Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1650: Chương 1650: Thời gian VS Thần Vương




Chẳng lẽ hắn còn trốn không thoát hay sao? Huống gì hiện tại đạo thời gian của hắn đã thành thần.

Nghe được Vu Nhai nói vậy, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn. Tiểu tử này điên rồi.

- Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi? Lão bà nhà ngươi cũng xứng với họ Lan Quân sao? Nếu như hoàng hậu tiền bối còn sống, loại người như ngươi đã sớm bị nàng giết nghìn lần vạn lần rồi. Hắc, bá đạo như vậy, hình tượng Lan Quân gia đều bị hủy trong tay ngươi. Nếu như ta là ngươi, ta còn không tự sát tạ tội sao? Đương nhiên, có lẽ ngày trước ngươi gặp phải đả kích gì đó mới biến thành tính cách như ngày hôm nay. Nói ví dụ như lúc còn trẻ không ai thèm lấy. Nói ví dụ như bị người cưỡng gian mất trăm lần. Sau đó trong lòng vặn vẹo. Hoặc là chồng ngươi ở bên ngoài có nữ nhân khác, trực tiếp bỏ rơi ngươi. Nhưng cũng khó trách được. Loại nữ nhân như ngươi cho dù cưới về cũng sẽ tám đời xui xẻo...

Vu Nhai điên cuồng nói. Mẹ nó, hắn chính là thích khiến loại nữ nhân tự cho mình là đúng này tức giận tới phát điên. Hắn chính là thích hung hăng đâm vào nỗi đau của nữ nhân này mấy lần. Xem đi, lão bà này thật sự sắp phát điên. Xem ra chỉ sợ một trong những Ví dụ như mình đã nói là đúng. Hắc, loại nữ nhân tính cách tồi tệ như vậy, không có chút quá khứ khiến cho nàng phát điên mới là lạ.

Quá khứ của ngươi không liên quan gì đến ta. Ngươi muốn phát điên đó là chuyện của bản thân ngươi. Nhưng không cần liên lụy tới người khác.

Cho dù là Ngôn Vũ trước đó không phát điên, là bởi vì chính quá khứ của nàng liên lụy tới đệ tử của nàng. Điều này làm cho người ta rất không thoải mái.

Sắc mặt đám người của Lan Quân gia trở nên tái nhợt. Ngụy Linh làm vậy chính là muốn chết. Bởi vì tính cách của đại trưởng lão thật sự không tốt, cho nên trước kia thật sự bị người khác bỏ rơi. Nghe nói nam nhân nàng thương tình nguyện tự sát cũng không theo nàng.

A, hình như trước khi chết cũng đã nói tương tự như vậy.

Lan Quân Hi thật muốn khóc. Ngụy Linh à Ngụy Linh. Ngươi không thể nói uyển chuyển một chút sao? Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt chứ?

Hiện tại ngay cả mấy người của Lan Quân gia cũng muốn giúp Ngụy Linh. Không có cách nào, Lan Quân Nhân ở trong Lan Quân gia quả thực rất không được yêu mến, tính cách quá tồi tệ. Nàng với rất nhiều người của Lan Quân gia không hợp nhau.

Nếu không phải thực lực nàng quá mạnh mẽ, đã sớm bị gia chủ gọi về nhà dưỡng lão.

- Lan Quân Hi, còn cả các vị nữa. Tất cả đều không cẩn phải tự trách. Ta biết các ngươi bảo ta rời khỏi đây, chính là muốn tốt cho ta. Tất cả đều là vì lão bà này. Là sợ lão bà lúc tuổi còn trẻ có cởi sạch đều dọa người ta sợ chạy mất này muốn giết ta mới bảo ta rời khỏi. Ta chỉ nhằm vào lão bà này, không phải đối chọi với Lan Quân gia hoặc Thanh Môn. Sau này cũng vậy, ta vẫn là người của Thanh Môn.

Vu Nhai lại nói. Hắn đương nhiên nhìn ra Lan Quân Hi bảo hắn rời khỏi đây là muốn tốt cho hắn. Lúc này hắn lại nhân cơ hội mở miệng nói thuận tiện lại đả kích Lan Quân Nhân.

- Tiểu tử, ngươi còn có sau này sao? Chết đi cho ta!

Lan Quân Nhân nổi điên. Tinh thần lực Thần Vương khủng khiếp trực tiếp quét ngang qua. Nàng căn bản không sử dụng ma pháp, chỉ cần tinh thần lực, ma pháp đánh qua, tiểu tử này sẽ lập tức chết ngay. Nhưng tinh thần lực lại có thể tàn phá hắn, ngược đãi hắn.

Không, không chỉ đối với hắn, nàng còn muốn ngược chết đám người phía sau hắn. Chỉ có như vậy mới hóa giải được mối hận trong lòng nàng.

Vu Nhai chỉ cảm thấy phía trước đột nhiên có uy áp của Thần Vương đè ép tới. Nhưng vẻ mặt hắn không có quá nhiều biến hóa. Hắn không phải chưa từng đối mặt với cấp Thần Vương. Thực lực của Lan Quân Nhân so với Thần Vương bình thường của dân Cổ Duệ vẫn kém hơn rất nhiều. Đừng nói là Hắc Nguyệt Thần Vương khủng khiếp tuyệt luân, chính là hai Thần Vương Lam Sương và Thanh Mộc, Lan Quân Nhân cũng không thể so sánh được. Trong Thần Vương cũng có sự chênh lệch.

Hai mắt hắn trong nháy mắt biến thành màu trắng bạc. Thần đạo thời gian bắt đầu lưu chuyển. Linh giác liên kết với nguyên tố thời gian xung quanh.

Tuy rằng nơi này là khu vực của thuộc tính quang minh, nhưng ở đây không gian cũng rất hỗn loạn. Xung quanh vẫn tràn ngập nguyên tố thời gian. Hắn có thể trực tiếp thông qua không gian điều động nguyên tố thời gian từ thời gian chi địa qua. Đừng quên, không gian chi đạo của hắn cũng đã thành thần.

- Thời gian, chảy xiết...

Vu Nhai cúi đầu quát khẽ. Trong nháy mắt, không gian xung quanh phát sinh sự chấn động nhẹ, không thể nhận ra. Tốc độ thời gian chuyển động nhanh hơn, trực tiếp khiến tinh thần lực của Lan Quân Nhân biến mất ở trong dòng sông thời gian. Tinh thần lực chỉ cần động tới thời gian chảy xiết, bởi vì thời gian tăng nhanh, lập tức biến mất. Thật ra, trên phương diện ý nghĩa cũng không phải thật sự biến mất, chỉ bị thời gian hủy diệt tất cả mà thôi.

Nói ví dụ như, một người đánh ra mười quyền cần mười giây. như vậy với tốc độ thời gian dịch chuyển, Vu Nhai biến thành mười giây diễn ra trong một cái chớp mắt. Kết quả hắn vừa chớp mắt đã đánh xong mười quyền. Đúng vậy, khi còn chưa tiếp xúc được tới Vu Nhai đã đánh xong, vậy còn đánh Vu Nhai thế nào?

Tinh thần lực cũng vậy...

Trong nháy mắt, tinh thần lực của Lan Quân Nhân biến mất. Đám người Vu Nhai khôi phục lại bộ dạng lúc trước. Dường như muốn động cũng không động tới, dường như ngay cả biểu tình cũng không hề thay đổi. Mọi người ở đây đều không hiểu rõ ý nghĩ thời gian. Chợt bọn họ lại nghe Vu Nhai nói:

- Lão bà, đây là tinh thần lực Thần Vương của ngươi sao? Hình như không có cảm giác gì cả. Vẫn nói ngươi có khuynh hướng tự ngược, thích bị người ta mắng. Nếu không ta mắng thêm một chút? Còn nói lương tâm ngươi đột nhiên trỗi dậy, cảm thấy những việc làm trước đây là không đúng, cho nên không muốn giết ta?

Đám người Lan Quân Hi trợn trừng mắt. Quả thực, tình huống trước mắt thật sự rất giống như lương tâm Nhân nãi nãi đột nhiên trỗi dậy.

- Tiểu tử, ngươi, ngươi làm sao có thể...

Lần này thật ra Lan Quân Nhân không bị Vu Nhai làm tức giận, bởi vì nàng quá khiếp sợ.

- Vì sao không thể?

Trên mặt Vu Nhai nở nụ cười mỉm.

- Cảm ngộ nguyên tố thời gian thành thần. Ngươi rốt cuộc là ai?

Người khác nhìn không hiểu Vu Nhai làm gì, nhưng Lan Quân Nhân làm sao có thể không hiểu được. Đạo thời gian thành thần. Ở trên đại lục Thần Huyền, những người có thành tựu như vậy, có ai không phải kinh thiên động địa, có ai không phải là lão bất tử. Loại chuyện như làm sao có thể xuất hiện ở trên người một tiểu tử trẻ tuổi được. Trước đó, nàng nghe đám người Lan Quân Hi nói tiểu tử này rất yêu nghiệt, nhưng không thể nào tưởng tượng được đó lại là một kẻ yêu nghiệt tới như vậy.

- Lão thái bà biến thái như ngươi không có tư cách biết ta là người như thế nào.

Vu Nhai thản nhiên nói.

Thật ra cũng không phải Vu Nhai kiêu căng. Hắn chỉ tùy tiện dùng lời nói phản kích mà thôi. Thật ra hắn muốn nói, ta lười lại để ý chuyện ngày xưa thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.