc.

Bạch Trọc phá rồi lập, dù bây giờ nhóm Vu Nhai có muốn giết gã e rằng không ai đồng ý. Mấy trưởng lão thần giai chưa chắc cam lòng phục vụ Bạch Trọc mà chỉ vì gã có cách nắm giữ thế giới lữ giả.

Chỉ cần Bạch Trọc thật sự nắm giữ một cút lực lượng thế giới lữ giả không ai có được thì vô số người sẽ bảo vệ gã.

Vu Nhai cảm giác vô số cặp mắt nhìn mình, Bắc Đẩu đoàn chằm chằm. Bọn họ sợ tên điên Vu Nhai ra tay giết người, hắn dám rục rịch là có người ngăn cản ngay.

Tình hình tĩnh lặng, khóe môi Bạch Trọc cong lên, tất cả nằm trong tính toán của gã.

Tim hội trưởng Lữ Giả đập nhanh nhưng gã không phải người có dã tâm, rất nhanh đè nén hấp dẫn. Hội trưởng Lữ Giả biết rất nhiều người không chịu nổi hấp dẫn như gã.

Hội trưởng Lữ Giả trầm giọng hỏi:

- Ngươi có thể cống hiến ra cách được thế giới lữ giả chọn không?

Không ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Trọc nói:

- Có, nhưng ta cũng không biết tại sao được chọn bởi vì ý thức của thế giới lữ giả còn đang hôn mê, phải chờ ý thức thế giới lữ giả tỉnh lại mới được.

Nguyệt Lâm Sa bật cười nói:

- A! Chờ ý thức của thế giới lữ giả tỉnh lại thì tên âm mưu nhà ngươi sẽ được giao nhiều lực lượng hơn, sau đó tất cả các ngươi bị nô dịch. Chẳng bằng bây giờ giết hắn đi, đợi thế giới lữ giả tỉnh lại rồi chọn người khác.

Bạch Trọc đang dùng dương mưu, công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ không đứng nhìn, nàng dồn gã vào chỗ chết.

Rào rào rào!

Người Bạch Trọc tràn giọt máu kêu tí tách, miệng gã hộc máu.

Bạch Trọc cười gằn:

- Các ngươi nói đi, thế giới lữ giả sẽ muốn một phế nhân sao?

Mọi người có mặt trừ người dẫn đường ra đều là cao thủ, liếc sơ thấy ngay Bạch Trọc tự phế lực lượng toàn thân, gã đã thành phế nhân.

Đám người hút ngụm khí lạnh. Vu Nhai, mượn kiếm huynh, công chúa Nguyệt Lâm Sa hít sâu. Mới rồi khi công chúa Nguyệt Lâm Sa nói câu đó có nhiều người vẫn không muốn giết người càng đừng nói hiện giờ. Độc, đúng là độc, Bạch Trọc độc với bản thân quá.

Bạch Trọc nhe răng nói:

- Nếu chưa đủ có thể cắt bỏ gân tay, gân chân của ta.

Có trưởng lão thần giai lên tiếng:

- Đúng vậy! Thế giới lữ giả không thể nào muốn một phế vật, tạm tha cho hắn một mạng, nhốt lại đi.

Đa số người trên quảng trường ủng hộ cách tạm tha cho Bạch Trọc, giết gã rồi thế giới lữ giả sẽ chọn người khác, trời biết kẻ đó là ai. Nhiều người suy ngẫm làm cách nào chiếm cơ hội được thế giới lữ giả chọn như Bạch Trọc, chắc chắn bí mật nằm trên người gã, nên bọn họ không cho phép gã chết.

Trong đó có nhiều người nhìn nhau, nhiều người òng bi ai. Dù Bạch Trọc không chét, thế giới lữ giả lựa chọn người thừa kế, công hội lữ giả sẽ càng rối loạn hơn. Trong mắt hội trưởng Lữ Giả tràn ngập bi thương, chỉ có nắm giữ Bạch Trọc trong tay ít nhất khiến mặt ngoài còn đoàn kết.

Nếu ý thức thế giới lữ giả không tỉnh lại hoặc thức tỉnh sau nguy hiểm Cổ Duệ chi dân vậy muốn chọn ai thì tùy, công hội lữ giả không sợ chia năm xẻ bảy. Ít ra nhân loại, trăm tộc còn đó, không bị nô dịch.

Nguyệt Lâm Sa nhỏ giọng nói:

- Thiên hạ sắp đại loạn.

Bản thân nhân loại không đoàn kết, vẫn đấu tranh với nhau thì làm sao đánh lại Cổ Duệ chi dân? Nguyệt Lâm Sa không nói gì thêm, vì vô dụng.

Vu Nhai hít sâu, nói:

- Mượn kiếm huynh, e rằng ngươi phải rời khỏi thế giới lữ giả hay thậm chí là công hội lữ giả.

Hiện giờ người Bạch Trọc hận nhất là Vu Nhai và mượn kiếm huynh. Chờ khi Bạch Trọc có lực lượng thế giới lữ giả vậy người thứ nhất gã trả thù là Vu Nhai, mượn kiếm huynh. Nhìn xem, khi Bạch Trọc bị áp đi ánh mắt liếc hướng hai người, mắt lạnh băng và cười hiểm như muốn nói: Các ngươi chết chắc, người liên quan đến các ngươi đều phải chết.

Đôi khi dương mưu đáng sợ hơn âm mưu, kẻ địch đáng sợ như thế nhưng không thể bóp chết từ trong trứng nước, Vu Nhai không cam lòng. Đặc biệt người này là hung thủ sau màn suýt giết Vu Nhai, toàn Bắc Đẩu đoàn.

Hội trưởng Lữ Giả hít sâu đè nén nỗi lòng bất an, bắt đầu phán xử:

- Được rồi, chuyện Bạch Trọc chấm dứt, tiếp theo là những người tham gia vào âm mưu của Bạch Trọc.

Hội trưởng Lữ Giả xử tử bốn nội ứng, Uông Thịnh, mấy nội ứng khác chưa biết âm mưu bị lộ. Hội trưởng Lữ Giả hành động dứt khoát không chút do dự, nhưng về xử lý trưởng lão thần giai thì gã nhức đầu. Lúc trước đã nhắc đến ai có thể thẩm phán trưởng lão thần giai? Không có. Nhưng may mắn đám trưởng lão thần giai cho mọi người một bậc thang.

Một trưởng lão thần giai nói:

- Chờ địa chiến bắt đầu chúng ta sẽ đi tiền tuyến trước nhất, mặc kệ thế nào nếu không giết một thần giai, mười đỉnh thánh giai của Cổ Duệ chi dân thì chúng ta sẽ không quay về, mãi đến khi chết trận!

Lại có trưởng lão thần giai mở miệng nói:

- Chúng ta sẽ cho trưởng lão thần giai khác một lời giải thích, hiệp thương riêng tư.

Các trưởng lão thần giai này xem như một trong các chủ mưu, những người khác bị xử tử mỗi mình bọn họ sống tốt, chỉ cho lời giải thích đơn giản, tất cả vhì vì thực lực của bọn họ là thần giai, có nắm tay to.

Dù xử lý như thế nào thì công hội lữ giả không còn đoàn kết như trước, trưởng lão thần giai xa cách rất sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.