KHI CHÚNG TÔI XUÔI DỌC hành lang, tối liếc nhìn Simon. Nét mặt cậu ấy đanh lại, không chút biểu cảm. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu gượng cười như thể cam đoan rằng cậu không nổi giận với tôi.
“Bà Talbot?” cậu cất giọng gọi. “Em ra ngoài được không? Làm vài quả trước khi trời tối ấy mà?”
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Chúng tôi đợi ở cửa. Bà Talbot từ trong bếp bước ra, dùng khăn lau tay rồi bấm mã số an ninh. Chỉ đến lúc đó bà mới nhìn qua và thấy Simon không chỉ có một mình.
“Ồ, Chloe… Tôi không chắc là hai em…”
“Tụi em chỉ chơi bóng thôi, bà Talbot.” Cậu đẩy cửa chắn ra rồi giữ lại, chờ tôi. “Nếu cần thì cô có thể quan sát từ cửa sổ.”
“Chỉ… chỉ là đừng đi đến chỗ nào tôi không nhìn thấy hai em.”
Simon đóng sầm cửa chắn lại và tiến ra sân nhanh đến nỗi tôi phải bước vội theo mới kịp. Tôi ngoảnh nhìn ra sau. Cửa ra vào đã đóng lại, chẳng thấy bà Talbot đâu.
Simon nhìn quanh quất. “Cậu thấy quả bóng đâu không?”
“Chắc là ở trong kho. Để tớ vào…”
Cậu chạm vào cùi chỏ tôi. “Không cần. Trừ phi cậu thực sự muốn chơi.”
Tôi lắc đầu và Simon dẫn tôi đến chỗ cái ghế đá gần giữa vườn. “Từ góc đó bà Talbot vẫn nhìn thấy chúng ta.” Cậu thở ra. “Derek biết cách để tớ nghe theo ý muốn của anh ấy. Điều tệ nhất của việc đó là gì? Tớ biết anh ấy đang làm thế, cố làm tớ phát khùng lên, và dù sao thì tớ cũng đã nổi khùng thật. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.”
Một lát sau, Simon chẳng nói chẳng rằng, ánh nhìn chuyển qua phía bên kia sân.
“Derek muốn tớ đi tìm cha chúng tớ.”
“Bằng cách nào? Kiểu như chạy trốn ấy à? Cậu không thể….”
“Dễ ợt.” Cậu ngả lưng ra ghế. “Khi cậu được nuôi dạy như hai anh em tớ, những người sở hữu siêu năng lực, chuyện sẽ… khác. Các quy tắc thay đổi. Chúng nhất định phải thay đổi. Ngộ nhỡ có rắc rối, cậu phải bỏ chạy.”
“Nhưng cậu không muốn đi?”
“Ồ, có chứ. Từ trước đến giờ kể từ lúc đến đây tớ luôn rất sốt ruột. Cha tớ ở ngoài kia – một nơi nào đó – có khi là gặp rắc rối và tớ cứ ngồi ì trong một nhà mở? Đi học? Lãng phí thời gian với Derek? Cư xử như thế chẳng có chuyện gì xảy ra? Chuyện đó đang giết dần giết mòn tớ đấy Chloe. Derek biết tớ muốn được ra khỏi đây như thế nào. Như tớ vừa bảo rồi đấy, anh ấy đang làm tớ mất hết lý trí.”
“Vậy cha các cậu đang ở đâu?”
Cậu lắc đầu. “Bọn tớ không biết. Ông chỉ - Tình hình trở nên không ổn, ông biến mất và thế là bọn tớ chết dí ở đây. Một câu chuyện dài…”
“Thế thì có thể đợi mà.”
“Cảm ơn cậu. Vấn đề là, ông ấy biến mất chẳng có chút tăm tích và tớ tin chắc là cha tớ không tự nguyện rời đi. Vậy nên bọn tớ kẹt lại nơi này, cứ cho là bọn tớ đang chờ đợi được phóng thích, nhưng sau đấy thì sao? Hai anh em tớ sẽ đi đâu? Chẳng có người bà, ông bác hay người bạn nào của gia đình chào đón chúng tớ. Hai đứa tớ sẽ vào trung tâm nhận con nuôi rồi sẽ cần trốn khỏi nơi đó, thế thì ý nghĩa của việc chờ đợi là gì đây?”
“Cậu muốn ra ngoài bây giờ, nhưng cậu không trốn được đâu.”
“Chúng ta có thể. Derek lên kế hoạch rồi.” Một tiếng cười khẽ. “Tin tớ đi, lúc nào anh ấy chẳng lập sẵn kế hoạch. Nhưng đấy là kế hoạch bỏ trốn cho một người – tớ. Anh ấy sẽ không đi. Toàn cự tuyệt ngay lập tức.”
“Sao cơ? Anh ta định khiến cậu thấy có lỗi vì đã ở lại trong khi chính mình thì không chịu đi à? Anh ta nghĩ mình đang làm gì vậy?”
“Phải, tớ biết, và tớ không muốn tỏ ra như là đang bênh anh tớ, nhưng anh ấy có lý do để không muốn đi. Nghe vớ vẩn lắm, nhưng với anh ấy lại là chuyện hệ trọng và thật vô lý để thay đổi ý định đó. Chỉ là anh ấy… sợ.”
“Sợ á?”
Simon siết chặt tay lai, nhìn chằm chằm vào đấy. “Chuyện phức tạp lắm. Dù vậy, ý tưởng của Derek là tớ trốn ra ngoài và đi tìm cha bọn tớ. Cha đã dạy tớ cách liên lạc với ông. Các câu bùa chú và đại loại thế. Nhưng tớ không thể bỏ mặc Derek.”
“Không thể ư?”
“Sẽ không. Tớ lo cho cha, nhưng ông ấy tự chăm sóc mình được, còn tốt hơn Derek nhiều.”
Ắt là tôi vừa bày ra vẻ mặt hoài nghi, vì cậu ấy đã nói tiếp, “Tớ biết là trong Derek có vẻ biết tự xoay xở theo nhiều cách, nhưng trong những lúc…” Cậu lắc đầu. “Khó nói lắm. Lỡ như tớ rời đi và có gì bất ổn, tớ e là anh ấy sẽ cứ… để mặc vậy thôi.”
“Tớ không hiểu.”
“À.” Cậu nhìn chăm chăm vào tay mình. “Tớ biết những lời mình nói chả hợp lý tí nào, tuy nhiên…”
“Chuyện rắc rối lắm chứ gì?”
“Ừ. Nhưng mà…” Cậu hít vào. “Tớ đang dần nghĩ là mình nên nắm lấy cơ hội này. Derek nói đúng. Cứ ngồi ì ra đấy thì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Giờ đến lượt cậu cân nhắc. Cậu thật sự cần thoát ra ngoài.”
“Tớ á?” Tôi ré lên.
“Derek nói có lý. Chuyện bọn tớ vất vả che giấu sức mạnh cho cậu không quan trọng, mà là nguồn sức mạnh ấy không giống của chúng tớ. Không có cách nào giấu được, khi mà cậu đang bị theo sát từng li từng tí thế này.”
“Ngộ nhỡ bị chuyển đến một bệnh viện thì tớ sẽ qua cửa êm xuôi thôi.”
“Nhưng nếu đó không phải thuyên chuyển?” Cậu ấy liếc qua, vẻ lo lắng hiện ra trong mắt. Những gì cậu kể về Liz làm tớ lo lắm. Có thể cô ấy là một thầy pháp. Nhưng nếu cô ấy chết rồi thì nói không chừng đấy là một tai nạn. Tại sao bọn họ lại sát hại những đứa trẻ không tiến bộ? Nghe điên thật, nhưng kể cả Derek cũng thấy bất an.”
“Derek à? Nhưng anh ta bảo…”
“Tớ biết Derek đã nói gì. Nhưng trong cuộc trò chuyện kế tiếp, anh tớ vẫn lưu tâm đến chuyện đó. Thậm chí còn nêu ra vài câu hỏi. Với Derek mà nói. Như thế nghĩa là cậu đang tiến gần hơn đến việc đạt được thỏa thuận. Nhưng cậu vẫn cần trợ giúp. Bảo mọi việc sẽ ổn thỏa và cậu được thả đi ư, cậu sẽ làm gì nào? Cậu sẽ nói chuyện với ai đây? Làm sao cậu biết cách quay lại với cuộc sống bình thường?”
Cuộc sống bình thường. Một cụm từ đơn giản đến nhàm. Giờ mà nhắc đến nó thì nghe buồn cười làm sao, giống như chiếc vòng đồng thau trên lưng ngựa gỗ vậy, chỉ là ngoài tầm với mà thôi.
Ra ngoài hản sẽ không giải quyết được vấn đề của tôi. Dì Lauren sẽ luôn để mắt giám thị, hiểu sai mọi biểu hiện “bất bình thường” tôi gây ra, coi như đấy là dấu hiệu cho thấy tôi cần quay trở lại Nhà mở Lyle… hay còn tệ hơn nữa.
Nhưng bỏ trốn thì sao?
Tôi thừa biết Derek sẽ nói gì. Thậm chí tôi còn hình dung ra được biểu cảm của anh ta, vẻ mặt cau có khinh khỉnh và thất vọng. Tôi không phải là Chloe Saunders, đứa con gái học trường nghệ thuật được nâng niu bảo vệ nữa. Kể cả Chloe Saunders bị tâm thần phân liệt cũng không. Nếu là Chloe Saunders, người gọi hồn, chiếu theo những nguyên tắc trước đây, cuộc đời cô nàng sẽ kết thúc trong buồng giam mà huênh hoang về những giọng nói chẳng ai nghe thấy.
Tôi không phải đứa ngây thơ chân chất. Tôi hay đọc tin tức. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với những đứa trẻ bỏ trốn, và cuộc đời tự do thì đâu có đẹp như chúng mơ tưởng. Sẽ mất bao lâu mới tìm được cha Simon? Chúng tôi sẽ làm gì trong khi chờ đợi? Ăn gì? Ngủ ở đâu? Tôi có ít tiền, nhưng sẽ chống chọi được bao lâu đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ảnh của chúng tôi được trưng khắp các mục tin tức? Khi mà mọi cảnh sát và những người có quan tâm sẽ sục sạo tìm kiếm chúng tôi?
Tôi có thể nương náu ở đây, nhắm mắt nhắm mày lại và cầu mong không có chuyện gì tồi tệ xảy đến. Hoặc là đích thân tôi giải quyết các rắc rối. Bắt tay vào hành động.
Sự giúp đỡ từ người cha đang mất tích của Simon không hẳn là ý tưởng của tôi về một kế hoạch chắc ăn. Tuy nhiên, nếu thoát được khỏi nơi này, tôi có thể lần theo dấu vết mà tìm ra Liz. Chuyện đó sẽ không mấy khó khăn. Số lượng bệnh viện ở Buffalo có giới hạn. Và nếu Liz đã ở trong bệnh viện mà còn không được an toàn thì liệu chuyện gì sẽ xảy đến cho những người còn lại như chúng tôi đây? Có phải chúng tôi đang gặp nguy hiểm? Tôi chẳng thể cứ tỏ ra không hay không biết và vờ như mọi thứ đều đâu vào đây.
“Nếu cậu đinh đi khỏi đây, tớ sẽ đi với cậu,” tôi nói.
“Cậu không cần làm vậy. Ý tớ muốn nói là phải rời đi thì có tớ, Derek, và bây giờ là cậu. Tìm được cha tớ rồi thì ông ấy sẽ có cách giúp chúng ta.”
“Ai sẽ giúp cậu? Thoát ra bên ngoài ấy?”
Simon nhếch miệng cười. “Tớ còn có bùa tạo sương mù chết người.”
“Cậu cần hỗ trợ. Hẳn trong chuyện này Derek sẽ hữu ích hơn, nhưng cậu sẽ bị tớ bám lấy đấy. Tớ sẽ đi.”