“Đừng hỏi gì, để ta chữa vết thương cho” Mộc Uyển Nhi là người chưa bao giờ quan tâm người khác, đây cũng là lần đầu tiên. Nghe vậy La Thăng cũng im lặng, để Mộc Uyển Nhi chữa vết thương.
Một lúc sau mới chữa xong vết thương, trời cũng đã sắp sáng. Mộc Uyển Nhi cho La Thăng nghỉ ngơi, còn mình về phòng, lúc trước bị thương, La Thăng đã đưa nàng về phòng của hắn.
Về đến phòng, Mộc Uyển Nhi đứng trước ngương, đánh giá khuôn mặt, Mộc Uyển Nhi cảm thấy rất giống với khuôn mặt của mình, đôi mày lá liễu, mặt trái xoan, đôi môi ướt át, mền mỏng đỏ mọng, còn nhỏ mà đã đẹp đến như vậy, sau này lớn lên sẽ cũng giống như, Mộc Uyển Nhi trước đây, đẹp động lòng người. Nàng ra bàn pha trà ngồi nhấp nháp uống, vừa suy nghĩ.
Hôm qua, trong trí nhớ, Mộc Uyển Nhi được biết nếu muốn trở thành triệu hoán sư thì cần phải biết hệ nguyên tố của mình và hấp thụ tinh thần lực, triệu hồi sư cũng giống ma pháp sư, nhưng triệu hoán sư dùng để khế ước linh thú, còn ma pháp sư dùng để sử dụng nguyên tố, nhưng không phải hấp thụ được, tinh thần lực là có thể, trở thành triệu hồi sư.
Nhưng nàng không chỉ muốn thành triệu hồi sư, ngay cả ma pháp sư và chiến sĩ cũng muốn trở thành, nói ra thì có chút tham vọng, nhưng nàng nói thì sẽ làm được.
Theo như trí nhớ, trong thân thể này, cũng biết ít nhiều, do cơ thể yếu ớt, hằng ngày đều đọc sách, không biết ít cũng biết nhiều “Thông minh”
Trước tiên cảm ứng nguyên tố của đất trời, để hấp thu tinh thần lực, triệu hồi sư và ma pháp sư giống nhau, đều cảm ứng nguyên tố của đất trời. Ma pháp sư chỉ giới hạn trong cảm ứng đất trời, triệu hồi sư có thể cảm ứng được lực nguyên tố ma thú.
Nguyên tố có bảy loại, phân biệt là phong, thủy, lôi, thổ, quang, ám và hỏa. Trong đó năm loại nguyên tố bình thường nhất, hỏa và quang là nguyên tố đặc biệt, tất ít có ma pháp sư hai hệ này, một nghìn người, thì có một pháp sư là một trong hai hệ này, thậm chí cũng không có.
Nhắm mắt cảm nhận nguyên tố xung quanh, thể xác và tinh thần ổn định, đẩy tinh thần lực theo nguyên tố thiên địa, nếu cảm nhận được nguyên tố nào thì sau này sẽ trở thành ma pháp sư từng ấy loại, có thể khế ước từng ấy linh thú.
Mộc Uyển Nhi lên giường ngồi, nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần ổn định, đẩy tinh thần lực theo nguyên tố thiên địa.
Mộc Uyển Nhi bắt đầu cảm nhận được màu xanh, màu lam….rồi màu tím…tiếp màu vàng và tiếp tục màu đỏ. Hỏa mình cảm nhận được nguyên tố hỏa. Không ngờ mình có thể có nguyên tố hỏa, trong hai nguyên tố đặc biệt.
Mộc Uyển Nhi dựa theo trí nhớ, bắt đầu kết nối tinh thần lực với nguyên tố trong không gian, cảm thấy cơ thể mênh mông đến dị thường, nguyên tố không gian càng rõ hơn, vết thương trên cơ thể, dần dần cảm thấy không còn đau.
Ngồi mấy canh giờ, mặt trời đã lên cao, cũng đúng vào lúc trưa, Mộc Uyển Nhi dần dần mở đôi mắt ra, cảm thấy được trong người, tinh thần lực mạnh mẽ, trong người thoải mái.
Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện, giọng nói của một cô gái “Này, nghe nói hai tháng tướng quân về rồi đó”cô gái bên cạnh cười cười “Thật sao, lúc đó mình phải hảo hảo đối tốt với tam tiểu thư mới được”Mộc Uyển Nhi trong phòng, nhếch môi cười như không cười.
Cũng vừa lúc cửa phòng mở, cô gái đặt khay thức ăn xuống, không thèm nhìn một cái, rồi chuẩn bị ra ngoài” Nấu cho ta bát cháo” Mộc Uyển Nhi thở ra hơi thở lãnh khốc.
Cô gái quay mặt lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói một câu “Vâng” rồi quay ra ngoài, hừ, một phế vật mà dám ra lệnh, nếu không phải tướng quân sắp về, thì đừng nghĩ rằng ta nấu cho ngươi.
Nhìn khay thức ăn trên bàn, chỉ có hai món đạm bạc, Mộc Uyển Nhi cũng không để ý tới, đợi một lúc sau, cô gái lúc nãy đem một bát cháo đến.
Mộc Uyển Nhi bê cháo, sang phòng La Thăng, đẩy cửa vào thấy hắn đang cố gắng ngồi dậy, Mộc Uyển Nhi đặt bát cháo lên bàn, rồi ra đỡ hắn dậy.
Mộc Uyển Nhi cau mày “Ngồi im” Hình như nguyên tố thủy có thể trị vết thương, nghĩ đến đây, tay Mộc Uyển Nhi bắt đầu xung hòa thủy nguyên tố, các vết thương dần dần khép miệng lại, không để lại vết xẹo.
La Thăng bị màn này làm cho giật mình, đây…đây không phải nguyên tố thủy ư, muội…muội.
Khi các vết thương không còn, giống như chưa từng bị đánh vậy, La Thăng mặt ngu ngơ nói “Muội…sao muội “
Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ của La Thăng, Mộc Uyển Nhi cười như không cười “Chuyện này không được nói ra” La Thăng biết muội muội muốn che giấu, nên ra sức gật đầu. Tuy có nhiều điều muốn hỏi, nhưng chắc muội muội hắn chưa muốn cho hắn biết.
Mộc Uyển Nhi lấy bát cháo trên bàn đưa cho La Thăng “Ăn đi” thấy muội muội mình như vậy không chút do dự, cầm lấy bát cháo ăn.
Trước khi về phòng, Mộc Uyển Nhi dặn dò La Thăng, mấy ngày nay đừng cho ai làm phiền, La Thăng biết muội muội mình tu luyện, sự thây đổi của muội muội, La Thăng cũng cảm thấy kì quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Mấy tuần nay, Mộc Uyển Nhi đều ở trong phòng tu luyện, tinh thần lực trong cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều, nguyên tố xung quanh càng rõ ràng hơn, dấu hiệu cho thấy Mộc Uyển Nhi đã lên tới cấp lục sơ kỳ, nếu chuyện này nói ra ngoài không biết sẽ trở thành như thế nào.
Ở một nơi khác
”Sao dạo này không thấy con tiện nhân kia nhỉ” giọng nói điêu ngoa này không ai khác là nhị tiểu thư Mộc Uyển Vân.
”Vân Nhi, chắc tiên nhân đó sợ không dám ra ngoài nữa chứ sao” đây chính là Lạc di nương
Nghe vậy, Mộc Uyển Vân nũng nịu nói”Mẫu thân, con muốn đến đó”
Lạc di nương véo mũi, sủng nịnh nói “Hảo hảo, đi”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, từ khi tu luyện tinh thần cảnh giác càng cao hơn nhiều. Mộc Uyển Nhi mở mắt, cửa vừa mở “Uyển Nhi”
Nhìn thấy La Thăng hấp tấp, thì chắc có chuyện gì đó “Chuyện gì”
”Lạc…Lạc di nương nói là đến thăm muội”
Mộc Uyển Nhi nhếch môi cười, mấy ngày này chắc ngứa tay chân rồi thì phải “Đón tiếp”