Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1092: Chương 1092: Tiểu Hắc phớt lờ không gian bị phong tỏa.




Thủ đoạn giết người không chỗ không lọt của Vu Nhai cũng là nguyên nhân khiến Hắc Đạt Tư, các Hắc Nguyệt kỵ sĩ cực kỳ cảnh giác. Tất cả 'giết thánh' có một đặc điểm là làm đối thủ co tay cóng chân, đối thủ không biết sát chiêu sẽ chui ra từ đâu.

- Rút!

Hắc Đạt Tư hế cách, chỉ có thể cùng ba mươi ba Hắc Nguyệt kỵ sĩ rút lui. Đánh lâu như vậy phe Cổ Duệ chi dân không bị tổn thất gì nhưng cũng không tấn công được, chỉ đành rút lui.

Hắc Đạt Tư âm trầm nhìn Vu Nhai, nói:

- Ta thừa nhận con kiến nhà ngươi rất khó giải quyết, ta không nắm chắc một hơi giết ngươi được. Nhưng ta nhất định sẽ giết người sau lưng ngươi, chắc chắn!

Vu Nhai nắm chặt Thôn Thiên kiếm, không trả lời Hắc Đạt Tư. Vu Nhai thầm bực tức, còn một chút nữa là vẽ xong long văn trận.

- Xông, xông lên giết đi! Dù mấy người chết cũng không sao, ta muốn người sau lưng hắn tan xương nát thịt!

Hắc Đạt Tư đã điên cuồng, gã bất chấp sẽ có Hắc Nguyệt kỵ sĩ chết. Cứ kéo dài thế này vinh diệu hậu duệ của thần sẽ mất sạch.

Vu Nhai giật nảy mình, nóng nảy. Cổ Duệ chi dân muốn liều mạng, Vu Nhai phải làm sao?

- Giết!

- Thôn thiên nhị thức!

Vu Nhai không có đường lui, đối phương không cho hắn thời gian suy nghĩ. Vu Nhai chỉ có thể làm liều, tay cầm bình chứa thánh nguyên đan. Nếu thật sự không được hắn đành đột phá thành thánh, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn.

Đang lúc Vu Nhai cắn răng liều mạng, Dạ Tình lấy song chùy ra định làm liều. Dạ a di ôm chặt đám nhỏ, muốn dùng cơ thể yếu đuối che chở chúng.

Một thanh âm chợt vang lên:

- Chít chít!

Vu Nhai giật mình kêu lên:

- Tiểu Hắc?

Vu Nhai mừng rỡ nói:

- Đúng rồi, Tiểu Hắc có thể xuyên phá không gian, nó tìm đến đây chắc là Tiểu Thúy kêu. Lúc trước nó theo mình đến gần Bắc Đẩu thành, thấy nhiều người sau đó chạy đi đâu không biết. Chắc lại làm chuyện bắt gà trộm chó. Sau này mình gặp mượn kiếm huynh, nó không biết chuyện này nhưng Tiểu Thúy thì biết.

Như Vu Nhai suy luận, Tiểu Thúy mang mượn kiếm huynh đi chỗ Bắc Đẩu học viện rồi lại lần nữa không tìm thấy Vu Nhai.

Tiểu Thúy biết chắc Vu Nhai gặp rắc rối gì đó, trí thông của nó bây giờ rất cao. Tiểu Thúy biết Tiểu Hắc giỏi không gian nên vội tìm nó, khiến Tiểu Hắc kiếm Vu Nhai. Tiểu Thúy thì bay hướng Dao Quang thành.

Mặc dù đôi khi Tiểu Hắc không đáng tin giống Vu Nhai, nhưng vào phút mấu chốt nó sẽ không mắc lỗi.

Vu Nhai tìm tòi không gian bị phong tỏa quanh Bắc Đẩu thành, rất nhanh tìm thấy không gian lúc trước nhốt Vu Nhai, mượn kiếm huynh. Không gian đã vỡ từ lâu, Tiểu Hắc dựa theo chút hơi thở từ từ tìm tiếp.

Rốt cuộc Tiểu Hắc mất khaỏng nửa canh giờ mới tìm tới nơi, may mắn chỗ này cách Bắc Đẩu thành không xa.

Vu Nhai đã phát động thôn thiên nhị thức, Hắc Đạt Tư, Hắc Nguyệt kỵ sĩ trước mặt lao tới công kích.

Vu Nhai không rảnh ngoái đầu lại, hắn chỉ có thể hét to:

- Tiểu Hắc, dù dùng cách gì hãy mang nhóm Dạ Tình rời đi!

- Chít!

Tiểu Hắc thông minh hơn Tiểu Thúy, nghe Vu Nhai hét nó liền hành động ngay. Trong giây lát miệng Tiểu Hắc phun ra một luồng sáng vàng, ánh sáng nhẹ nhàng cuốn đám người Dạ Tình, Dạ a di. Trong ánh mắt ngạc nhiên của nhóm Dạ Tình, Dạ a di, Tiểu Hắc xé mở không gian bị phong tỏa mang bọn họ xông ra ngoài.

Trong phút chốc không gian bị phong tỏa bị cắt rách khép lại như chưa từng bị gì.

Hắc Đạt Tư mang theo Hắc Nguyệt kỵ sĩ lại chết ba người phá tan Vu Nhai vây công. Hắc Đạt Tư rất hưng phấn, rốt cuộc có thể trông thấy biểu tình đau khổ, vặn vẹo của con kiến.

Hắc Đạt Tư ra lệnh:

- Giết! Diệt sạch hai nữ nhân và đám con nít ti tiện . . .

Hắc Đạt Tư không muốn đấu dây dưa với Vu Nhai mà tự mình lao lên giết hai nữ nhân, đám cin nít. Hắc Đạt Tư đưa lưng hướng Vu Nhai xông tới trước, sau đó gã mắt tròn mắt dẹt.

Đám Hắc Nguyệt kỵ sĩ tròn mắt nhìn nhau rồi chuyển hướng ngó Hắc Đạt Tư.

Tình huống trong không gian bị phong tỏa bây giờ là: Vu Nhai đứng yên tại chỗ, đưa lưng hướng Hắc Đạt Tư, Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Đám Cổ Duệ chi dân lao tới gần mép không gian bị phong tỏa, cũng đưa lưng hướng Vu Nhai. Tất cả Hắc Nguyệt kỵ sĩ nhìn Hắc Đạt Tư, gã thì nhìn chằm chằm vị trí đám người Dạ Tình, Dạ a di vừa đứng. Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Răng rắc! Răng rắc!

Hắc Đạt Tư cứng ngắc quay hướng Vu Nhai, các Hắc Nguyệt kỵ sĩ cũng nhìn hắn. Người đi đâu rồi? Hành động của Tiểu Hắc vừa kỳ dị vừa nhanh, đám Cổ Duệ chi dân bị thôn thiên nhị thức chặn lại nên không phát hiện.

Giọng Vu Nhai vừa trầm thấp vừa kỳ lạ:

- Thôn Thiên kiếm lão bà, mới rồi ta co tay cóng chân không khiến nàng sảng khoái, giờ ta rốt cuộc có thể cho nàng sung sướng như tiên, giết!

Khi chữ cuối cùng dứt, sát khí ngập trời. Cảm xúc mặt trái lúc trước Thí Thần Ma Nhẫn nhập vào lại xuất hiện.

* * *

Trong khi Vu Nhai như sói hoang mang theo sát khí mãnh liệt xông hướng đám người Hắc Nguyệt kỵ sĩ, Hắc Đạt Tư thì lão nhân đại quản sự bay trong không trung chợt mở mắt ra.

Lão nhân đại quản sự lẩm bẩm:

- A? Lại có người chết sao? Hình như không gian bị phong tỏa bị lực lượng gì phá mở, có vẻ Hắc Đạt Tư hành động không thuận lợi. Ta nên nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Lão nhân đại quản sự không quá chú trọng bảy người đã chết, bây giờ thêm ba Hắc Nguyệt kỵ sĩ chết đi, không gian bị phong tỏa bị lực lượng kỳ dị phá mở làm lão phải chú ý. Lão nhân đại quản sự không muốn đám người kỵ sĩ chính thức, Hắc Nguyệt kỵ sĩ bị giết hết.

Lão nhân đại quản sự bắt ấn, lực lượng màu đen xoay chuyển trên ngón tay lão.

Thủ ấn giống như lúc lão nhân đại quản sự khoảng cách xa xóa đi sức mạnh hắc chú, ký ức của Bắc Đẩu học viện, mượn kiếm huynh, nhưng càng huyền ảo hơn.

Pháp ấn màu đen người bình thường không xem hiểu bay lượn trên ngón tay lão nhân đại quản sự, một lúc sau lão bôi năng lượng đen lên mắt mình. Trong phút chốc đôi mắt trắng đen rõ ràng chợt biến đen thui, nếp nhăn trên mặt lão nhân đại quản sự mấp máy. Không gian trước đôi mắt lão nhân đại quản sự dao động sau đó lặng yên, lão có thể thấy rõ xa ngàn dặm.

- Đây là?

Nếp nhăn trên mặt lão nhân đại quản sự lại co giật, ánh mắt lão nhìn hướng không gian bị lão tự tay phong tỏa ở tiểu thành gần Bắc Đẩu thành. Lão nhân đại quản sự trông thấy tình hình bên trong, nếu là lão tự tay phong tỏa không gian thì dù cách xa đến mây gã vẫn nhìn rõ.

Vì khoảng cách quá xa nên nhiều thứ không thể rõ ràng như tự mình có mặt, ví dụ lão nhân đại quản sự không cảm ứng được dao động khủng bố của Thôn Thiên kiếm. Nhưng lão nhân đại quản sự thấy rõ Vu Nhai sát ý thành thánh, không phải cảm giác được mà là thủ đoạn giết người của hắn. Lão nhân đại quản sự đầy kinh nghiệm nhìn sơ là hiểu ngay, mắt bắn ra sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.