TÔI BIẾT RAE THẤT VỌNG vì những gì chúng tôi tìm được - hoặc là không. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác có lỗi kỳ cục, kiểu như một người trình diễn mà không làm người ta tiêu khiển được ấy. Nhưng Rae chẳng bao giờ hoài nghi việc tôi thấy ma hay việc con ma đó bảo tôi mở cánh cửa kia, và tôi thấy biết ơn vô cùng.
Tôi để chìa khóa lại chỗ cũ, rửa tay, đoạn tìm thấy bà Talbot và bảo bà ấy rằng tôi định lên lầu học nhóm môn toán với Derek và Simon sẽ có mặt trên đó. Bà ngần ngừ trong phút chốc rồi cho phép tôi đi.
Tôi vào phòng tìm lại đề toán mới nhất của mình và đi đến chỗ ở của nam sinh. Cửa mở. Simon đang nằm ườn trên giường đọc truyện tranh. Derek thì đang khom người trên bàn học bé tẹo teo làm bài tập.
Phòng hai người ấy ngược lại với bên nữ sinh chúng tôi, nằm ở phần hậu thay vì mặt tiền. Tường bên phía Simon dán đầy các trang thoạt nhìn như được xé ra từ truyện tranh, nhưng khi nheo mắt nhìn kỹ, tôi nhận ra là tranh vẽ tay. Một số là tranh trắng đen, nhưng hầu hết là tranh màu, phong cách vẽ vừa ít mang nét manga vừa chẳng giống truyện tranh phương Tây lắm. Simon từng hơn một lần gặp rắc rối vì tội vẽ nguệch ngoạc trong giờ học. Giờ thì tôi hiểu cậu ấy bận làm gì rồi.
Tường phía bên Derek lại trống không. Trên tủ cá nhân của anh ta chất đầy những sách là sách và trên giường bày bừa mấy tờ tạp chí đang để mở. Bị nhét vào sau góc bàn học là máy móc kỳ lạ đầy nhóc dây nhợ và ròng rọc. Một đồ án ở trường chăng, tôi cho là thế, nhưng nếu năm tới mà phải chế tạo ra thứ phức tạp gì thì tôi xong đời chắc rồi.
Tôi gõ gõ lên khung của.
“Chào cậu.” Simon ngồi dậy, ụp phắt cuốn truyện tranh xuống giường. “Tớ vừa mới định bảo Derek là tụi tớ nên xuống dưới để chắc chắn là các y tá không làm khó dễ cậu. Mà có thế đâu, phải không?”
Tôi lắc đầu.
Derek đặt đề toán của anh ta trên chiếc bàn cạnh giường ngủ để dàn cảnh, đoạn bỏ cái kẹp hồ sơ lên đó. “Anh đi tắm đây. Cứ bắt đầu mà không có anh.”
“Liệu các y tá có nghe thấy tiếng nước chảy không?”
Derek nhún vai vén mái tóc lòa xòa ra sau, màu tóc xỉn nhờn ánh lên dưới ánh đèn. “Bảo họ là tôi mới vừa vào. Mất vài phút thôi.”
Derek đi đến chỗ cửa, vòng tránh tôi càng xa càng tốt. Hành động này khiến tôi thắc mắc anh ta cần đi tắm đến mức nào. Tôi không khịt khịt đánh hơi hay làm gì cả.
Derek định tắm ban đêm thì có lẽ đó là vấn đề của anh ta. Kari bảo mình có thói quen tắm vào buổi tối, nhưng cô ấy đã phải chuyển sang tắm buổi sáng, không thì tóc Kari sẽ ám mùi bữa tối. Tôi không dám gợi ý điều này với Derek tuy nhiên khi anh ta đi ngang qua, tôi không khỏi thốt ra miệng một câu vô hại, “Sao anh không tắm vào buổi sáng là được rồi?”
“Tôi tắm rồi,” khi rời đi, anh ta lầm bầm như thế.
Simon quăng cuốn truyện tranh ra xa. “Vào trong này đi. Tớ không cắn đâu.”
Cậu ấy nằm ngửa ra giữa giường, làm lò xo kêu cót két cọt kẹt, đoạn vỗ vỗ lên một chỗ trên mép giường.
“Tớ sẽ bảo đây là lần đầu tiên có con gái ngồi lên giường tớ đấy... nếu tớ không bận tâm là chuyện đó nghe cứ như tớ là một kẻ chẳng ra gì.”
Tôi đi đến đặt sách lên chiếc bàn cạnh giường, hòng che giấu khuôn mặt đã đỏ ửng. Khi mở đề bài của mình, để trông chúng tôi giống như đang xem bài vở, tôi gỡ kẹp hồ sơ kẹp đề bài của Derek ra. Thoáng nhìn qua phần bìa, tôi thực sự ngạc nhiên, đến nỗi phải nhìn kỹ lại lần nữa.
Đại số và Lượng giác bậc Đại học.
Tôi lật qua các trang bên trong.
“Nếu cậu hiểu trong đó viết gì thì cậu hơn đứt tớ rồi," Simon nói.
“Tớ cứ tưởng Derek đang học lớp mười.”
“Ừ, nhưng không chỉ đại số thôi đâu. Còn hình học này. Hóa học, vật lý, rồi sinh học nữa, dù về phần các môn khoa học thì anh ấy mới học tới chương trình lớp mười hai.”
Mới lớp mười hai thôi á...?
Khi Derek bảo sẽ chẳng ai thắc mắc chuyện chúng tôi học toán với nhau, anh ta không hề có ý là mình cần trợ giúp. Hết xẩy. Nội chuyện lúc trước anh ta nghĩ tôi là một đứa tóc vàng đồng bóng chuyên có mặt ở mọi chỗ náo nhiệt đã đủ tệ rồi. Hình như anh ta cũng nhận định luôn là tôi không sáng dạ lắm.
Tôi kẹp cái bìa hồ sơ lên trên đầu đề toán.
“Tori... cô ta không gây phiền hà hay làm gì cậu chứ?” Simon hỏi. “Hôm qua ấy.”
Tôi lắc đằu.
Simon thở phào và khoanh tay ra phía sau đầu. “Tốt. Tớ không biết cô ta bị gì nữa. Tớ đã tỏ rõ là tớ không thích mà. Lúc đầu tớ còn cố nhẹ nhàng lịch sự, chuyện từ chối Tori đây. Khi cô ta không hiểu lời gợi ý tế nhị, tớ đã bảo là tớ chẳng thích rồi. Giờ thì tớ thẳng thừng đối xử bất lịch sự với cô ta và cô ta càng bám dai, không chịu rút lui.”
Tôi xoay người lại để nhìn Simon rõ hơn. “Tớ đoán là chuyện đó khó xử lắm - nếu có ai đó thật lòng thích cậu mà cậu lại không thích người ta ấy.”
Simon bật cười. “Chỉ có tuýp người như Tori mới hành xử theo kiểu Tori như thế. Tớ chỉ là vật thế thân cho đến khi cô ta tìm lại được những anh chàng đội trưởng đội bóng bầu dục của mình. Những cô gái như Tori cần có một anh chàng - cứ ai cũng được - và ờ đây, tớ là lựa chọn duy nhất của cô nàng. Peter còn non quá, và Derek thì - anh Derek không phải mẫu người của Tori. Tin tớ đi, nếu có thằng con trai nào khác cô ta sẽ quên béng sự tồn tại của tớ ngay.”
“Tớ không rành lắm. Tớ tưởng Tori thật lòng…”
“Thôi nào. Trong mắt cậu, tớ giống một anh chàng hấp dẫn lắm à?” Simon nằm nghiêng người sang, đầu tựa trên cánh tay. “À, chắc là vậy rồi, khi Derek và tớ mới nhập học ở trường mới, tớ sẽ làm bọn con gái chú ý đôi chút. Đại loại như” - cậu ấy cất cao giọng – “Này Simon, tớ tự hỏi liệu cậu có thể cậu biết đấy, giúp tớ làm bài tập về nhà sau giờ học không? Vì đấy là môn toán, và, cậu là người Hoa phải không? Tớ cá là cậu gi-giỏi Toán lắm.'“
Simon trợn tròn mắt. “Đầu tiên, cha tớ là người Hàn mẹ tớ là người Thụy Điển. Thứ hai, tớ ngu toán thôi rồi. Tớ cũng không thích đồng hồ chim cúc-cu, môn trượt tuyết hay bánh sô-cô-la đâu.”
Tôi phì cuời. “Tớ cho là ở Thụy Sĩ mới có những món đó.”
“Hô. Thế thì Thụy Điển có gì?”
“Ùm, tớ không biết. Thịt viên chăng?”
“Được rồi, tớ có chút thích món ấy. Nhưng chắc không ưa mấy món Thụy Điển đâu.”
“Thế cậu thích gì nào?”
“Ở trường hả? Môn lịch sử. Đừng có cười. Tớ cũng học khá môn tiếng Anh lắm. Tớ biết làm thơ haiku tàm tạm, mi nhân tiện, nó xuất xứ từ Nhật Bản.”
“Tớ biết thể thơ đó.” Tôi liếc nhìn những bức vẽ trên tường. “Dù vậy, nhất định là cậu giỏi các môn nghệ thuật. Những môn đó thật thú vị.”
Mắt Simon sáng lên, màu hổ phách lấp lánh trong đôi mắt màu nâu sậm.
“Về khoản thú vị thì tớ không chắc lắm, nhưng cảm ơn nhé. Thật ra mà nói tớ không giỏi mấy môn đó đâu. Năm ngoái tớ rớt đấy. Tớ chọc giận cô giáo vì tội mải vẽ truyện tranh. Lúc đó tớ đang làm bài tập, chỉ là tớ nhận các dụng cụ và áp dụng vào việc của tớ. Cô giáo cho rằng tớ là đứa làm ra vẻ ta đây.”
“Làm vậy là bất công.”
“Chà, khi tớ cứ tiếp tục làm việc riêng sau mấy lời cảnh cáo thì chắc tớ là kẻ ta đây thật rồi. Hoặc cứng đầu cứng cổ. Dẫu nói chung thì tớ cũng không giỏi giang gì mấy - một học sinh toàn nhận điểm B trừ ấy mà. Derek là thiên tài. Môn tớ giỏi nhất là môn thể dục. Chạy việt dã này, chạy vượt rào, bóng rổ, bóng đá này...”
“Ồ, tớ có chơi bóng đá đấy.” Tôi ngừng lại. “À, cũng một thời gian rồi. Khá lâu. Cứ như được trở lại cái thời bọn mình cùng đuổi theo một quả bóng như một bầy ong nghệ ấy.”
“Tớ vẫn nhớ mà. Nhất định tớ sẽ cho cậu mấy lời khuyên trau dồi lại kỹ năng, để chúng ta có thể lập một đội. Câu lạc bộ lóng đá Nhà Lyle”
“Một câu lạc bộ bé tí.”
“Không, một câu lạc bộ độc nhất vô nhị.”
Tôi ngả người ra sau, chống tay lên cùi chỏ và dựa vào giường. Lần cuối cùng tôi trò chuyện thế này với một cậu con trai là… được rồi, chắc phải quay ngược lại thời điểm trước khi tôi thôi nghĩ họ là “những đứa nhóc khác” và bắt đầu xem họ “con trai”.
“Nhắc đến chuyện câu lạc bộ mới nhớ” tôi nói, “Tớ hy vọng cậu kêu tớ lên đây là để trả lời cho tớ vài thắc mắc đấy chứ.”
“Tớ bầu bạn với cậu như vầy chưa đủ sao?” Hai hàng chân mày của Simon nhướn lên, vờ ra vẻ tổn thương, nhưng lại bị tia lấp lánh trong mắt làm hỏng hết. “Mà thôi, cậu tỏ ra kiên nhẫn thế cũng đủ lâu rồi. Cậu muốn biết gì nào?”
“Tất tần tật.”
Chúng tôi nhìn nhau cười.
“Được thôi, cậu là một người gọi hồn, còn tớ là một pháp sư. Cậu nói chuyện với người đã khuất trong khi tớ tung thần chú.”
“Đấy là lý do vì sao cậu ở đây à? Cậu đã làm gì sao?”
“Không.” Simon ngừng lại một lúc, nét mặt thoáng u ám. “Ừ, tớ có gây chút chuyện, nhưng không phải là pháp thuật. Có chuyện đã xảy ra. Với Der...” Cậu không nói gì nữa. Lúc xem qua hồ sơ của Derek, tôi đã biết nguyên nhân anh ta đến đây, dù tôi không định thú nhận chuyện đó. “Dẫu sao thì cùng là có chuyện, và rồi cha tớ biến mất. Một câu chuyện dài, nhưng nói tóm gọn là bọn tớ mắc kẹt ở đây cho đến khi có người biết nên làm gì với hai anh em tớ.”
Và cho đến lúc Derek được “chữa khỏi”, tôi cho là vậy. Đó là lý do tại sao Simon không có hồ sơ hay phải điều trị. Cậu ấy chẳng có vấn đề gì để phải có mặt tại nơi này. Khi cha hai người bỏ đi, ắt là các cơ quan có thẩm quyền đã đưa Derek đến đây và quyết định để Simon ở lại với anh trai mình.
“Vậy còn gì khác nữa không? Kiểu như...” tôi cố tìm ra từ
“Siêu năng lực. Những loại khác nhau thì được gọi là các giới. Không nhiều lắm đâu. Các giới đông đảo nhất là đồng cốt, pháp sư, phù thủy - những cô gái biết yểm bùa ấy. Tương tự như nhau cả thôi, nhưng là một giới khác không mạnh bằng các pháp sư hay theo như mọi người nói vậy. Gì nữa nào? Bán yêu, nhưng đừng hỏi tớ về họ vì tớ chả biết gì đâu đấy. Derek rành hơn. À, và các thầy pháp. Họ thông thạo việc trị thương và giỏi thoát xác.”
“Thoát...”
“Rời bỏ thân xác. Di chuyển lòng vòng như một hồn ma. Gian lận trong giờ kiểm tra hay lén lút chui vào phòng thay đồ nữ sinh thì quá xá đã... ý tớ là dành cho mấy thằng con trai thích làm loại chuyện đó ấy...”
“À há. Cậu vừa bảo là Derek rành hơn cậu về các bán yêu. Thế Derek có phải là bán yêu không?”
Simon liếc mắt về phía hành lang, đầu nghểnh lên như để chắc là vẫn nghe thấy tiếng nước chảy.
“Là cậu ép tớ nói ra đấy nhé?”
“Hả?”
Cậu nghiêng người sang một bên, nhích lại gần đến mức chạm vào chân tôi, đoạn nhỏ giọng nói. “Về Derek ấy. Chuyện anh ấy là gì. Ngộ nhỡ anh ấy có hỏi thì coi như cậu ép tớ nói ra nhé.”
Tôi ngồi thẳng người dậy, tỏ vẻ tức giận. “Vậy ra Derek không muốn tớ biết anh ta là ai chứ gì? Cũng chính anh ta đã bảo là người gọi hồn và yêu cầu tớ thừa nhận. Nếu anh ta không muốn...”
“Có chứ. Sẽ muốn mà. Chỉ là... chuyện phức tạp lắm. Nếu cậu không hỏi thì anh ấy sẽ không hé răng đâu. Nhưng lỡ như cậu chịu hỏi...”
Simon nhìn vào mắt tôi, vẻ nài xin tôi chấp thuận.
Tôi thở dài. “Được, tớ sẽ hỏi. Derek là gì? Một trong các giống nòi bán yêu à?”
“Không. Thật ra anh ấy không được gọi là 'bán yêu'. Tớ đoán cậu sẽ gọi đó là gien của siêu nhân, nhung thế thì yếu kém quá.”
“À há.”
“Đấy là lý do vì sao họ không gọi như vậy. Những anh chàng giống Derek có... sức mạnh thể chất vượt trội, cậu có thể bảo vậy. Cực mạnh, cậu cũng thấy rồi đấy. Giác quan nhanh nhạy hơn người thường. Đại loại thế.”
Tôi liếc qua đề toán. “Thông minh hơn nữa chứ?”
“Không, chỉ mỗi Derek thôi. Hay theo lời cha tớ thì là thế.”
“Chắc cha cậu cũng là một... pháp sư. Nên ông ấy nhận biết được những người khác... như chúng ta?”
“Phải. Có một cộng đồng những người sở hữu siêu năng lực. Có lẽ dùng từ hội thì hay hơn. Cậu biết mình có thể thoải mái trò chuyện với ai, nhận lấy những thứ mà thế giới của người thường không thể mang đến cho cậu, tất tần tật. Cha tớ từng chú tâm thẳng vào khía cạnh này. Ngày nay thì không hẳn. Những chuyện... xảy ra ấy.”
Simon lặng đi một đỗi, đưa tay giật sợi chỉ bị bung ra trên cái chăn lông vịt, sau đó lại lăn phịch ra giường. “Chúng ta sẽ trở lại với toàn bộ câu chuyện sau nhé. Dài lắm đấy. Câu trả lời ngắn gọn là, ừ, cha tớ từng có liên quan đến cả cái hội ấy. Ông làm việc cho công ty nghiên cứu này, các bác sĩ và các nhà khoa học có siêu năng lực cố giúp những người giống họ có được cuộc sống dễ chịu hơn. Cha tớ là một luật sư, nhưng họ cũng cần những người giống thế. Dù sao đi nữa, đó là cách cha con tớ đã thu nhận Derek.'“
“Thu nhận Derek sao?”
Simon nhăn mặt. “Không khó nghe thế đâu. Kiểu như cha mang về nhà một chú cún con lạc mẹ ấy. Nhưng chuyện là vậy. Cậu thấy Derek thuộc giới nào rồi đấy? Rất hiếm. Tất cả chúng ta đều hiếm có, nhưng anh ấy đích thực là cực kỳ hiếm. Những người mà cha tớ làm việc dưới trướng, họ đã nhận nuôi anh ấy. Có lẽ anh ấy là trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi khi còn bé, và họ muốn đảm bảo là anh ấy sẽ sống hết đời trong một nhà nhận con nuôi nào đó. Chuyện sẽ tệ lắm khi anh ấy bị đánh, cậu có thể hình dung ra một đứa trẻ mười hai tuổi tung ném mọi người bay vèo vèo khắp phòng là thế nào mà. Chỉ là, công ty của cha tớ không thực sự phù hợp để nhận nuôi một đứa trè. Derek không kể nhiều về cuộc sống lúc đó, nhưng tớ ghĩ nó giống như việc lớn lên trong một bệnh viện vậy. Cha không thích thế, vậy nên họ để cha mang Derek về nhà. Chuyện đó thật... kỳ lạ. Hệt như anh ấy chưa bao giờ được ra ngoài. Những thứ như trường học hay trung tâm mua sắm, hay ngay cả một con đường cao tốc cũng làm anh ấy hoảng sợ. Anh ấy không quen với sự có mặt của con người, tất cả những tiếng ồn đó...”
Simon im lặng, nghiêng đầu về phía hành lang. Mấy cái kêu lách cách khi nước ngừng xả.
“Để sau nhé.” Cậu nói nhỏ.
“Anh ta mới bước ra thôi, không nghe...”
“Ồ có đấy, anh ấy nghe đuọc.”
Tôi nhớ Simon vừa bảo Derek có “giác quan vượt trội”.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Derek luôn có vẻ nghe được những tiếng động tưởng chừng như không thể. Tôi thầm nhủ trong đầu phải cẩn trọng hơn.
Tôi húng hắng điều chỉnh sao cho giọng mình bình thường. “Được rồi, vậy là chúng ta có pháp sư, phù thủy, bán yêu, đồng cốt, thầy pháp và các chủng loài cực kỳ hiếm như Derek chứ gì. Vấn đề là như thế đúng không? Tớ sẽ không chạm mặt với người sói hay ma cà rồng nào đấy chứ?”
Simon bật cười. “Tuyệt.”
Tuyệt ư, có lẽ thế, nhưng tôi thấy vui vì đã quăng lại người sói và ma cà rồng cho Hollywood. Tôi có thể tin vào pháp thuật, hồn ma lẫn cả linh hồn đi lang thang, nhưng còn chuyện tin là có một loài động vật hay một giống loài khác như trên thì nghe xa vời quá.
Hàng tá câu hỏi chực vọt ra khỏi miệng tôi. Chuyện về cha họ? Những người mà ông ấy làm việc cho? Tại sao ỏng ấy lại bỏ rơi họ? Về phần mẹ Simon thì sao? Nhưng Simon có nói là “để sau nhé”. Gặng hỏi chuyện riêng tư của hai anh em họ thì thật là tọc mạch.
“Vậy ra có ba đứa chúng ta thôi à? Ở cùng một chỗ? Việc này phải có ý nghĩa sao đó.”
“Derek cho rằng là vì các sức mạnh siêu nhiên – giống của cậu và của anh ấy - chẳng có cách nào giải thích rõ ràng, nên con người mới xếp chúng vào bệnh tâm thần. Có những đứa trẻ trong vài gia đình có siêu năng lực. Hầu hết thì không. Cậu nên nói chuyện đó với Derek. Anh ấy sẽ giải thích cặn kẽ hơn.”
“Được rồi, quay lại chuyện của tớ. Các hồn ma kia muốn gì?”
Simon nhún vai. “Giúp đỡ, tớ cho là vậy.”
“Bằng cách nào? Tại sao lại là tớ?”
“Vì cô có thể nghe thấy họ,” khi bước vào phòng, Derek lên tiếng, tay dùng khăn tắm lau khô tóc. “Thật vô nghĩa khi chuyện trò với người chẳng nghe được cô nói gì.”
“À phải đấy.”
“Tôi không định nói thế.”
Tôi trừng mắt nhìn Derek, nhưng anh ta quay lưng về phía tôi, gấp khăn tắm ngay ngắn treo lên ghế bàn học.
Anh ta nói tiếp. “Cô nghĩ có bao nhiêu người gọi hồn luẩn quẩn quanh đây nào?”
“Làm sao mà tôi biết chứ?”
“Chà, nếu câu trả lời là 'hằng hà sa số', cô có cho là cô sẽ nghe nói đến họ không?”
“Nhẹ nhàng thôi, anh trai,” Simon kêu ca.
“Chúng ta đang nói đến hàng trăm người trên xứ sở này đấy.” Derek giật mạnh cái lược chải tóc.
“Cô có bao giờ gặp qua người bị bệnh bạch tạng chưa?”
“Chưa.”
“Nói theo kiểu số liệu thống kê thì, khả năng cô tình cờ một người bệnh bạch tạng cao hơn gặp một người gọi hồn chừng ba lần. Vậy nên, thử tưởng tượng cô là một con ma. Nếu cô gặp được người gọi hồn, việc đó khác nào cô bị kẹt lại trên hoang đảo rồi nhìn thấy một chiếc máy bay bay trên đầu. Cô sẽ làm gì để lôi kéo sự chú ý? Đương nhiên rồi. Khi đó họ muốn gì nào?” Anh ta xoay ghế qua và ngồi lên đó. “Ai mà biết chứ? Nếu cô là ma và cô tình cờ gặp được một người sống sờ sờ nghe thấy cô nói, tôi tin chắc là cô muốn cô ấy giúp gì đó. Muốn biết họ muốn gì thì cô sẽ cần bắt chuyện để hỏi cho ra lẽ.”
“Nói lúc nào chẳng dễ hơn làm,” tôi lầm bầm.
Tôi kể cho hai anh em họ nghe về hồn ma trong tầng hầm.
“Ở đó có thể vẫn còn vật nào đấy mà cô chưa tìm thấy. Vật quan trọng với ông ta.” Derek biếng nhác gãi gãi má, nhăn mặt và thu tay lại.
“Có khi là giấy tờ hay vật mà ông ta muốn cô chuyển đến gia đình.”
“Hay chứng cớ phạm tội,” Simon nói. “Hoặc là một kho báu bị chôn vùi.”
Derek ném cho em mình một cái nhìn rồi lắc đầu. “Cứ lạc đề suốt... chắc là một vật ngớ ngẩn nào đấy, như một lá thư ông ta quên gửi cho vợ. Thật vô vị.”
Việc đó với tôi thì không ngớ ngẩn đâu. Vô vị cũng thế. Thật tình thì nghe lãng mạn đấy chứ. Một hồn ma cứ nấn ná nhiều năm trời, muốn chuyển lại một bức thư chưa kịp gửi đến vợ mình, giờ đã là một bà lão trong một viện an dưỡng. Không phải kiểu phim của tôi, nhưng tôi sẽ không cho đó là chuyện ngớ ngẩn.
“Dù có là gì,” tôi nói, “vấn đề cần bàn thảo là chừng nào còn dùng thuốc thì tôi sẽ không kết nối được để hỏi.”
Derek quẹt giọt máu trên má, nơi một cái mụn bị xước. Anh ta cau có bực bội, giọng nói tràn ngập lửa giận khi anh ta gắt gỏng, “Thế thì cô cần ngừng uống thuốc đi.”
“Tôi cũng muốn lắm chứ. Nếu tôi có thể. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm qua, họ sắp cho tôi làm kiểm tra nước tiểu.”
“Chậc. Thật khắt khe.” Simon thôi không nói gì nữa, đoạn bật ngón tay tách tách.
“Này, tớ có ý này. Hơi gớm chút, nhưng nếu cậu nhận được thuốc thì nghiền chúng ra và trộn vào, à cậu biết đấy, nước tiểu của cậu nhé.”
Derek nhìn cậu em mình chằm chằm.
“Sao cơ?”
“Năm trước em đã qua nổi môn hóa thật không đấy?”
Simon búng tay. “Được rồi mà thiên tài, chứ anh có sáng kiến nào không?”
“Anh sẽ suy nghĩ. Chúng ta nên vứt số thuốc của Chloe đi. Anh chẳng bận tâm là con ma đó muốn gì, nhưng có thể ông ta hữu dụng đấy. Chừng nào chúng ta còn một đối tượng sẵn lòng, Chloe nên tận dụng cơ hội để học hỏi. Việc đó khác với việc cô ấy sẽ sớm đi bất cứ đâu... trừ phi là họ tống khứ cô ấy đi.”
Simon trố mắt nhìn anh mình. “Thế không vui xíu nào đâu anh.”
Derek cào cào tay lên mái tóc còn ướt. “Anh có cố ý tỏ ra hài hước đâu nào. Không dễ che giấu chuyện thấy ma đâu. Việc đó không giống chuyện yểm bùa chú. Sau sáng hôm nay, anh có nghe Tiến sĩ Davidoff và Tiến sĩ Gill nói chút chuyện…” Derek liếc nhìn tôi. “Lúc ấy tôi đang đi dạo gần đó và nghe thấy…”
“Cô ấy biết thính lực của anh tốt rồi, anh trai à.” Derek cau mặt với Simon, anh chàng chỉ nhún vai và nói, “Chloe đoán ra đấy. Cô ấy chả ngốc đâu. Dù sao thì anh đã nghe lỏm…”
Simon dừng lại, nhổm đầu lên. “Có người đang đến.”
“Các chàng trai? Chloe?” Bà Talbot từ cầu thang gọi với lên. “Đến giờ ăn thêm rồi. Xuống đây nào.”
Simon đáp với lại rằng chúng tôi sắp đi xuống.
“Một giây thôi nhé,” tôi nói. “Anh đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau. Về chuyện gì vậy?”
“Về cô. Và Nhà mở Lyle có phải là nơi dành cho cô không.”