Triệu Hoán Thần Binh

Chương 647: Chương 647: Ta thật sự không sợ thua.




Nói thật là mới rồi Thất hoàng tử rất mong chờ muốn biết tiểu tử này có biểu hiện hoa lệ gì, nếu không gã ngại thân phận hoàng tử thì rất muốn đánh Vu Nhai một trận.

Vu Nhai nhanh như chớp lao ra nói:

- Chờ chút!

Hai cây thiết côn trừng mắt quát to:

- Như thế nào? Muốn xin tha sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Xin tha? Mới rồi là ai bị ta vung Thâm Hải Huyền Tinh Chuy một cái chấn văng ra ngoài?

Mặt hai cây thiết côn đỏ rần, tiểu tử này muốn đả kích lòng tự tin của bọn họ sao? Cây búa đó là huyền binh bản mệnh của hắn.

Vu Nhai nói:

- Hì hì, ta không dùng vũ lực khi dễ các ngươi, trong dạ hội ưu nhã như thế này đánh đánh giết giết không tốt chút nào. Dùng thứ các ngươi sở trường nhất so tài được không?

- Thứ chúng ta sở trường nhất?

Vu Nhai nhún vai nói:

- Nếu ta không đoán sai thì các ngươi đến từ Thần Tượng hành tỉnh đúng không? Thứ các ngươi sở trường nhất là gì cũng không biết?

Người hai cây thiết côn có hơi thở kim loại rất mãnh liệt, lại dùng chùy, Vu Nhai đã đoán ra thân phận của bọn họ. Chắc hai cây thiết côn là người được Thần Tượng hành tỉnh cử đến tham gia 'kế hoạch thần binh'.

Thần Tượng hành tỉnh? Mắt mọi người trợn to như ốc bưu. Tiểu tử này điên sao? So tài rèn với người Thần Tượng hành tỉnh?

Vu Nhai nói nhanh:

- Đương nhiên ta không so tài rèn với các ngươi mà so tài nhận tài liệu rèn, vì dụ như móng vuốt kia.

Thật tình, Khắc Liệt Luân Tư không chịu bỏ cuộc. Có câu ba nữ nhân như năm trăm con vịt, Vu Nhai rất muốn nói bây giờ Khắc Liệt Luân Tư là năm trăm con vịt đó. Vu Nhai đành chiều lòng Khắc Liệt Luân Tư lấy móng vuốt về.

So tài liệu rèn?

Mọi người nhìn hướng móng vuốt rồi quay sang Vu Nhai. Cái tên này rất gian, chắc chắn biết móng vuốt là gì nếu không đã chẳng nêu yêu cầu này. Nhưng nếu hai cây thiết côn đến từ Thần Tượng hành tỉnh chắc cũng biết hàng?

Liễu Mị Nhi nói:

- Đừng quan tâm hắn, đập bẹp hắn cho ta. Chắc chắn hắn biết tài liệu này là cái gì nên mới so với các ngươi.

Bây giờ Liễu Mị Nhi không ghét hai cây thiết côn nữa, so với cái tên khốn kiếp trước mặt nàng thì những người khác không đáng ghét chút anò.

Hai cây thiết côn nói ngay:

- So tài liệu rèn? Được, chúng ta so với ngươi.

Hai cây thiết côn chuyển hướng Liễu Mị Nhi, nói:

- Liễu muội muội đừng lo, hắn nhận ra được tài liệu thì chắc chắn chúng ta cũng có thể. Chúng ta là tinh anh của Thần Tượng hành tỉnh.

Buồn cười, so nhận tài liệu rèn là sở trường của hai cây thiết côn, nếu không dám ứng chiến trở về Thần Tượng hành tỉnh sẽ xấu hổ chết.

Vu Nhai cười nói:

- Sợ là nhiều người đều nghĩ chắc chắn ta nhận ra móng vuốt này, đúng là ta biết nó. Không biết hai vị tinh anh đến từ Thần Tượng hành tỉnh có nhận ra được không? Nếu không nhận ra được thứ này thì cần gì so cái khác nữa?

Nhìn là biết chỉ số thông minh của hai cây thiết côn không cao, Vu Nhai dùng phép khích tướng.

- Hừ! Đương nhiên là chúng ta biết!

Hai cây thiết côn đi ngay đến trước móng vuốt, nghiêm túc ngắm nghía. Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm nổi lên hứng thú, tạm đè nén xúc động muốn đánh Vu Nhai thành đầu heo.

Liễu Mị Nhi không thể nói gì, nàng tức giận trừng Vu Nhai.

- Cái này hình như là . . .

Hai cây thiết côn ngắm móng vuốt, thời gian chậm rãi trôi qua, mặt đen dần biến đỏ. Hai cây thiết côn sốt ruột, bọn họ thật sự không nhận ra móng vuốt này là cái gì.

Buồn cười, thứ Thất hoàng tử lấy ra không thể nào là dơn giản, dù cố ý thu mua lòng người cũng không quá rõ ràng khiến người phản cảm. Thất hoàng tử từng đưa móng vuốt cho thợ rèn đế đô xem, không ai nhận ra nó là cái gì. Thất hoàng tử không đưa cho siêu đại sư cung phụng xem, trong đế đô không nhiều thứ giữ bí mật được.

Vu Nhai bắt đầu giới thiệu:

- Đây là móng vuốt thiên thần cự tích. Thiên thần cự tích sinh ra ở đất táng long tận cùng phía tây ma pháp đế quốc, truyền thuyết nói đa số có huyết mạch cự long. Có truyền thuyết nói chúng nó là rồng bị cự long vứt bỏ . . .

Tất nhiên mấy lời này là Khắc Liệt Luân Tư nói, gã bảo lúc còn nhỏ đọc được trong tàn thư của Ải Nhân tộc, dù là siêu đại sư cũng không biết được.

- Nghe nói bây giờ thiên thần cự tích đã diệt tuyệt, ta không biết cụ thể ra sao.

- Cái này . . .

Hai cây thiết côn bực mình nhưng bọn họ đúng là không biết móng vuốt này, gượng gạo nói:

- Làm sao chứng minh ngươi nói là thật không? Chúng ta chưa từng nghe nói về thiên thần cự tích.

Vu Nhai nói thẳng:

- Các ngươi có thể quay về Thần Tượng hành tỉnh hỏi sư phụ của các ngươi, nếu sư phụ các ngươi không biết thì đi hỏi ải nhân vương của Ải Nhân tộc đi.

Vu Nhai cất móng vuốt thiên thần cự tích vào không gian giới chỉ, chợt nhớ điều gì, quay sang hỏi Thất hoàng tử:

- Phải rồi Thất hoàng tử, lúc trước người nói chỉ cần biết thứ gì là có thể lấy nó đi?

- Đúng vậy!

Khóe môi Thất hoàng tử co giật, thầm nghĩ:

- Tên này giả hay cố ý đây? Dù lúc trước ta có nói lời như vậy nhưng ngươi nên xin phép trước rồi mới cất đi? Nhưng tiểu tử này rốt cuộc là ai? Không chỉ giỏi phù văn mà biết cả bí mật này.

Thất hoàng tử không nghi ngờ Vu Nhai nói bậy bạ, gã là hoàng tử, muốn tìm ra đáp án chính xác dễ như chơi.

Thất hoàng tử thầm nghĩ:

- Hoàng Phủ Dụ đường thúc bị phái đến chỗ nào làm đại tướng quân?

Thất hoàng tử hy vọng có thể thông qua hoàng đường thúc tìm ra thân phận của Vu Nhai. Tiếc rằng Hoàng Phủ đại tướng quân không phải người Thất hoàng tử nên chú ý, tuy Hoàng Phủ Dụ là thân vương nhưng không giúp gì trong việc cướp ngôi, thậm chí vì quá quậy nên bị phụ hoàng Thất hoàng tử ném ra biên cương.

Liễu Mị Nhi tức giận nói:

- Không công bằng, rõ ràng ngươi biết móng vuốt còn đòi so với hai cây thiết côn?

Vu Nhai cười gian nói:

- Không công bằng? So tài liệu rèn với tinh anh Thần Tượng hành tỉnh là không công bình vậy cái gì công bằng?

Mọi người không biết nên nói cái gì. Cho dù đúng là không công bằng nhưng người ta là tinh anh Thần Tượng hành tỉnh, không chịu nổi mất mặt.

Mặt hai cây thiết côn sa sầm, luống cuống tay chân đứng đó.

Lúc này Liễu Mị Nhi mới nhớ tới lấy lại danh dự phù văn của mình, nàng bắt lấy khí kiện phù văn nói với Vu Nhai:

- Được, xem như ngươi thắng đánh giá, bây giờ chúng ta tiếp tục cuộc so đấu vừa rồi. Chúng ta so phù văn, lấy khí kiện phù văn ra so xem trong hai tay ai nhận ra trước!

Liễu Mị Nhi cho rằng nàng giỏi phù văn hơn hắn.

Lúc trước Vu Nhai dùng chiêu vô sỉ 'xé giấy', bị Liễu Mị Nhi cho rằng Luân Chuyển Thần Ấn là trò mèo, trang giấy . . . Chết tiệt, muốn chế tạo những giấy phù văn không dễ dàng, tuy chỉ là nhập môn sơ cấp nhưng tiêu hao rất nhiều công sức của Liễu Mị Nhi vậy mà bị Vu Nhai xé rách. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt . . .

Đúng vậy, loại giấy phù văn này nhìn hoa lệ nhưng không phải bản chất phù văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.