Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 38: Chương 38: Mỹ nữ




Edit: Trucxinh

Ở nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng người.

Nhạc Dương không kịp cảm thán, lệnh cho cái bóng Man Ngưu khiêng cánh tay ác ma bị bẻ gẫy lên, sau đó lòng bàn chân như bôi mỡ, nhanh như chớp ẩn mình vào trong bóng tối. Cái bóng Man Ngưu khiêng cánh tay ác ma vẫn có còn sót lại băng sương ngưng kết cước bộ phối hợp theo sát sau. Vừa ẩn mình vào bóng tối, trong nháy mắt Nhạc Dương quay đầu lại, nhìn thoáng qua tiểu đạo tặc vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Lúc này xuất hiện một bóng trắng, so với tia chớp còn nhanh hơn, xẹt qua bầu trời thoáng hiện ở chiến trường. Bóng trắng vừa xuất hiện là một mỹ nữ, mặt ngọc mang sa mỏng màu trắng, lụa mỏng ẩn hiện khó có thể che hết làn da kiều nhan trong như tuyết.

Trong đôi đồng tử trong vắt như nước mùa thu tràn đầy trí tuệ, lông mi cong vút thật dài khẽ chớp tỏa ra linh quang linh động.

Nàng vừa nhìn tiểu đạo tặc lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhất thời la hoảng lên: "Ta vừa rời đi một lúc, sao lại biến thành ra như vậy... May quá! Chỉ là tinh thần lực tiêu hao, cũng không đáng lo lắm!" Trong màn đêm, tiếng người gần hơn, vô số tiếng bước chân từ phương xa truyền tới, mày đẹp khẽ nhăn, mỉm cười, cánh tay trắng ngần từ trong tay áo lộ ra, ngón tay nhẹ điểm, triệu hồi ra một quyển hoàng kim bảo điển.

Theo kim quang chớp động, một con bướm cánh chim tiểu tinh linh bay ra, nhào vào thân thể mỹ nữ. Trong nháy mắt, phía sau lưng mỹ nữ hiện ra hai cánh bướm huyền ảo khổng.

Mỹ nữ ôn nhu ôm lấy tiểu đạo tặc đang hôn mê bất tỉnh, hai cánh sau lưng khẽ vỗ đem mỹ nữ nâng lên, trông nàng như tiên nữ cửu thiên giáng trần, bồng bềnh rời đi. Chờ nàng đi xa, Nhạc Dương vẫn một mực bế khí lẳng lặng lặn ẩn ở trong bóng tối chậm rãi hiện lộ thân hình, nghe thấy tiếng bước chân lúc trước ngày một đến gần, hắn lập tức xoay người ngược hướng với mỹ nữ, giẫm chân tại chỗ vội vàng ly khai, nhẹ nhàng như báo, dung nhập vào trong bóng tối.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org

Nhạc Dương vừa mới rời đi, một trung niên nam tử giống như hoàng kim sư tử, uy mãnh vô song, mang theo một trận cuồng phong, chạy tới chiến trường. Hắn phát hiện lầu chính Khoái Hoạt Lâm đổ nát, đang hừng hực bị thiêu đốt, thì tức giận đến oa oa kêu loạn.

Hiện trường chiến đấu, bừa bãi không chịu nổi.

Trên mặt đất, một đạo dấu vết sâu hoắm trông vô cùng đáng sợ, cơ hồ đem mặt đất trong trăm mét chia thành hai nửa, nơi nơi đều có lốm đa lốm đốm hắc hỏa còn sót lại vẫn còn đang thiêu đốt, có thi thể đã bị đốt thành than cốc, có thi thể vẫn còn dư lại phần còn lại của chân tay đã bị cụt đỉnh đầu. Toàn trường không một người còn sống, mà ngay cả hộ vệ đội trưởng mạnh nhất cũng chỉ bảo tồn được một hơi cuối cùng.

Nam tử giống sư tử uy mãnh, khóe mắt nhịn không được ngửa mặt lên trời rít gào: "Có thể không giận sao, có thể không giận sao!"

Mấy vị võ giả trước sau chạy tới, khi bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng bị làm cho sợ đến có chút chân mềm.

"Các ngươi còn chờ cái gì? Tìm kiếm người may mắn còn sống sót, tìm ra hết thảy đầu mối hữu dụng, ta muốn biết đứa nào đã làm vậy, hơn nữa là ngay lập tức!" Nam tử giống sư tử từ sau lưng rút ra một thanh Kim Đao, không thể ức chế được tức giận hướng mặt đất chém lung tung, đem mặt đất đã nát nay lại càng rách mướp.

"Kim Đao lâu chủ, nơi này có manh mối..." Một nam tử đạo tặc phát hiện dấu vết khả nghi ở bên người hộ vệ đội trưởng.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org

"Tà Hỏa? Lục Vương?" Trung niên nam tử giống sư tử phát hiện hộ vệ đội trưởng trước khi chết đã dùng máu viết chữ lên trên mặt đá bên người, nếu cẩn thận quan sát, miễn cưỡng có thể nhận ra đó là ‘Tà Hỏa, Lục Vương’. Sau khi nam tử được tôn xưng Kim Đao lâu chủ nộ sư xem hết, sắc mặt đại biến, ngay sau đó một trận cuồng nộ khó có thể đè nén dâng lên, quả đấm nắm chặt ‘rắc rắc’ rung động: "Bất kể là ai, món nợ này, chúng ta nhất định phải cùng hắn tính toán rõ ràng!"

"Nơi này có dấu vết của một vòng bảo hộ bảo điển, có lẽ còn có một bảo điển triệu hoán sư may mắn còn sống sót…” Một tên thuộc hạ lại có phát hiện mới.

“Tìm cho ra hắn,

trọng kim treo thưởng, Khoái Hoạt Lâm chúng ta cho dù dốc hết tài lực cũng phải điều tra rõ chân tướng! Ta tuyệt đối không cho phép tín đồ Ma Quỷ hoạt động ở Đại Hạ quốc ta, càng không thể dễ dàng tha thứ loại người đáng chết dám dùng quốc dân chúng ta làm vật tế sống!" Kim Đao lâu chủ giống sư tử cơ hồ tức nổ phổi, rít gào.

Trong sân Nhạc Dương.

Mỹ phụ nhân ôm tiểu nha đầu, phía sau là mấy người giúp việc cùng đi, thần sắc kinh hoàng đến trước cửa gõ.

Nàng cũng không để ý Nhạc Dương trên người vẫn mặc áo ngủ, vội vàng ôm tiểu nha đầu đi vào: "Tam nhi, Bạch Thạch thành đại loạn, có lẽ là Hắc Sơn mã tặc tấn công vào thành, mới vừa rồi Nam thúc ra ngoài tìm hiểu qua, nghe nói thành Tây đã biến thành một biển lửa, ngươi nhanh mang Sương nhi rời đi! Mau, mau!" Nhạc Sương tiểu nha đầu bị hù dọa sợ quá khóc hu hu, chết sống không chịu rời xa mụ mụ, chờ nhìn thấy Nhạc Dương, liền lập tức nhảy bổ vào trong ngực của hắn tố cáo, ủy khuất khóc la: "Mụ mụ đánh ta, Tiểu Tam ca ca, ta không có làm sai, mụ mụ cũng muốn đánh người ta... Đau quá, ô oa oa…!"

"Sương nhi ngoan, không khóc không khóc!"

Vừa nhìn thấy nét mặt mỹ phụ nhân, Nhạc Dương cũng biết nàng hiểu lầm .

Nàng nhất định là cho là Bạch Thạch thành bị mã tặc công thành, vì bảo hộ nữ nhi bảo bối, mới vội vàng tìm đến mình, bảo mình mang tiểu nha đầu này thừa dịp mã tặc chưa có giết đến nơi liền chạy đi trước.

Thật là một Tứ nương tốt a!

Nàng một chút cũng không nghĩ tới an nguy của mình, chỉ lo cho hắn cùng nữ nhi!

Trong nội tâm Nhạc Dương dâng lên nhiệt lưu, lần lưu bách hải, cuối cùng vọt tới giữa cổ họng thì bị chặn lại, cơ hồ nói không ra lời .

Nhạc Dương hít thở sâu một hơi, đè xuống tâm động, vừa vỗ nhẹ lưng tiểu nha đầu, vừa nghiêm nghị an ủi mỹ phụ nhân: "Tứ nương, không phải sợ, không có mã tặc, mà cho dù có mã tặc đánh tới thật, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi cùng Sương nhi muội muội! Tứ nương, tin tưởng ta, không có mã tặc, phía ngoài chẳng qua là võ giả ở Khoái Hoạt lâu đánh lộn, ta mới vừa rồi ở nóc phòng nhìn ra, trừ hỏa thế có chút lớn, đốt cháy mấy gian phòng ốc, thì không có chuyện gì!"-Trucxinh-DienDanTruyen.Org

"Thật không phải là mã tặc tới?" Mỹ phụ nhân vừa nghe, sắc mặt nhất thời hòa hoãn, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

"Nhất định không phải, Hắc Sơn mã tặc thật ra chính là tư binh của Bạch Thạch thành chủ, bọn họ không thể nào tới công kích Bạch Thạch thành !" Nhạc Dương kiên nhẫn giải thích.

"Mới vừa rồi làm ta sợ muốn chết!" Tảng đá lớn trong lòng mỹ phụ nhân lúc này mới bỏ xuống, nhưng vẫn bị làm cho sợ hãi, vỗ nhẹ bộ ngực. Mấy người hầu phía sau nghe Nhạc Dương nói như chém đinh chặt sắt không phải là mã tặc công thành, cũng liền thanh kêu lên vui mừng.

Trong nội địa Đại Hạ quốc, nhiều núi, nhiều hiểm địa, mã tặc giặc cỏ nhiều, chiếm hoang dã sơn cốc đóng trại, cướp bóc chung quanh thôn trang.

Bởi vì thực lực trong nước suy yếu, địa phương trông nom trị an bất lực, thêm ngoại cảnh ủng hộ và gian tế hoạt động, vài nơi thành chủ, lãnh chủ cùng cường đạo thổ phỉ cấu kết, cho nên Đại Hạ mã tặc nổi danh hung hãn, quốc gia nhiều lần tiêu diệt không dứt, ngược lại càng ngày càng hung. Trừ thành trấn có thành tường bảo vệ, còn như thôn trang nếu như không hướng mã tặc nộp tiền bảo vệ tánh mạng, tất sẽ gặp phải cảnh huyết tẩy tàn sát. Thường thường có cường đạo lãnh đạo một nhóm thổ phỉ thành công chiếm lấy một thành trấn nhỏ, chiếm lấy thống trị một hai tháng cho đến khi quân đội quốc gia chạy tới, mới chịu rời đi.

Mã tặc công thành, thành bị phá, lệ cũ là tàn sát hàng loạt dân trong thành trong một ngày, dâm vui mừng ba ngày.

Phàm là nhìn không vừa mắt sẽ bị chém đầu thị chúng, mà nữ nhân lớn lên xinh đẹp tuổi trẻ, hơn phân nửa là bị bọn họ cướp đi làm đồ chơi cho vui thú dâm loạn, thậm chí bị đem bán làm nô.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org

Cho nên, tất cả nữ nhân đại gia tộc, đều có một viên trinh tiết liệt nữ đan, một khi thân hãm tuyệt cảnh, vì bảo vệ thanh danh trinh tiết, nữ nhân đại gia đình sẽ nuốt vào trinh tiết liệt nữ đan, uống thuốc độc tự vẫn, bảo đảm không bị tặc nhân ô nhục.

Ở trong ví nhỏ của mỹ phụ nhân để ở trong ngực, luôn cất giữ một viên độc đan xanh biếc, Nhạc Dương sợ nàng làm chuyện điên rồ, nên lập tức thanh minh không có mã tặc công thành.

Trải qua Nhạc Dương liên tục bảo đảm, mỹ phụ nhân mới an lòng một chút.

Mỹ phụ nhân ôm tiểu nha đầu khóc mệt lăn ra ngủ vào lòng, ở trong gian phòng Nhạc Dương ngồi một đêm, cho đến khi lão bộc Nam thúc liên tục ra ngoài tìm hiểu tin tức, đến tận hừng sáng, sau khi xác định không phải là mã tặc công thành, nàng mới trở về ngủ. Bị giật mình như thế, mỹ phụ nhân liên tiếp vài ngày cũng ngủ không yên ổn, có khi ban ngày tinh thần cũng hoảng hốt, luôn là lo lắng mã tặc sẽ đến.

Mặc dù nàng không có nói ra miệng, nhưng Nhạc Dương cũng có thể thấy được, Tứ nương nàng hiển nhiên là bị hù dọa sinh ra tâm lý hoản loạn.

Nhạc Dương nhìn thấy nàng dung nhan tiều tụy, âm thầm hạ quyết tâm.

Ngày thứ hai, lão bộc Nam thúc hết sức phấn khởi chạy về báo tin: "Phu nhân, thiếu gia, có một tin tức tốt, Hắc Sơn mã tặc không biết chọc giận vị cường giả nào, bọn họ trong một đêm bị tiêu diệt toàn bộ hang ổ..."

Quả nhiên, mỹ phụ nhân tâm bệnh không thuốc mà khỏi, mặt ngọc cũng một lần nữa khôi phục nụ cười.

Bạch Thạch thành chủ tuy rất giận dữ, bất quá chỉ đành ngậm bồ hòn, có khổ không nói ra lời, hơn nữa hắn cũng tìm không được hung thủ cụ thể để báo thù.

Nếu như Nhạc Băng vẫnở nhà cùng Nhạc Dương luyện tập triệu hoán thuật, sẽ phát hiện thứ hoa của hắn đã biến thành bạch ngân cấp một ‘mặt quỷ thổ tiên thứ hoa’.

Mặc dù Hắc Sơn mã tặc không có võ giả quá xuất sắc, nhưng thắng ở điểm nhiều người, thổ tiên thứ hoa sau khi liên tục thôn phệ gần trăm người, thuận lợi từ thanh đồng cấp một dị biến tiến hóa đến bạch ngân cấp một. Điều Nhạc Dương cảm thấy đáng tiếc nhất chính là ở Hắc Sơn mã tặc không có cấp ba anh hùng tồn tại, nếu không, đoán chừng bây giờ thứ hoa đã tấn chức trở thành hoàng kim thứ hoa rồi cũng nên .

Sau khi thôn phệ trăm người, khoảng cách thứ hoa tấn chức hoàng kim cấp thật ra đã không xê xích bao nhiêu .

Nhạc Dương cả ngày luyện công, dần dần khôi phục bình tĩnh.

Lại qua ba ngày, mỹ phụ nhân ôm tiểu nha đầu hớn hở đi vào tiểu viện Nhạc Dương luyện công, cầm trong tay lá thư giơ lên, vui vẻ nói: "Tam nhi, Băng nhi gửi thư trở về, ta vẫn lo lắng bởi vì chuyện ở Khoái Hoạt Lâm thư từ có ảnh hưởng, không nghĩ tới hôm nay sớm liền nhận được hồi âm của Băng nhi!"

Nàng cao hứng mở ra thư nhìn xem. Không nghĩ tới, vừa nhìn tin tức trong thư nụ cười của nàng lập tức biến mất, trên mặt lập tức sinh ra lo lắng.-Trucxinh-

"Chuyện gì vậy ạ? Có phải hay không Thất muội đã xảy ra chuyện gì?" Nhạc Dương cả kinh, chẳng lẽ Nhạc Băng đi Thông Thiên tháp lịch lãm gặp phải nguy hiểm? Hắn lập tức để xuống tiểu nha đầu đang làm nũng trong ngực: "Tứ nương, nếu không ta đi đem Băng nhi muội muội đón trở lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.