Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1897: Chương 1897: Xem Binh Linh cũng là người




Nhưng khi đó hắn làm gì có tâm tư và thời gian suy ngẫm xem biện pháp nằm sâu trong mình là gì?

Mãi đến khi Độc Cô Khúc Phong đến, khiến hắn có thêm vài phần bình tĩnh và hi vọng... Kết quả, hắn giống như Huyền Thiên Chân Thần vừa rồi, nghĩ đến cảnh tượng ở trong nơi khởi nguồn Nguyên Giới, cũng chính là cảnh tượng hắn tránh được sự truy sát của Tô Thần Hoàng. Nhưng bây giờ bản thân hắn ở đại lục Thần Huyền, trên bầu trời hình như không có thứ gì có thể khiến cho Thần Hoàng khiếp sợ cả.

Lúc đó trong đầu hắn chính là nghĩ như vậy...

Nhưng rất nhanh linh quang lại đại phát. Không, trên đại lục Thần Huyền có thứ khiến cho Thần Hoàng phải khiếp sợ. Đó chính là Tử Vực Tinh Không. Tất nhiên, sử dụng khoa học kiếp trước của Vu Nhai mà nói, đó cũng chính là ngoài không gian. Nơi đó là nơi ngay cả Thần Hoàng cũng không dám đặt chân.

Nhưng mình chỉ là Thần Vương, có thể đặt chân sao?

- Ta còn có lựa chọn nào khác sao?

Vu Nhai tự hỏi ra lời nghi vấn trên, sau đó trong lòng hắn lại cười tự giễu.

Hắn căn bản không có lựa chọn nào khác. Nếu như không đặt chân vào Tinh Không Tử Vực, như vậy hắn chỉ có một con đường chết. Bay lên có lẽ cũng chết, nhưng ít ra còn có cơ hội. Chí ít hắn có thể ẩn thân ở trong Huyền Binh Điển. Hắn tin tưởng, lấy chất lượng của Huyền Binh Điển, mặc dù là ở trong Tử Vực Tinh Không cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Đương nhiên, các Thần Binh khác thì khó nói.

Nói cách khác, Thần Hoàng cũng không dám trốn trong Huyền Binh bản mạng của bọn họ lơ lửng ở trong Tử Vực Tinh Không.

Ở trong Tử Vực Tinh Không, nếu như Thần Hoàng không dám dừng lại thời gian dài, không có cách nào lấy Huyền Binh Điển đi.

Hiện tại hắn căn bản không dám trông cậy vào Độc Cô Chiến Huyền sẽ tới vào lúc nào đó. Loại chuyện như vậy không thể thật sự mong đợi quá nhiều. Hắn thật sự không kiên trì nổi nữa. Lại nói, không chừng lúc nào đó, đám người Thiên Bằng Hoàng cũng sẽ xuất hiện. Không chừng Kinh Thiên Chân Thần thấy mình chật vật như vậy cũng sẽ phái Thần Hoàng âm thầm ra tay. Đến lúc đó, sợ rằng ngay cả cơ hội xông lên Tử Vực Tinh Không, hắn cũng không có.

Bởi vậy, khi linh quang hắn thoáng hiện, hắn liền quyết định thật nhanh.

Nhưng mặc dù muốn bay vào Tử Vực Tinh Không cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Bởi vì tốc độ của hắn chậm hơn Thần Hoàng, Hắn cần phải có kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận cùng với chút vận khí.

Sau đó hắn đã nghĩ ra một kế hoạch. Chính là muốn dụ dỗ Hoa Nộ Hải ra quyền đối với hắn. Trảo căn bản không có biện pháp đánh bay hắn. Bởi vậy Vu Nhai nghĩ tất cả biện pháp ép Hoa Nộ Hải cảm thấy trảo của hắn căn bản không có cách nào giết chết mình, sau đó sẽ ra quyền...

Đồng thời, cũng để cho Thủy Tinh và Tiểu Hắc ở bên cạnh bảo vệ mình.

Trên thực tế ngoại trừ bảo vệ và chống đỡ các cao thủ đế quốc Huyền Binh ra, cũng cần bọn họ theo thật sát với mình. Bảo đảm đến lúc đó mình bị đánh bay, bọn họ còn ở bên cạnh mình. Chỉ có như vậy mới có khả năng thu bọn họ vào trong Huyền Binh Điển hoặc Lục Thiên Thần Ấn.

Hắc, nếu chẳng may mình bị đánh bay, bọn họ vẫn cách mình quá xa thì phải làm sao bây giờ?

Sau đó, cũng như Huyền Thiên Chân Thần đã nhìn thấy. Hắn sử dụng lá chắn đại địa nghiêng về phía trước chống đỡ công kích của Hoa Thần Hoàng, sau đó lại lợi dụng ảo giác của Hoa Thần Hoàng cho rằng lá chắn đại địa sắp vỡ nát, hắn đổi thành Lục Thiên Thần Ấn. Trong nháy mắt này, hắn liền thu đám người Thủy Tinh vào trong. Hắn lại mượn thêm lực lượng để Lục Thiên Thần Ấn chuyển tới ngay chính giữa đình đầu Hoa Nộ Hải. Hoa Nộ Hải cũng rất nghe lời đáh bay lên trên.

Không có cách nào. Hắn căn bản không có ý thức được suy nghĩ của Vu Nhai, chỉ là cao hứng đánh mà thôi.

Cuối cùng, Vu Nhai liền mượn lực lượng đánh lên của Hoa Nộ Hải, lao lên trên không trung. Sau đó, hắn đổi lại thành Thôn Thiên Kiếm, để Thôn Thiên Kiếm mang theo hắn bay lên. Đây cũng chính là tình huống mọi người hiện tại đang nhìn thấy.

- Hắc, bất kể thế nào, cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng bay ra ngoài không gian?

Cảm nhận từng cơn gió lạnh lẽo xung quanh, Vu Nhai không nhịn được, trong lòng thầm mỉm cười. Đã bao lâu hắn không bị ép thành như bây giờ? Đã bao lâu hắn không bị thương nặng như vậy? Có lẽ bởi vì có một chút cảm giác không biết sợ hãi đối với khả năng sẽ phải chết, hắn rốt cuộc trở nên bình tĩnh một cách khác thường. Cũng có lẽ bởi vì không cần chiến đấu nữa, hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào tốc độ của Thôn Thiên Kiếm...

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, ta biết nàng có lẽ vẫn đang tức giận. Nói thật ra, ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nàng sẽ thích ta. Ngươi thật sự giống như tiên nữ khiến ta không dám loạn tưởng... Ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nói chung, nếu như có thể sống qua được cửa ải lần này, chúng ta lại từ từ nói chuyện có được hay không?

Nhìn Thôn Thiên Kiếm đang mang theo hắn bay lên trên, Vu Nhai không nhịn được dùng giọng điệu khàn khàn nói.

Thân kiếm của Thôn Thiên Kiếm khẽ run lên, lại không có trả lời, mà tiếp tục duy trì tốc độ nhanh nhất của nàng.

- Từ đầu đến cuối, trong suy nghĩ của ta đều không xem Binh Linh là Binh Linh, mà là sinh mạng thật sự có máu có thịt... Ta vẫn luôn cảm thấy như thế. Nhưng đột nhiên ta phát hiện ở sâu trong lòng ta vẫn có một phần phân biệt giữa Binh Linh cùng nhân loại. Xem ra ta làm còn chưa đủ. Có lẽ là ta vẫn luôn đối xử với nàng như Kiếm Linh?

- Ta cảm thấy giữa Binh Linh cùng nhân loại là chuyện không có khả năng. Mặc dù lần thấy nàng khóc rất thương tâm, ta cũng không ý thức được vấn đề này... Ở đây, ta phải xin lỗi tất cả Binh Linh, cũng phải xin lỗi nàng...

Vu Nhai vốn không muốn nói thêm, tính qua được cửa ải này rồi mới nói sau. Nhưng hiện tại hắn cũng không biết mình có thể qua cửa ải này hay không. Có lẽ cuộc sống huy hoàng của hắn ở trên đại lục Thần Huyền này chắc hẳn sẽ kết thúc ở đây. Bởi vậy hắn vẫn quyết định phải nói thêm vài lời.

Bởi vì trọng thương, giọng nói của hắn rất khẽ, mang theo sự khàn khàn khiến làm cho người ta thấy đau lòng, nhưng mỗi lời nói ra lại rất rõ ràng.

- Mặc dù lần thứ hai nhìn nàng khóc thầm ta cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ ta hình như cuối cùng đã có thời gian có thể suy nghĩ. Nếu ta vẫn luôn xem Binh Linh thành con người có máu có thịt, vậy vì sao không thể gần nhau?

- A, cũng không cần phải thật sự là vợ chồng mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ... Xin lỗi, ta còn không biết cảm giác của mình đối với nàng là thế nào. Thậm chí hiện tại ta còn chưa dám xác định nàng có phải thật sự thích ta, hay chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Nhưng ta đã có ý thức này. Giống như chúng ta còn chưa đi tới thế giới đại lục Thần Huyền, làm gì có nhiều chuyện quỷ quái như vậy? Các loại truyền thuyết giữa người và yêu, trước đây bao giờ ta cũng nghĩ, đó là câu chuyện rất lãng mạn. Nhưng trước ngày hôm nay, trong tiềm thức của ta vẫn không có cách nào khác tiếp nhận được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.