Triệu Hoán Thần Binh

Chương 775: Chương 775: Xông!




Thời gian chậm rãi trôi, nửa ngày chỉ là cái chớp mắt trong khi Vu Nhai tu luyện.

Bất giác đã thấy từng kiếm phong cao ngất đâm mây, đó là dấu hiệu đến Độc Cô Thần Thành. Vu Nhai đã đứng lên, kết thúc tu luyện. Gió mạnh thổi vạt áo Vu Nhai bay phần pahạt.

Tiểu Thúy đã tiến hóa hoàn toàn, cơ thể không to hơn bao nhiêu, thậm chí nhỏ hơn lúc tiến hóa một chút, nhưng về khí thế, ma lực gió cường đại rất nhiều.

Nếu đặt hai hình dạng trước và sau cùng một chỗ, không phải người mù đều nhìn ra mạnh yếu trong đó.

Cơ thể Tiểu Thúy vẫn là hình chim, không biết thành ngựa hay con gì, nhưng trên đầu có đôi vảy, trong vảy kèm theo bờm dày. Cơ thể Tiểu Thúy nhú lông có vảy điểm xuyết, lông chim trên cánh càng thêm hoa lệ, cứng cỏi như con dao nhỏ dựng ngược. Đặc điểm chủ yếu nhất là đuôi hô ly, rất kỳ lạ. Vu Nhai biết đuôi hồ ly rất quan trọng cho Tiểu Thúy bay.

Chớp mắt Vu Nhai đã lao đến trước Độc Cô Thần Thành.

- Là ai? Dám can đảm xông vào Độc Cô Thần Thành ta?

Trong phút chốc vô số người cưỡi ma thú bay xông lên trời định ngăn Vu Nhai lại, nhưng bọn họ chưa kịp đến nơi thì trong mắt chỉ còn bóng xanh bay xa. Có mấy người không đứng vững bị gió mạnh thổi suýt té xuống.

- Cái gì? Tại sao nhanh như vậy?

Người canh gác đệ cửu kiếm hoàn không mạnh, ít nhất đám kỵ binh này không quá cường đại nên làm sao chặn được Tiểu Thúy? Bọn họ thậm chí không thấy rõ hình dạng Tiểu Thúy, chỉ thấy đại khái cơn gió hình chim.

Tuy đám kỵ binh không mạnh nhưng làm thủ vệ Độc Cô gia được bồi dưỡng kiến thức rộng, không quá ngạc nhiên.

- Mặc kệ là cái gì, mau báo cáo đại nhân.

Bọn họ không theo kịp tốc độ kinh khủng đó.

Đám người gật đầu, định báo cáo với trưởng bối rồi trưởng quan báo lên các sếp, rất nhanh sẽ vào tay trưởng lão trú đóng bên ngoài.

Có người kinh kêu:

- Chờ chút, con chim gió kia lại bay về.

Cả đám quay sang nhìn, gió mạnh làm bọn họ không mở mắt được. Khi họ mở mắt ra tháy một con ma thú bay màu xanh ngừng trước mặt.

Hai 'Thanh niên' một đứng một ngồi trên ma thú bay, một người tóc đen một người tóc trắng. Nam nhân tóc đen anh khí bồng bột, mắt bén như kiếm, người phát ra cảm giác quen thuộc như các thiên tài trẻ tuổi cường đại của gia tộc nhưng rồi lại khác, không quá kiêu căng.

Nam nhân tóc bạc cười tủm tỉm như mọi chuyện thế gian đều bị gã nhìn thấu, chỉ những người quá rảnh mới nghĩ vậy. Mọi người cảm giác thanh niên tóc bạc cười rất sạch sẽ, bình thường ên bị phớt lờ.

Vu Nhai hỏi thẳng:

- Mới rồi có mấy con thiết câu thần chuẩn bay qua đây không?

- A! Có . . .

Vu Nhai không muốn nói nhảm:

- Thời gian? Phương hướng?

Nếu không phải không thấy bóng dáng mấy người kia Vu Nhai đã không quay về hỏi.

Các kỵ sĩ thủ vệ phản xạ đáp:

- Ba canh giờ trước, từ hướng này bay vào.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm! Đa tạ.

Vu Nhai tính nhẩm diện tích Độc Cô Thần Thành, tốc độ của Tiểu Thúy, còn kịp. Nếu mục đích cuối cùng của thiết câu thần chuẩn là khu vực trung tâm Độc Cô Thần Thành, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì dư sức đuổi kịp. Nếu thiết câu thần chuẩn không bay tới khu vực trung tâm cũng không sao, thậm chí càng tốt. Chỉ cần tìm được thiết câu thần chuẩn, bất chấp tất cả cướp đồ là xong.

Bây giờ Vu Nhai sợ nhất là trọng bảo đã đến trung tâm Độc Cô Thần Thành, khi đó hắn không tiện hành động. Dù Vu Nhai có ra tay thì một đám trưởng lão nghịch thiên sẽ xuất hiện. Nếu trọng bảo vào tay Hoàng Phủ Nhàn thì càng rắc rối, chỗ nàng ở sao có thể thiếu cao thủ canh gác?

Vu Nhai hỏi xong định bỏ đi, lúc này đám kỵ sĩ thủ vệ phản ứng lại. Mới rồi bọn họ bị khí thế của Vu Nhai chấn động, bản năng trả lời nhiều vấn đề, trong đám tử tôn Độc Cô gia có ai được khí thế như vậy?

Kỵ sĩ thủ vệ toát mồ hôi lạnh vội hỏi thân phận của Vu Nhai:

- Chờ chút, rốt cuộc ngươi là . . . A!

Nếu là nhân vật đáng ngờ thì cả đám quyết tâm liều mạng chặn lại.

- Xin lỗi, mới từ bên ngoài trở về nên quên mặc.

Đám kỵ sĩ thủ vệ chưa nói hết thì một vệt vàng xuất hiện trong tầm mắt. Thanh niên tóc đen đứng trên ma thú bay khoác kiếm bào màu vàng, hờ hững nói. Sau đó kim bào cùng gió xanh biến mất trước mặt đám kỵ sĩ thủ vệ.

Các kỵ sĩ thủ vệ nhìn nhau, ngơ ngác đứng trên tọa kỵ của mình, không dám hó hé câu nào tản ra. Người ta chính là kim bào, ngươi thử chất vấn xem? Không đợi vị kim bào này tức giận cấp trên đã diệt ngươi.

Một kỵ sĩ thủ vệ nhíu mày nói:

- Chờ chút, mới rồi bầy thiết câu thần chuẩn cũng thuộc tử tôn trung tâm.

Kỵ sĩ thủ vệ khác mắt trợn trắng đáp lại

- Rồi sao? Thần tiến đánh nhau liên quan gì chúng ta?

Các kỵ sĩ thủ vệ bay xuống, ai làm việc nấy. Các loại kiếm bào Độc Cô gia làm bằng chất liệu đặc biệt, phát ra ý cảnh rất khó bắt chước. Bọn họ là kỵ sĩ thủ vệ nên liếc sơ là phân biệt được ngay, thanh niên áo đen mới đi ngang qua tuyệt đối không phải giả mạo.

Kỵ sĩ thủ vệ vẫn nhíu mày nói:

- Lạ thật, mới rồi ta thấy kiếm bào đó không phải vẽ kiếm mà là cục gì đó.

Kỵ sĩ thủ vệ lắc đầu, đúng là bọn họ không thể dính vào thần tiên đánh nhau.

* * *

- Tiểu Thúy, đi, chúng ta trực tiếp xông vào, tranh thủ trong vòng ba canh giờ đến đệ nhị kiếm hoàn.

Vu Nhai khoác kiếm bào không thêu kiếm. Đúng là có mấy kiếm ảnh hư ảo nhưng chủ thể vẫn là cục gạch hoa lệ rất đẹp, nhưng nhìn sao cũng rất bắt mắt. Kỵ sĩ thủ vệ đệ cửu kiếm hoàn không thấy nhưng đệ bát, thất kiếm hoàn thì sao? Càng về sau thực lực kỵ sĩ thủ vệ các kiếm hoàn hùng quan càng mạnh, có thủ quan giả cường đại.

Bọn họ liếc sơ đã nhìn thấu điểm đặc biệt của kiếm bào trên người Vu Nhai, nhớ lại có một tên mới đây mạnh mẽ xông qua các kiếm hoàn hùng quan. Tại sao tiểu tử này quay lại? Gấp gáp xông qua làm gì?

Một tướng lĩnh thủ quan ở đệ ngũ kiếm hoàn hùng quan đứng trước mặt người cầm quyền khu này, hỏi:

- Đại nhân, chúng ta làm sao đây? Có ngăn hắn lại không?

Đúng vậy, Vu Nhai bão táp xông qua đã đến gần đệ ngũ kiếm hoàn hùng quan. Mấy kiếm hoàn trước dễ dàng cho Vu Nhai vượt qua, không ai ngăn được hắn.

Vu Nhai lướt qua khiến vô số tiếng kinh kêu kéo theo. Dù ngươi là kim bào nhưng vượt qua thế này làm người ta rất khó chịu, mặc dù không truy cứu nhưng nếu những cao thủ trung niên của Độc Cô gia cố ý làm khó dễ thì ngươi chỉ có đường nuốt quả đắng.

Người cầm quyền mỗi kiếm hoàn hùng quan lúc trẻ không phải kẻ yếu, bây giờ càng như vậy.

Người cầm quèn đệ ngũ kiếm hoàn hùng quan im lặng một lúc, sau đó lạnh nhạt hỏi:

- Mới rồi có mấy con thiết câu thần chuẩn bay qua đúng không? Chúng nó thuộc về ai?

Cơ bản trừ kim bào, trưởng lão ra mỗi ki qua một kiếm hoàn hùng quan phải dừng lại đưa ra vài thứ biểu minh thân phận. Mới rồi đã nói, dù là kim bào trừ phi có chuyện rất gấp, nếu không thì không được xông qua, sẽ đắc tội với người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.