Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 26: Chương 26: Phí Văn Lệ, nữ hoàng bệ hạ




Edit: Trucxinh

Tóc vàng xinh đẹp xõa xuống trên người cùng đuôi rắn trông như bạch ngọc dài mấy mét kia thoạt nhìn đúng là đẹp mắt, là một loại ưu mỹ khó nói thành lời, nhưng dù sao đó cũng là đuôi rắn. Nếu như cũng có hai chân giống với nhân loại, Nhạc Dương đồng học nhất định lại càng thêm yêu thích. Lại nói, nàng thế nhưng có đến sáu cánh tay tựa hơi nhiều, nếu chỉ có hai tay thì sẽ càng thêm hoãn mỹ…

Nhạc Dương đồng học nhìn chằm chằm mỹ nhân tóc vàng thật lâu mới kịp phản ứng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ngươi chính là Bạch Tố Trinh Bạch nương tử sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta là Hứa Tiên!"

"Nói loạn gì đấy, ta gọi là Phí Văn Lệ, xà yêu nữ hoàng xinh đẹp nhất thế gian!" Mỹ nhân tóc vàng phi thường tự tin mỉm cười, nói.

"Nữ hoàng bệ hạ, hảo!" Nhạc Dương đồng học giả bộ dáng thân sĩ nho nhã lễ độ.

"Nếu lúc vấn an ở phía trước lại thêm cụm từ hình dung ‘thế gian xinh đẹp nhất’ sẽ làm ta càng thêm cao hứng. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính, tiểu nam hài loài người khả ái, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, ngươi tại sao phải xông vào phong ấn trong cái hắc động này? Còn nữa, tại sao ngươi trẻ tuổi như vậy cũng đã là một tiên thiên?" Tóc vàng xà yêu nữ hoàng Phí Văn Lệ chớp đôi mắt to xinh đẹp, nhìn vào trong mắt Nhạc Dương, tò mò hỏi.

"Không có biện pháp, ta là thiên tài!" Nhạc Dương tiêu sái nhún nhún bả vai, mặc dù toàn thân đang xích lõa nhưng hắn không thèm để ý chút nào, dù sao đối phương cũng như mình, song phương cùng ‘thẳng thắng thành khẩn đối đãi’ cảm giác cũng không tệ lắm. Dĩ nhiên, nếu như có thể đẩy ngã hoặc là ngược lại, thì lại càng tuyệt vời hơn. Có điều, Nhạc Dương đồng học cũng tự mình hiểu lấy, hắn cảm giác mình khó có thể đánh ngã vị nữ hoàng bệ hạ này, dù là một cánh tay cũng không có khả năng, cho nên tạm thời đè xuống ‘sói xám chi tâm’.(anh nỳ háo sắc vô tội vạ = =”) –trucxinh-

Phí Văn Lệ nữ hoàng khẽ nhăn mày một cái, gật đầu đồng ý: "Thật sự ngươi là một thiên tài, hơn nữa là một kiểu biến thái thiên tài! Từ trước tới nay ta quả thật chưa từng thấy qua có ai giống như ngươi vậy, quả thật chưa từng có! Ta đã ngủ say vạn năm, ở trong mộng cảnh vĩnh hằng không cách nào thoát ra, nhưng nay nhờ vào máu của ngươi lại có thể giúp ta thuận lợi tỉnh lại... Đây là một cái phong ấn hắc động không gian, mặc kệ là cái dạng tánh mạng nào đi vào cũng sẽ bị tan thành nây khói, ta dùng hết mọi biện pháp chỉ có thể giữ lại linh hồn không tan biến, còn thân thể thì lại không thể không để cho hắc động thôn phệ mất hóa thành hư vô. Vậy mà một cái tiểu nam hài nhân loại như ngươi lại có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt của ta. Ta nghĩ mãi mà không rõ đây là tại sao, có lẽ ngươi trời sanh đã có năng lực cải tử hồi sinh, hơn nữa còn có thể chống đỡ không bị hắc động thôn phệ...

Cuối cùng một điểm nữa là ta chưa từng thấy có người trẻ tuổi như vậy trở thành tiên thiên cường giả. Ở vô tận Ma Uyên, ta nếu như nói thiên phú thứ hai không người nào dám xưng đệ nhất. Song ta cũng dùng gần năm mươi năm thời gian mới bắt đầu tu luyện lên tiên thiên, chân chính tiến vào tiên thiên chi cảnh, trọn vẹn tu luyện trăm năm mới đạt tới cảnh giới của ngươi bây giờ, ta cần dùng đến tận hai trăm năm thời gian, vậy mà ngươi bây giờ còn là một tiểu nam hài loài người cực kỳ trẻ tuổi..."

Nhạc Dương nghe xong há to miệng, hắn không là bởi vì nghe được nàng ca ngợi, mà là cái khác. Tỷ như, ngủ say vạn năm? Mới vừa rồi nàng từng nói từ vạn năm gì đó, bất quá ban đầu đầu óc còn có chút choáng váng không nghe rõ ràng. Còn bây giờ, Nhạc Dương nghe được rất rõ, rất chân thật!

Vị nữ hoàng bệ hạ này rốt cuộc mấy tuổi a?

"Mới vừa rồi ngươi nói thân thể bị hắc động thôn phệ biến thành hư vô?" Nhạc Dương nhạy cảm nắm ngay vấn đề trọng điểm, cái vị Phí Văn Lệ nữ hoàng này rõ ràng đứng ở trước mặt mình, dung nhan như bạch ngọc, nàng nói thế nào lại không có thân thể đi?

"Ngươi nhìn thấy chính là ảo ảnh... Cho dù ngủ say vạn năm, thân thể của ta cũng không có khôi phục lấy một nửa!" Phí Văn Lệ nữ hoàng vừa nghe hắn hỏi vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cũng lộ ra vẻ đau thương.

Nhạc Dương to gan lớn mật đưa tay ra, phát hiện tựa như xuyên qua một đoàn nước vậy, ngón tay thuận lợi xuyên qua thân thể Phí Văn Lệ nữ hoàng. Quả nhiên, thân thể của nàng không phải là thật thể, nhưng cũng không phải là cái bóng. Phí Văn Lệ nữ hoàng ngọc thủ vừa động, tóm lấy Nhạc Dương, mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn: "Ngu ngốc, không nên tùy tiện đụng vào thân thể cô gái, đừng nói ta là nữ hoàng, chính là nữ hài tử bình thường cũng không được!"-trucxinh-

Xuyên qua nam cười cười, lại đưa tay ra sờ sờ cánh tay ngọc của nàng, phát hiện tay của nàng so sánh với thân thể vó vẻ chân thật hơn, có loại cảm giác như đụng vào bông vậy.

Phí Văn Lệ nữ hoàng thấy hắn định đưa tay ra đụng vào mặt mình, thì khẽ ngửa ra sau né tránh, mỉm cười nói: "Không được vô lễ, từ cổ của ta trở lên so với ngươi là giống nhau, là thực thể! Lá gan của ngươi không nhỏ, ngươi chẳng lẽ không sợ ta giết chết ngươi, cướp lấy thân thể của ngươi thoát khỏi phong ấn của hắc động sao?"

Nhạc Dương vừa nghe, khẽ cười. Nụ cười rực rỡ vô cùng.

"Nếu như ta sợ, ngươi sẽ không động thủ giết ta sao?" Nhạc Dương đồng học không cảm thấy sợ sẽ hữu dụng, hơn nữa nàng nếu là muốn giết mình, căn bản không cần nói nhảm, lúc mình vừa đi vào có thể lặp tức động thủ, hơi đâu còn ở đây rãnh rỗi đến nổi hỏi hắn vì sao không sợ? Và điểm trọng yếu nhất chính là Nhạc Dương phát hiện trong nội tâm của mình có một loại cảm ứng kỳ diệu, cảm giác như Phí Văn Lệ xà yêu nữ hoàng trước mặt này là hoàn toàn vô hại, nàng tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình.-trucxinh-

Cái loại cảm giác này, phi thường kỳ quái. Nhạc Dương không cách nào nói rõ ràng, nhưng trong nội tâm có thể biết nàng tựa hồ so sánh với thân nhân còn muốn thân hơn, cùng mình tựa như là cùng một người!

Phí Văn Lệ nữ hoàng nhẹ nhàng đem Nhạc Dương để xuống, vươn ra một quả đấm nhỏ ở trên đầu của hắn nhẹ gõ một kích: "Ta cũng muốn giết ngươi, nhưng là làm không được, bởi vì chúng ta đã ký kết linh hồn huyết khế... Ngươi thật là một tiểu nam hài kỳ quái, huyết mạch của ngươi rốt cuộc là cái loại gì đi? Tại sao máu của ngươi có thể làm cho ta từ mộng cảnh vĩnh hằng tỉnh lại? Tại sao máu của ngươi có thể xâm nhập linh hồn của ta, mạnh mẽ hạ ký kết linh hồn huyết khế? Ta thật là không cách nào hiểu rõ, trong tam giới tại sao có thể tồn tại một sinh vật kỳ lạ giống như ngươi vậy? Tiểu tử, ngươi thật là loài người sao?"

"Cái gì là linh hồn huyết khế?" Nhạc Dương không có phương diện kiến thức này trong trí nhớ, đây là thanh đồng bảo điển không có truyền tin tức cho hắn biết về loại phương diện này.

"Một loại chỉ có thần mới có thể ký kết khế ước! Nhưng mà ngươi rõ ràng là loài người, ngươi có thể giải thích một chút không?" Phí Văn Lệ nữ hoàng bày ra một bộ dáng cực kỳ tò mò.

"Ta cũng không biết..." Nhạc Dương lắc đầu. Từ sau khi xuyên qua đến nay ở trên người hắn phát sinh ra rất nhiều chuyện không thể lý giải, hắn cũng không rõ. Bất quá, Nhạc Dương đồng học cũng không đem những thứ này để ở trong lòng. Dù sao chỉ cần không phải là chuyện xấu là được!

Nét mặt Phí Văn Lệ nữ hoàng có chút như đưa đám nói: "Ta thế nào lại cùng một tiểu nam hài loài người ký kết linh hồn huyết khế đi? Vạn nhất nếu ngươi chết, ta cũng phải chết theo, này thật là quá đáng thương a!"

"Lòng dạ của ta tựa như bầu trời rộng lớn vậy, ta cũng không ngại có một nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp làm thiếp thân bảo vệ đâu!" Nhạc Dương nói ra những lời này là thử dò xét vị xà yêu nữ hoàng này, nàng rốt cuộc có thể hay không ở hắc động phong ấn đi ra ngoài? Bây giờ thực lực của mình chưa đủ, cho dù nàng không có thương tổn tới mình, nhưng để một nữ hoàng bệ hạ cường đại như vậy đè ép mình, trong nội tâm có chút không thoải mái. Trừ lúc trên giường bị nàng đè ép, ngược lại, Nhạc Dương đồng học với tâm tính của một người theo chủ nghĩa đại nam tử, là tuyệt không cho phép một nữ nhân so với mình cường đại hơn, cả ngày đứng ở bên cạnh mình, bởi vì nếu để như vậy, mặt mũi nam tử hán của hắn thật không có địa phương đặt nổi!-Trucxinh-

"Có lẽ ta vĩnh viễn cũng ra không được, không có thân thể thật, không cách nào rời khỏi phong ấn trong hắc động, cho dù ngươi bị cường địch giết chết, ta cũng chỉ vô năng trở thành bạn đường cùng ngươi đến cửu tuyền..." Phí Văn Lệ nữ hoàng buồn bã nói.

Nhạc Dương nghe xong, trong nội tâm liền vui vẻ. May là nàng ra không được!

"Không sao, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, thuận tiện cũng bảo vệ ngươi! Được, trên người của ngươi có hay không thần khí vượt qua thần cấp ... Ý tứ? Có thể hay không cho ta mượn vài món dùng chút?" Nhạc Dương đồng học công phu sư tử ngoạm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.