Triệu Hoán Thần Binh

Chương 639: Chương 639: Tứ đại công tử đứng đầu.




Vu Nhai ngoái đầu nhìn Huyền Binh ma pháp tháp rồi vội vàng bỏ chạy. Không hiểu sao Vu Nhai không mấy lo cho Tiểu Hắc, hắn cảm giác nó sẽ không bị gì. Tiểu Hắc biến thành hình dạng 'chó nhà' có chút giống ma thú hắc ám khủng bố trong Mê Vụ sơn mạch. Hưm, nhấn mạnh một lần nữa, Tiểu Hắc là ma thú quang minh, ít nhất trước mắt nó là ma thú quang minh.

Vu Nhai chui vào bụi cỏ dại như cá gặp nước, tự do tự tại.

Đúng vậy, Vu Nhai ở trong bụi cỏ dại là tự do, nhưng khi ra khỏi bụi cỏ thì không tự do chút nào.

Ban đêm Hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt hơn ban ngày nhiều, mấy chuyện này không thành vấn đề, Vu Nhai thậm chí thoát khỏi ma pháp sư cường đại nhất làm sao sợ đám vệ binh? Nhưng khiến Vu Nhai buồn bực là lúc trước hắn bám vào thùng xe không nhớ đường nên hình như là . . . Bị lạc đường.

Chết tiệt, để người ta biết đường đường là chủ Độc Cô gia, người thừa kế U linh các bị lạc đường chắc chắn sẽ cười rụng răng.

Với Vu Nhai thì lạc đường không phải vấn đề lớn, chỉ cần tìm đúng phương hướng là ổn. Tường Hoàng thành nằm ở đâu là Vu Nhai lao nhanh hướng đó, hắn cẩn thận né tránh các vệ binh, dùng Phong Doanh cảm ứng. Vài chỗ có hơi thở cường đại là Vu Nhai né ngay, nên biết rất có thể đó là nơi cung phụng đẳng cấp như ma pháp sư cường đại nhất.

- Cha nó, trong Hoàng thành sao có nhiều siêu cung phụng quá vậy?

Vu Nhai né tới né lui xong bi kịch, chỗ nào cũng có cường giả. Chuyện này không có gì lạ, Hoàng thành không đầy rẫy cường giả thì chỗ nào mới có cường giả? Vu Nhai đi mấy vòng, hắn cảm giác tường Hoàng thành vẫn rất xa xôi.

- A! Có cách rồi!

Đang lúc Vu Nhai rối rắm vô cùng thì đèn ma pháp trước mặt hắn chiếu sáng con đường nhỏ trong Hoàng thành, có một đám nam nữ trẻ tuổi đi qua. Bọn họ ăn mặc sang trọng, dường như sắp tham gia hoạt động gì.

Vu Nhai ngần ngừ, từ ngọn núi chạy tới lẫn vào đám thanh niên, quang minh chính đại đi qua.

Quả nhiên đám nam nữ này không bất ngờ trước sự có mặt của Vu Nhai, chỉ nhìn hắn vài lần rồi tự làm chuyện của mình. Bọn họ cười giỡn với nhau. Vu Nhai lẫn trong đám thanh niên tìm con mồi, rất nhanh một thanh niên trẻ khoác lác nói chuyện đập vào mắt hắn. Vu Nhai vội vàng chen lấn áp sát.

Vu Nhai cười ngại ngùng nói:

- Cái kia . . . Chào đại ca, cho quấy rầy một chút . . .

Vu Nhai mặc y phục đương nhiên không sang trọng như đám thanh niên, phối hợp biểu tình rụt rè giống như thiếu niên yếu đuối chưa thấy trường hợp lớn, khác biệt với mọi người.

Nam nhân không đợi Vu Nhai nói gì đã quen thuộc hỏi:

- Ủa? Ngươi mới từ chỗ Liễu đại sư đi tới đúng không? Là bái phỏng Liễu đại sư hay là đồ đệ đại sư mới nhận?

Vu Nhai nhìn trúng bản tính tự nhiên của nam nhân mới áp sát. Người tự nhiên nói chuyện với bất cứ ai thường tính cảnh giác khá thấp, hơn nữa ngươi không kịp nghĩ ra lý do hoặc lý do không được tự nhiên thì người đó sẽ tự biên soạn giùm ngươi. Ví dụ như bây giờ, quỷ mới biết Liễu đại sư là ai.

- Xem . . . Xem như đi.

Vu Nhai giả làm thiếu niên thuần khiết, rụt rè đến cùng, lý do đệ tử của Liễu đại sư hơi kỳ kỳ.

- Ngươi cung đến tham gia dạ hội Thất hoàng?

Nam nhân nghe Vu Nhai rụt rè nói mắt bỗng sáng lên, ánh mắt đám người xung quanh cũng khác hẳn. Vu Nhai biết Liễu đại sư chắc là nhân vật rất oai, khóe môi hắn co giật.

Làm ơn đừng quá cao siêu, không thể bị người ta nhớ được!

Vu Nhai thấy hối hận, vừa rồi hắn nên dịch dung xong xuôi mới đi ra. May mắn đám người toàn là người trẻ tuổi, chắc sẽ không tìm Liễu đại sư hỏi thật giả.

Vu Nhai yếu đuối nói:

- Không . . . Không phải, ta định ra khỏi thành nhưng . . . Nhưng ta mới đến, bị lạc đường, thấy mọi người ở đây nên vào hỏi.

Nam nhân nhiều chuyện hỏi:

- A! Thật đáng tiếc. Nghe nói dạ hội của Thất hoàng có nhiều mỹ nữ, người nhìn xung quanh thì biết. Nghe nói tam công chúa cũng đến ủng hộ. A, không biết đã đêm khuya huynh đệ ra thành làm gì?

- Ta vẫn chưa xem như đệ tử của Liễu đại sư, bây giờ còn ngụ ở ngoài thành.

Vu Nhai biết người tự nhiên bặt thiệp hay thích nói đông nói tây, càng thích hỏi riêng tư của người ta nên không quá luống cuống, giây lát liền nghĩ ra đáp án. Câu trả lời vừa lúc giảm bớt ánh sáng nhãn 'Đệ tử của Liễu đại sư'.

- Ra là vậy, cứ đi thẳng đường này rồi . . .

Nam nhân kia không nghi ngờ, gã tự nhiên chỉ đường cho Vu Nhai.

Mắt nam nhân bỗng sáng lên, nói:

- Phải rồi huynh đệ, sao ngươi tìm ta hỏi đường? Trước mặt có nhiều người như vậy, ta thấy ngươi cố ý chen tới gần ta?

- À, ta cảm thấy đại ca dễ nói chuyện, ta . . . Ta sợ người lạ, hình như lúc trước có thấy đại ca ở đâu nhưng nghĩ mãi không ra. Chắc đại ca rất nổi tiếng, dễ thấy?

Vu Nhai cảm thấy hắn càng diễn kịch càng ghê tởm. Vu Nhai biết nam nhân này thuộc loại thích vuốt mông ngựa, vênh váo nên hắn chân thành nịnh nọt vài câu.

Vu Nhai vội nói:

- Đa tạ đại ca, ta đi đây, lần sau nếu có cơ hội gặp lại ta sẽ mời . . . Mời đại ca uống rượu.

Nam nhân bỗng nhiên kêu Vu Nhai lại:

- Chờ chút.

Khóe môi Vu Nhai co giật, rụt rè đứng lại. Nam nhân chạy tới choàng vai Vu Nhai làm hắn đánh rùng mình.

Tổ cha nó, chắc không phải hàng này thích nam nhân yếu đuối đi?

- Huynh đệ, nếu ngươi không ra ngoài thành làm việc cho Liễu đại sư thì chắc không bận gì? Ta thấy ngươi lạc đường, có lẽ chưa ngắm cảnh đẹp Hoàng thành, càng chưa thấy mỹ nữ trong Hoàng thành, cũng không gặp công chúa, hoàng tử bao giờ đúng không? Hì hì, hôm nay ta sẽ mang ngươi đi trải đời. Yên tâm, không sao, nếu ngươi đã gọi ta là đại ca thì đại ca sẽ bao che ngươi. Đi đi, đừng dùng dằng, là nam nhân phải quyết định nhanh chóng.

Nam nhân kéo Vu Nhai đi sâu vào Hoàng thành.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, thật sự cho rằng là đại ca của ta sao?

Có vẻ nam nhân được Vu Nhai tâng bốc rất sung sướng.

Bây giờ Vu Nhai là người thành thật rụt rè, người thành thật thì vuốt mông ngựa cũng toàn nói lời thật nên nam nhân sướng rơn là phải.

- Cái kia . . . Ta . . .

- Đi đi đi, cơ hội khó được, ngươi còn muốn rời đi thì không xem ta là huynh đệ.

Nam nhân nghiêm mặt nói:

- Ta biết ngươi sợ Liễu đại sư trách đúng không? Nếu ngươi sợ thì bây giờ ta sẽ cùng ngươi đi tìm Liễu đại sư, yên tâm, chắc chắn đại sư sẽ cho phép ngươi. Hiếm khi có cơ hội tiếp xúc tuấn kiệt trẻ tuổi thế này, nghe nói Thất hoàng tử sẽ mang mấy món cực phẩm ra cho mọi người ngắm, trong đó có một cái là phù văn bí ẩn. Chẳng lẽ ngươi không có hứng thú?

Vu Nhai bi kịch, hắn không nghe tiếp mấy câu sau. Tìm Liễu đại sư chẳng khác nào kêu hắn đi tìm chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.