Triệu Hoán Thần Binh

Chương 419: Chương 419: Tinh luyện tới bao giờ?




Vừa rồi hắn đã tra xét. Thứ tản ra ánh sáng màu lục chính là một loại trái cây kỳ quái, có phần tương tự với chu quả trong truyền thuyết, trong suốt. Chỉ có điều toàn bộ là màu xanh biếc. Hơn nữa nó sinh trưởng ở nơi thế này, thoạt nhìn rất quỷ dị. Các Kiếm Linh đều nói không biết nó là quả gì.

Vu Nhai tất nhiên cũng không dám động loạn, chỉ tạm thời dùng nó làm ngọn đèn. Hiện tại hắn để ý thấy thứ giống như ngọn núi nhỏ trước mắt...

Đống rác!

- Ta nhổ vào. Vu tiểu tử, cái gì gọi là đống rác? Những thứ này đều là bảo bối, là mảnh nhỏ Huyền Binh. Tuy rằng hoang phế đã lâu, rất nhiều đều bị hỏng, nhưng đồ thần cấp không quan tâm ở dưới tình huống nào đều tuyệt đố không bị hỏng. Mau tìm kiếm đi.

Khắc Liệt Luân Tư lại kêu lên.

Vừa rồi, Vu Nha mượn ánh sáng của lục quả, đã quan sát xung quanh một lượt. Ngoại trừ tảng đá ra chính là Đống Rác này. Xem ra mục đích của Thôn Thiên Kiếm cũng là ở đây.

Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể làm người nhặt rác... A không, người đào bảo!

Cố gắng đào lại đào...

- Thứ này năm đó ít nhất cũng là Huyền Binh bát giai. Không ngờ trực tiếp bị hoen rỉ. Đáng tiếc a! Đây là Hắc Thiên Kim. Mẹ nó, trước đây nếu có thứ này, búa phản nghịch chí ít có thể tăng cao một cấp bậc. Đáng tiếc cũng bị phế. Chỉ có điều có thể thu lại, không chừng có thể tinh luyện ra mấy hạt nhỏ. Ta nhổ vào. Lưu Ngân Mật Thạch cũng bị phế. Nhất định là có Thần Binh cực kỳ siêu cấp, cực kỳ lợi hại nào đó ảnh hưởng. Hoặc lực lượng Thần Binh siêu cấp hấp hối. Nếu không, mấy thứ này chắc hẳn mãi mãi không thay đổi mới đúng. Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc. Mẹ nó, tiểu tử ngươi tìm nhanh lên một chút. Bên trong khẳng định có còn thứ tốt vẫn chưa bị ăn mòn.

Khắc Liệt Luân Tư bình thường không thích nói nhiều. Ngoại trừ ở thời điểm hắn nhìn thấy kẻ thù hoặc thấy Thần Binh, nguyên liệu. Hiện tại thì hay rồi, nói không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng còn chửi mấy câu hung bạo thô tục. Xem bộ dáng là đang hưng phấn tiếc nuối, tiếc nuối lại hưng phấn.

Khóe miệng Vu Nhai co rút. Cũng không biết hắn đã tìm bao lâu, vẫn không tìm được nguyên liệu thần cấp hay mảnh nhỏ Thần Binh nào.

Một ngọn núi nhỏ như thế, cũng không biết phải tìm bao lâu mới có thể tìm được. Cuối cùng hắn không để ý tới nữa.

Khắc Liệt Luân Tư nói cái gì còn sử dụng được, hắn liền bỏ vào trong chiếc nhẫn không gian. Hiện tại hắn đã không cần rầu rĩ vì nhẫn không gian nữa.

Cứ như vậy suốt một ngày một đêm, Vu Nhai bắt đầu cuộc sống của dã nhân.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Một chiếc nhẫn không gian để không đã nhanh chóng bị chứa đầy. Đống rác trước mắt vẫn rất cao. Thật không biết lúc trước là ai bỏ những thứ này ở cùng một chỗ như vậy? Hoặc là lực lượng nào có thể cuốn chúng đến với nhau?

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý tới những điều này. Vu Nhai phát hiện, hắn vẫn thiếu nhẫn không gian. Hắn lại nói:

- Khắc Liệt Luân Tư tiền bối, mấy thứ này thật sự có thể sử dụng được sao? Bên trong có rất nhiều thứ đều sắp bị hỏng. Không biết có thể tinh luyện được bao nhiêu thứ. Ta đều sắp không chứa nổi nữa rồi.

- Không chứa nổi cũng phải chứa. Cho dù chỉ tinh luyện ra một hạt cát, cũng là vô giá!

Khắc Liệt Luân Tư đã tẩu hỏa nhập ma. Đáng tiếc hắn là Binh Linh, không thể tự mình tìm kiếm, nếu không, đã sớm nhảy ra, theo Vu Nhai làm người đào bảo.

Vu Nhai không nói gì. Hắn dường như tới để nhặt rác chứ không phải làm người đào bảo thì phải?

Mình chế luyện Huyền Binh, nào có nhặt được thứ gì tốt?

Không phải Vu Nhai không nghĩ tiến tới. Lấy thực lực của hắn bây giờ, lại thêm đặc tính thu thập Thần Binh của Huyền Binh Điển, nhặt rác thật sự tương đối đáng tin. Hiện thực chính là tàn khốc như thế. Từ trước đến nay Vu Nhai đã hiểu được.

- Hắc hắc...

Ngay thời điểm Vu Nhai suy nghĩ làm thế nào để thu xếp mấy cái nhẫn không gian, sau đó dứt khoát ném tất cả mảnh vụn Huyền Binh vào, tiếp đó chậm rãi tìm kiếm, Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên nở nụ cười thâm trầm. Vu Nhai nghe thấy, lông tóc dựng đứng lên.

- Vu tiểu tử, ta hình như đã lâu không kiểm tra năng lực rèn của ngươi?

- Ách, ta mặc kệ. Nhiều sắt vụn Huyền Binh như vậy phải tinh luyện tới khi nào? Lại nói, nơi này là Thiên Tội Uyên, tình huống thế nào cũng không biết!

Trong nháy mắt Vu Nhai đã biết Khắc Liệt Luân Tư muốn làm gì. Hắn lập tức phản kháng..

- Mặc kệ cũng phải làm. Trước đây ngươi lừa ta đi ra. Hiện tại truyền nhân huyết mạch của ta, đến một quỷ ảnh cũng không thấy. Lại nữa, ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, muốn cho người lùn đáng chết... A, muốn cho những người lùn đáng chết có thù oán với ta biết tới danh tiếng của Khắc Liệt Luân Tư, phải báo thù cho ta!

Khắc Liệt Luân Tư la hét nói:

- Lại nói, Thôn Thiên Kiếm chắc cũng là ý này?

Keng...

Thật thần kỳ, Thôn Thiên Kiếm cũng nhanh chóng đáp lại. Tiểu muội muội Phong Doanh làm phiên dịch, gật cái đầu nhỏ biểu thị Thôn Thiên Kiếm chính là có ý này. Cuối cùng có vẻ như tất cả Binh Linh đều có ý này. Vu Nhai cảm nhận được bọn họ định tạo phản, có chút phiền muộn.

- Rèn thì rèn. Chờ ngày nào đó lão tử trở thành rèn đại sư, sẽ rổi tất cả Binh Linh các ngươi!

Nói là nói như vậy, nhưng Vu Nhai cũng biết nếu như hắn thật sự không làm, các Binh Linh cũng không có cách nào bắt hắn làm. Thật ra hắn cũng biết, nếu như có thể tinh luyện xong một đống trước mắt này, trên phương diện rèn, hắn nhất định có thể nâng cao một bước. Hơn nữa rất nhiều khoáng thạch cao cấp hắn không biết, cũng sẽ được hắn ghi nhớ thật kỹ.

Chủ yếu nhất là, hắn không thể nóng vội. Hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới Thiên Tội Uyên này. Nhưng lấy cách nói của Độc Cô Cửu Tà, nơi này khẳng định vô cùng nguy hiểm.

Hiện tại hắn mới chỉ là Hoàng Binh Sư tam đoạn mà thôi. Ở đây đã không có Kiếm Ảnh Trận để hắn dẫn động. Cho dù mượn Thôn Thiên Kiếm cũng không nhất định có thể nghịch thiên. Hơn nữa, ở nơi này có lẽ có rất nhiều đồ cổ tồn tại.

Phần lớn những người xuống đây đều là tội nhân. Nhân phẩm bọn họ thế nào, thật sự rất khó nói.

Những người xuống đây tuy rằng thực lực bị áp chế đến dưới Địa Binh Sư, nhưng bọn họ vẫn là Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nếu như không đủ thực lực, gặp phải, sợ rằng chỉ có một đường là chạy trốn. Đã như vậy, không bằng bình tĩnh, ở chỗ này an tâm tu luyện và rèn một thời gian, thuận tiện sắp xếp và nâng cấp những thứ nhận được từ Độc Cô gia.

Suy nghĩ như vậy, Vu Nhai bắt đầu rèn và tu luyện.

Trước đó hắn cũng đã tốt hai giờ, thử tra xét một chút ở phía dưới Thiên Tội Uyên nhị cấp. Trong phạm vi mười dặm xung quanh đó, hắn không phát hiện ra sự nguy hiểm nào. Thậm chí không thấy bất cứ sinh vật nào.

Cho dù là trái cây màu xanh lục này cũng chỉ bao trùm ở trong mấy trăm thước xung quanh đống mảnh vụn Huyền Binh mà thôi.

Vu Nhai nghi ngờ, những trái này có phải hình thành bắt nguồn từ mảnh vụn Huyền Binh hay không.

Dù vậy, Vu Nhai vẫn cảm thấy không yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.