Triệu Hoán Thần Binh

Chương 783: Chương 783: Từ đâu chui ra (hạ)?




Vu Nhai ngồi trên lưng Tiểu Thúy hưởng thụ ánh nắng chiều. Vu Nhai đã điều tra không gian giới chỉ bị hắn cướp về, trọng bảo đúng là ở bên trong, một thứ giống như thước đó, bên trong ẩn chứa năng lượng kỳ lạ. Cách sử dụng thì lúc trước Vu Nhai đã kiếm được từ chỗ Huyền Thần điện, chỉ cần dung hợp trọng bảo vào cơ thể rồi khiến huyền binh bản mệnh trong người là có thể mất liên hệ với huyền binh bản mệnh và người dung hợp, tức là cắt đứt liên kết giữa người với huyền binh bản mệnh.

Thế này thì huyền binh bản mệnh sẽ không còn là huyền binh bản mệnh, khoan vội lấy thước đo ra mà hãy lấy huyền binh mới ngươi muốn dung hợp sau đó dung vào, cứ thế giải quyết.

Lúc trước Vu Nhai được Thất Tinh Thần Kích từng xem di ngôn của Kim Khí Thiên. Lúc đó đại hại của Kim Khí Thiên đã đến, muốn dung hợp Thất Tinh Thần Kích để xem có thể kéo dài tuổi thọ không, tiếc rằng cuối cùng thất bại. Nếu Kim Khí Thiên có cây thước đo này thì chuyện đơn giản, nhưng nó là thứ chỉ gặp chứ không thể cầu, Độc Cô gia còn không có.

Trọng bảo thước đo nhìn như quý giá nhưng thật ra hơi vô dụng.

Ai rảnh đổi đi huyền binh của mình? Dù ngươi được một thần binh nhưng đổi đi sẽ phải tu luyện lại. Trừ phi là thiếu niên vừa mới dung hợp huyền binh bản mệnh đột nhiên được thanh thần binh, nếu không thì ngươi nỡ bỏ huyền khí tu luyện nhiều năm tự phế sao? Sau khi tự phế ngươi đã qua tuổi hoàng kim tu luyện, có thần binh nhưng được ích gì?

Độc Cô Cửu Dương không biết trọng bảo thước đo cần tu luyện lại, nếu không chắc gã khó chấp nhận được.

Nghe nói xác suất thành công của trọng bảo thước đo không phải trăm phần trăm, đã từng có người mạo hiểm dùng nó. Kết quả dung hợp cái thứ hai không có kết quả biến thành phế nhân, tức là trọng bảo này chỉ vô cùng quý giá với huyền binh đã thành phế thải.

Nếu phải huyền binh thành đồng nát, có hy vọng sửa chữa thì không ai dùng trọng bảo thước đo, không đánh cuộc được.

Rất ít có huyền binh bị phế thành vụn, thậm chí không còn một mảnh như Độc Cô Cửu Dương. Cho nên để trọng bảo thước đo trong không ích gì, công năng có thể trở thành song huyền binh giả trong truyền thuyết không được khai phá ra.

Chắc truyền thuyết này là tin đồn thất thiệt.

Hơn nữa trọng bảo thước đo còn một hạn chế rất đau đầu là sau khi dùng một lần thì tạm thời không được dùng nữa, ném vào xó chờ hơi thở nhân loại dính trên thước đo biến mất mới dùng tiếp. Đúng vậy, không thể sót lại chút hơi thở, cái này dựa theo thực lực mỗi người khác nhau mà hơi thở mạnh hay yếu. Có chia vài năm, có đến vài chục năm, thời gian dài khiến người tan vỡ.

Vu Nhai ngắm nghía trọng bảo thước đo, nghiêm túc nói:

- Cái này sao? Thật ra từ lúc ở đế đô Tiểu Hắc luôn đi theo Tiểu Thúy, tốc độ của nó siêu nhanh nhưng hình thể quá nhỏ, nếu chúng ta cưỡi nó thì đã sớm đuổi theo kịp.

Tư Mã Tường trợn trắng mắt, tiểu tử này nói dối không cần giấy nháp.

Tư Mã Tường nhìn ra được Vu Nhai không muốn nói, chắc chắn là bí mật rất ghê gớm. Tư Mã Tường có chút hưng phấn, gã nhìn chằm chằm làm Tiểu Hắc run sợ. Toàn thân Tư Mã Tường là mùi thuốc, rất nguy hiểm.

Tiểu Hắc rất đắc ý lý do Vu Nhai nói bậy, như muốn nói: Có ngày ta sẽ làm được.

Tóm lại Tư Mã Tường một lần nữa thấy Vu Nhai biến vô vọng thành hy vọng, hắn luôn có thể tìm được ánh rạng đông trong tuyệt cảnh. Tiểu tử này dường như không gì không làm được. Tư Mã Tường trông thấy hy vọng chữa lành cho Thủy Tinh, không phải gã quan tâm nàng rất nhiều mà vì gã muốn truy cầu chân lý các loại dược vật, muốn hiểu biết nhiều hơn, muốn tiến bộ trong giới dược sư.

Thật ra khi Vu Nhai tung chiêu ám ảnh tiệt sát cả ngàn thanh kiếm, hắn thừa dịp đó thả Tiểu Hắc ra khỏi không gian giới chỉ. Bởi vì mọi tầm mắt tập trung vào kiếm của Vu Nhai, người Tiểu Hắc đen thui màu sắc khớp với U Hoang kiếm nên không ai chú ý thấy nó chuồn ra khỏi không gian giới chỉ.

Vu Nhai vốn định khiến Tiểu Hắc tìm cơ hội cắn ngón tay thiên binh sư cầm trọng bảo, nhưng ai ngờ thiên binh sư tự cho là thông minh cắt đứt ngón tay, Hách thất thúc nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.

Trên đường bình an, mặt sau không ai đuổi theo, không người Độc Cô gia nào đến bắt chuyện. Vu Nhai khoác kim bào lao nhanh trở lại khu vực đệ bát kiếm hoàn, hắn không đi ngay mà tới nhà Độc Cô Chu.

Vu Nhai không cần nghỉ ngơi nhưng mấy hôm nay Tiểu Thúy bôn ba, tiến hóa đã mệt xỉu.

Chu thẩm, mẫu thân của Độc Cô Chu thấy Vu Nhai trở về, còn mặc kim bào thì rất vui vẻ.

Xem bộ dạng của Chu thẩm đã biết trước Vu Nhai mặc kim bào.

Vu Nhai, Tư Mã Tường được chiêu đãi nhiệt tình trong nhà Độc Cô Chu. Hai người ăn uống no nê, buổi tối ngủ lại đây một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh không quay về. Vu Nhai đi dạo trong khu vực đệ bát kiếm hoàn, đi qua con đường từng thuộc về 'Vu Nhai cặn bã', nhớ lại ký ức của 'Vu Nhai cặn bã', Vu Nhai đi qua kiếm đường từng cùng Độc Cô Chu, Độc Cô Cửu Vận. Chỗ đó vẫn có một đám thiếu niên ôm giấc mộng như bọn họ ngày xưa.

Ký ức không thuộc về Vu Nhai nhưng thật sự tồn tại, quỹ tích không phải của hắn nhưng khiến hắn bùi ngùi.

Vu Nhai đi dạo một lúc quay về nhà Độc Cô Chu chợt khẽ kêu:

- Ủa?

Vu Nhai cười khổ, không ngờ cảm ngộ mệnh luân lại tiến bộ một chút, ra là cảm ngộ vận mệnh 'Vu Nhai cặn bã'.

Vu Nhai lẩm bẩm:

- Phải rồi, lúc cảm ngộ biển hoa trong Thần Huyền Khí Điển thì trong huyễn ảnh xuất hiện biển hoa, khi cảm ứng sự sống huyền binh từng lóa ánh sáng vàng sắc bén mà đầy sức sống trong huyễn ảnh. Mình cảm ngộ nhiều mệnh luân như vậy sẽ xuất hiện cái gì?

Mấy ngày nay Vu Nhai ngồi trên lưng Tiểu Thúy điên cuồng tu luyện Huyền Cực Đỉnh Quyết, hắn quên béng đi mỗi lần cảm ngộ Thần Huyền Khí Điển là sẽ có thay đổi. Vu Nhai không quan tâm bây giờ có phải đang đứng trước cửa nhà Độc Cô Chu, vội vàng lấy Huyền Binh Điển ra.

Vu Nhai giở đến trang đệ lục trọng địa diễn mệnh luân, ập vào mặt vẫn là biển hoa như mộng ảo.

Sau biển hoa vẫn là tầng tầng ánh sáng vàng chói mắt, sau ánh sáng vàng là sương mù khắp lối. Chẳng lẽ 5Lữ Nham không có gì thay đổi sao? Không thể nào, trong địa diễn mệnh luân có hai chữ mệnh luân.

- A? Đó là cái gì?

Đang lúc Vu Nhai oán thầm thì thấy trên bầu trời huyễn ảnh biển hoa thành nhiều màu sắc, như cầu vồng nhưng không phải hình vòm mà vặn vẹo tựa cực quang hai cực trên trái đất.

Vu Nhai đưa ý thức hướng bầu trời huyễn ảnh, hắn thấy phía xa màu sắc vặn vẹo khắp trời, dù là bầu trời thuộc về biển hoa hay ánh sáng vàng, hay sương mù đều đầy màu sắc. Trong các nhan sắc Vu Nhai thấy vận mệnh những binh linh lúc trước hắn cảm ngộ, vận mệnh của bọn họ lặp đi lặp lại trong những màu sắc.

Trong đó có một màu thuộc về 'Vu Nhai cặn bã' nhưng nhỏ hơn những cái khác nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.