Triệu Hoán Thần Binh

Chương 697: Chương 697: Vu Tiểu Dạ trưởng thành (hạ).




Vu Tiểu Dạ nói nhanh:

- Không được, ta phải trở lại.

Vu Tiểu Dạ nói xong nhanh như chớp đứng dậy lao hướng phòng Vu Nhai.

- Tiểu Dạ làm sao vậy?

Thanh âm trong trẻo là độc quyền của Tiểu Mỹ, đi cùng nàng tất nhiên là đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Ngọc Vấn Hiền. Hôm nay bọn họ sẽ chiến đấu nên cùng nhau làm nóng người, chợt thấy Vu Tiểu Dạ quần áo xốc xếch chạy ra, ngồi chồm hổm lầm bầm liên tục biến sắc mặt. Mọi người chạy lại xem thế nào.

- Đuổi theo là biết, phải rồi, hình như đêm hôm qua nàng ở lại trong phòng của tên kia không đi ra?

- Không lẽ . . .

Mặt Dạ Tình dữ tợn vội chạy theo. Tuy bây giờ Dạ Tình và Vu Nhai không có quan hệ gì, lời hứa hôn phu, hôn thê trước Thiên Kiếm hùng quan không thực hiện nhưng Dạ Tình nghe nói Vu Tiểu Dạ ngủ lại trong phòng Vu Nhai cả đêm làm nàng rất khó chịu. Dạ Tình định thu Vu Nhai, U Hoang vào hậu cung.

Dạ Tình hành động, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ cũng đi theo.

Đám người Ngọc Vấn Hiền mắt sáng rực, săp có trò hay để xem tất nhiên phải kéo bè kéo lũ đi theo. Người thực lực quá yếu thì liều mạng vận chuyển huyền khí sợ bỏ lỡ kịch hay.

Vu Tiểu Dạ đâu biết sau lưng có một cái đuôi dài, nàng vội xông vào, chưa đóng cửa đã rụt rè nói với Vu Nhai:

- Biểu ca, xin . . . Xin lỗi.

Vu Nhai đang mặc đồ, tất nhiên hắn không trách Vu Tiểu Dạ, chỉ thấy buồn bực, hình tượng biểu ca vĩ đại đã sụp đổ. Vu Nhai càng nhức đầu không biết nên giải thích thế nào với Vu Tiểu Dạ.

Vu Nhai nhìn Vu Tiểu Dạ mặt ửng hồng, khó hiểu hỏi:

- Xin lỗi gì?

- Thì là . . . Thì là hại biểu ca nghẹn . . . Nghẹn . . . Nếu biểu ca cần thì ta có thể . . . Có thể hỗ trợ . . .

Nói đến đây mặt Vu Tiểu Dạ đỏ rực, cúi gằm mặt.

- Nghẹn cái gì? Gì hả?

Mặt Vu Nhai mờ mịt, không biết Vu Tiểu Dạ đang nói gì?

Vu Tiểu Dạ nhỏ giọng nói:

- Thi là . . . Thì là cái ia . . . Nghe nói . . . Nghe nói dùng tay sẽ bị thương thân thể.

May mắn Vu Nhai mở linh giác nếu không sẽ không nghe rõ, nhưng hắn vẫn không hiểu Vu Tiểu Dạ nói gì. Cái gì mà dùng tay bị thương cơ thể? Chuyện quái gì đây?

Thấy Vu Nhai vẫn mơ hồ, Vu Tiểu Dạ nổi can đảm chỉ vào đũng quần của hắn, cao giọng quát:

- Thì là lúc mới thức dậy biểu ca cầm cái kia, chẳng phải biểu . . . Biểu ca dùng tay . . . Ta có thể giúp biểu ca . . .

Vu Nhai là ai? Vu Tiểu Dạ nói câu cuối đủ rõ ràng, ít nhất Vu Nhai kiếp trước là trạch nam sao có thể không hiểu?

Vu Nhai không biết nên làm vẻ mặt gì, hắn rất muốn nói: Ta không xấu xa như vậy, chỉ muốn xếp ngay ngắn lại.

Câu cuối của Vu Tiểu Dạ làm tim Vu Nhai đập nhanh.

Có thể giúp ta, vậy chẳng phải là . . .

Vu Nhai nuốt nước miếng:

- Ực.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, Dương Như Tiêm dạy học sinh kiểu gì mà dạy luôn thứ này? Quá tà ác.

Vu Nhai cảm thấy Vu Tiểu Dạ không thể nào biết dùng tay làm gì, tại sao nghẹn sẽ khó chịu, chắc chắn là Dương lão sư dạy.

Nghĩ đến đây Vu Nhai rất cảm kích Dương lão sư, nói:

- Cái kia . . . Đúng là biểu ca hơi khó chịu.

Rầm!

Vu Nhai chưa nói xong cửa bị đẩy mở lộ ra mấy cái đầu, bọn họ trợn to mắt nhìn hai người trong phòng. Vu Nhai, Vu Tiểu Dạ đứng ngây như phỗng.

Vu Tiểu Dạ bình thường hình tượng mặt làm sao chịu nổi bị vây xem? Vu Tiểu Dạ đáng thương không biết làm sao, chạy thẳng ra ngoài.

Vu Tiểu Dạ mắng Vu Nhai:

- A! Biểu ca đáng ghét!

Giọng của Vu Tiểu Dạ mềm làm người nhũn xương.

- Vu Nhai, ngươi không uổng là thủ lĩnh của chúng ta, từ tâm lý đếnthân thể ta đều phục ngươi!

- Vu Nhai đại ca, sau này ngươi là thần tượng của ta, quyết không phản bội!

- Vu Nhai đại ca, hãy dạy ta cách tán gái đi, thì ra tài cua gái mới là tuyệt kỹ chung cực của ngươi!

Mấy nam nhân ở bên ngoài e sợ thiên hạ không loạn khoa trương la lên.

Ngọc Vấn Hiền bình thường điềm tĩnh cũng tham gái người bên ngoài không nghe hiểu đoạn đối thoại trước đó, nhưng đầu óc Ngọc Vấn Hiền rất thông minh, dù là mặt xấu xa cũng rất nhạy bén. Mới rồi Ngọc Vấn Hiền nhỏ giọng chỉ điểm cho đám hóng chuyện, quá tập trung nên không cẩn thận đẩy mở cửa khép hờ.

Hết cách, chuyện này quá kích động làm người ta không kiềm được.

Khác với đám nam nhân, Dạ Tình chửi ầm lên:

- Biến thái, xấu xa, háo sắc, vô sỉ . . .

Mặt Dạ Tình đen như lọ nồi.

- Dạ Tình tỷ, mới rồi Ngọc đại ca nói cái gì nam nhân đòi hỏi, nam nhân đòi hỏi cái gì?

Có mặt nữ nhân nên khi Ngọc Vấn Hiền giải đáp tháp mắt không nói phô ra, nhưng người ta nghe hiểu còn Tiểu Mỹ thì không.

Dạ Tình trừng mắt nói:

- Không có gì, sau này không cho ngươi nói chuyện với tên háo sắc vô sỉ này nữa!

- Dạ Tình tỷ, sao mỗi lần tỷ nói vậy nhưng lần nào cũng chủ động nói chuyện với kẻ lừa đảo?

Tiểu Mỹ không nương tình vạch trần:

- Hơn nữa kẻ lừa đảo sao lại vô sỉ? Tuy ta nghe không hiểu nhưng hình như là Tiểu Dạ tự nguyện?

Dạ Tình quát:

- Tóm lại không cho phép nói chuyện với hắn!

Tiểu Mỹ ngơ ngác hỏi:

- A! Vậy ta muốn rèn tấm thuẫn phải làm sao? Hơn nữa sau này gả cho kẻ lừa đảo cũng không thể nói chuyện với hắn sao?

Dạ Tình bó tay, còn nói thêm nữa Tiểu Mỹ sẽ có vô số vấn đề.

Đám người Ngọc Vấn Hiền đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Hai cô nương bị Vu Nhai bắt hết, trời không có mắt! Mọi người cảm thán xong rời đi, cứ tiếp tục ở đây sẽ bị đả kích chết.

Sáng sớm ngày thứ hai trận quyết đấu cuối cùng Huyền Thần điện cứ thế trôi qua. Khi cả đội kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu tập kết thì chuyện đó bị đồn mọi người đều biết.

Độc Cô Cửu Tà rất đau buồn vì bỏ lỡ kịch hay buổi sáng, gã nháy mắt với Vu Nhai, nói:

- Hì hì, Vu Nhai, ta nghe rồi, ngươi oai quá. Yên tâm, tối nay chúng ta tuyệt đối sẽ không lại quấy rầy ngươi.

Miệng thì nói không quấy rầy nhưng giọng điệu của Độc Cô Cửu Tà rõ ràng là chắc chắn tối nay chúng ta sẽ đi rình, ngươi cứ yên tâm.

Vu Nhai chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của mọi người, còn có ánh mắt giết người của Dạ Tình. Vu Nhai và kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu cùng đi hướng nội điện, giữa đường gặp Vu Tiểu Dạ. Mặt Vu Tiểu Dạ đỏ hồng, né tránh ánh mắt kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu.

Trong cảm xúc vui vẻ, mọi người nghênh đón cuộc chiến đấu lần thứ hai.

Như ngày hôm qua đệ tử ngoại điện đã nói, trận quyết đấu cuối cùng đều trong chín cánh cửa. Buổi sáng là cửa số tám, bên trong có một đấu trường cỡ lớn. Mọi người không quyết đấu với nhau mà đánh với người bên trong, tức là đệ tử thiên tài ngoại điện, thắng họ là vượt qua, không đánh lại thì bị loại. Không phải đấu từng trận mà là chia đấu trường thành mười hai khu vực cùng lúc, buổi sáng tất cả đánh xong.

Tông đại nhân nói:

- Được rồi, ăn cơm nửa giờ, buổi chiều tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.