TÔI MONG RẰNG, SAU cuộc đào thoát, mình sẽ có thời gian chợp mắt. Vì từ lúc vào ở Nhà Lyle đến giờ, rõ ràng tôi không ngủ được mấy.
Đêm đó tôi mệt lử, đến nỗi còn không có lấy cơ hội nằm xuống đấy bực tức vì Derek hay băn khoăn vì bước đi kế tiếp. Tôi thả người xuống giường và liền mơ thấy còi báo động của cảnh sát rền rĩ ầm í cùng lũ chó đánh hơi sủa inh tai. Một nam sinh bị mắc vào giường bệnh viện, một nam sinh kẹt lại trong nhà mở và những hồn ma vướng lại trong các cái xác thối rữa. Những thây ma gào thét xin dung thứ, một cô gái la hét thảm thiết, “Nhưng tôi không cố ý,” và một nam sinh nói, “Tôi cũng không cố ý mà. Chẳng hề gì đâu.”
Các giấc mơ cứ xoay mòng mòng rồi cùng tan biến cho đến khi một trong số chúng thư thả trôi đến. Một hình ảnh thì bị những cái khác năng hơn, mạnh mẽ hơn lấn át phải tách ra và cất tiếng la lối, “Còn tôi thì sao?”
Tôi bừng tỉnh, ngồi ngẩn ra đó trong bóng tối, đầu óc quay cuồng vì ký ức chồng chéo mới rồi, câu hỏi đặt ra cùng lời giải đáp hứa hẹn trong ký ức đó.
Rồi tôi phóng xuống giường.
Tôi gõ cửa phòng ngủ.
“Derek?”
Chỉ có tiếng ngáy khò khò đáp lại.
Tôi lại gõ, gắng lấy hết can đảm gọi lớn hơn một chút.
“Derek ơi?”
Ngón chân tôi co quắp lại khi tiếp xúc với nền gỗ cứng lạnh ngắt, đồng thời tôi chà chà lên hai cánh tay đã nổi hết cả da gà. Lẽ ra tôi nên chộp lấy cái áo len dài tay mới phải. Thêm cả vớ nữa.
Và lẽ ra tôi cũng không nên ở đây. Tôi đã nói hết những điều cần thiết cho Derek nghe, cả việc đưa ra một lối thoát hoàn hảo nữa… thế mà lúc này tôi lại lẻn đến đây nài nỉ anh ta nói chuyện với tôi.
Nói về việc hóa giải một trận cãi nhau.
Tôi vừa đưa tay định gõ tiếp thì nắm tay cửa kêu lách cách. Khi cánh cửa cọt kẹt hé mở, tôi ngước mắt lên, lời xin lỗi còn nằm trên môi thì nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào ngực ai đó. Ngực trần nhé… và không phải khuôn ngực của một cậu nhóc đâu. Rộng này, vạm vỡ này, mảng mụn trứng cá sưng đỏ là dấu hiệu duy nhất cho thấy vầng ngực này không dính dáng gì đến một người đàn ông trưởng thành.
Derek lúc nào cũng đi khắp nhà với áo len dài tay quá khổ và quần jeans rộng thùng thình. Nếu phải hình dung ra thân hình anh ta thế nào dưới lớp quần áo – điểu mà tôi chưa từng nghĩ đến – hẳn tôi sẽ đoán thế này, bè bè chắc nịch, gần như béo ị. Bao nhiêu thức ăn anh ta vội vã tống vào đi đâu hết rồi ấy. Và nhìn bề ngoài, thân hình này – đúng là không béo thật.
Má tôi đỏ lên và từ ngực Derek, tôi hạ tầm mắt xuống… để rồi nhận ra anh ta chỉ mặc độc quần đùi.
“Chloe?”
Tôi vội hướng mắt nhìn lên – thật biết ơn làm sao – mặt anh ta.
Anh ta nhìn tôi chăm chăm. “Chloe? Cô…?”
“Anh nợ tôi.”
“Hả?” Anh ta dùng ngón cái và ngón trỏ dụi dụi hai mắt, ngáp hừ hừ rồi duỗi duỗi vai. “Biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Muộn rồi. Hoặc sớm. Chả quan trọng. Tôi cần anh giúp một tay và anh nợ tôi. Mặc quần áo vào và xuống dưới lầu trong năm phút nữa nhé.”
Tôi quay gót rời đi, hướng đến cầu thang.
Derek sẽ đi theo tôi chứ? Chắc là không, khi cân nhắc đến việc tôi đã phớt lờ mệnh lệnh “năm phút nữa gặp tôi” của anh ta lúc chiều.
Tôi đã định sẽ không rời cửa phòng Derek một bước cho đến khi anh ta chịu giúp tôi, nhưng không hề mong gặp Derek trong tình trạng thiếu vải như thế trong suốt cuộc nói chuyện. Cảnh tượng ấy cũng nhắc tôi nhớ là mình chỉ mặc mỗi quần ngủ và áp thun ba lỗ. Lúc xuống dưới nhà, tôi trông thấy cái áo Rae bỏ lại trong phòng nghe nhìn. Vừa mặc áo tôi vừa vào trong hành lang, suýt đâm sầm vào Derek.
Anh ta đã xỏ quần dài giữ ấm và khoác thêm áo phông, lúc này đang đứng giữa hành lang, giận dữ gãi gãi một bên cẳng tay để trần.
“Có bọ chét à?” tôi hỏi.
Ngay từ đầu, phải thừa nhận câu bông đùa vừa rồi là một cố gắng xoa dịu tâm trạng chẳng đâu vào đâu, và tôi nghĩ câu nói ấy không đáng phải hứng lấy cú trừng mắt của anh ta
“Giải quyết cho xong đi,” Derek lên tiếng. “Tâm trạng tôi đang không tốt.”
Tôi có thể hỏi như thế thì có khác mấy lúc bình thường, nhưng rồi kìm lại được, đoạn ra hiệu cho anh ta vào phòng nghe nhìn rồi đóng cửa lại. Sau đó, tôi nghiêng đầu, bày ra điệu bộ lắng nghe.
“Trong này không sao,” anh ta nói. “Chỉ cần nhỏ tiếng. Có người đến thì tôi biết ngay.”
Tôi dấn bước qua bên kia phòng, ngừng lại ngay chỗ ánh trăng chiếu vào. Khi Derek theo sau, mãi đến giờ tôi mới nhìn rõ anh ta ở nơi sáng. Sắc mặt tái nhợt, hai má ửng đỏ, và đấy không phải do mụn trứng cá. Mồ hôi làm tóc anh ta bết lại trên mặt, đôi mắt có vằn đỏ sáng rực, cố đánh vật để tập trung.
“Anh bị sốt,” tôi nói
“Có lẽ vậy.” Anh ta cào cào tóc ra sau. “Chắc do ăn phải thứ gì.”
“Hay do con bọ nào anh chụp phải.”
Derek lắc đầu. “Tôi không…” Anh ta ngần ngừ, sau nói tiếp. “Tôi không ốm. Dù gì thì cũng không thường lắm. Phần nào là do… tình trạng sức khỏe của tôi. Có vẻ là một phản ứng của cơ thể.” Anh ta lại gãi tay. “Chuyện nhỏ thôi. Tôi khỏi rồi, Simon sẽ cười tôi yếu ớt hơn thường lệ cho xem.”
“Anh nên về giường. Quên chuyện này…”
“Không, cô nói đúng. Tôi nợ cô. Cô cần gì?”
Dẫu muốn cãi thì tôi cũng khẳng định là anh ta có suy tính riêng rồi.
“Chờ một lát,” nói rồi tôi bước vội ra hành lang.
“Chloe!” Giọng điệu thầm thì tức giận của Derek vang lên sau lưng tôi, theo sau đấy là một tràng chửi bậy không mấy hào hứng, như thể đến chút sức để chửi cho ra hồn anh ta còn chẳng có.
Lát sau tôi quay lại, đưa cho Derek một cốc nước lạnh với bốn viên Tylenol.
“Giờ uống hai viên, sau thêm hai viên nữa, trong trường hợp anh…”
Anh ta dốc hết cả bốn viên thuốc vào miệng và uống nửa cốc nước,
“Hoặc anh cứ uống hết bốn viên một thể.”
“Mức trao đổi chất trong người tôi khác cao,” Derek nói. “Một phần khác trong tình trạng sức khỏe.”
“Tôi biết khá nhiều cô gái sẽ không lấy đó làm phiền.”
Anh ta lầm bầm trong miệng rồi uống hết cốc nước. “Cảm ơn cô, nhưng…” Anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi. “Cô không cần tử tế với tôi chỉ vì tôi không khỏe. Cô cứ tức giận. Cô có quyền cảm thấy như thế. Tôi đã lợi dụng cô và khiến cho sự việc thêm tồi tệ khi giả vờ như không có lỗi gì. Nếu là cô, tôi sẽ không mang nước đến, trừ phi đầu tôi hỏng rồi.”
Derek quay đi, đặt cái cốc không lên bàn. Tôi thấy vui khi anh ta làm thế, vì tôi khá chắc là hàm mình đã rớt xuống rồi. Một là cơn sốt đã thẳng tiến đến não bộ của anh ta, hai là tôi vẫn đang mơ ngủ, bởi câu nói kia nghe như là một lời nhận sai. Thậm chí còn là một câu xin lỗi quanh co vòng vèo.
Anh ta xoay lưng lại với tôi. “Được rồi, vậy cô cần…?”
Tôi vẫy vẫy, ý bảo Derek đến bên chiếc sô-pha đôi. Trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ bực bội – việc tôi cố tình làm anh ta xao lãng bằng ý tốt ấy khiến anh ta không thể lấy làm phiền lòng được – nhưng khi tôi chọn ngồi là ghế đối diện, anh ta liên ngồi phịch xuống sô pha. Nếu không thể làm cho anh ta chịu quay vào giường, chí ít anh ta cũng có thể nghỉ ngơi trong lúc tôi nói chuyện.
“Anh cũng biết ít nhiều về thuật gọi hồn?” Tôi mở lời.
Anh ta nhún vai. “Tôi không phải chuyện gia.”
“Nhưng anh biết rõ hơn tôi, Simon hay bất cứ ai khác mà hiện tại tôi có thể hỏi thăm. Vây làm thế nào những người gọi hồn liên lạc với người đã khuất?”
“Cô muốn nói đến người trong tầng hầm à? Nếu ông ta xuất hiện ở đó thì cô ta thấy ông ta. Sau đó cô chỉ việc chuyện trò như tôi với cô lúc này.”
“Ý tôi là bắt liên lạc với một người cụ thể. Tôi có làm được thế không? Hay chỉ giới hạn những người tôi tình cờ gặp?”
Anh ta im lặng. Khi lên tiếng trở lại, giọng anh ta mềm mỏng khác thường. “Chloe, nếu cô đang nhắc đến mẹ cô thì…”
“Không.” Tôi vốn không định phủ nhận rõ ràng như thế. “Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ đến… Được rồi, đúng, tôi luôn cân nhắc việc ấy, vì một ngày nào đó có lẽ là, dĩ nhiên tôi muốn lắm chứ, cực kỳ muốn…” Tôi nghe thấy mình đang nói dông dài, liền hít sâu vào một hơi. “Chuyện này can hệ đến tình huống hiện nay của chúng ta.”
“Ý cô là Liz?”
“Không. Tôi… tôi cho là mình nên thử kết nối với bạn ấy. Ch… chỉ để cho chắc chắn. Nhưng cũng không hẳn thế. Quên lý do vì sao tôi muốn biết đi.”
Anh ta tựa vào chồng gối trên ghế sô pha. “Nếu biết lý do, tôi có thể dễ trả lời hơn.”
Chắc thế, nhưng tôi không định kể cho anh ta nghe trước khi tôi có đủ bằng chứng để trình bày giả thuyết của mình một cách tự tin.
“Nếu bắt liên lạc được với một cá nhân cụ thể thì tôi sẽ làm thế nào?”
“Việc đó nằm trong khả năng của cô, nhưng không dễ và ở tuồi này cũng không đảm bảo là cô sẽ làm được. Giống như Simon và mớ bùa chú của nó, cô đang ở… trình thực tập thôi.”
“Giả sử tôi tình cờ thực hiện được, kiểu như làm người chết sống lại ấy.”
“Không có đâu.” Anh ta lơ đãng gãi gãi tay, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ toàn nghe tiếng soạt soạt. “Theo tôi biết thì làm người chết sống lại là việc khó nhất và cần đến nghi thức phức tạp.” Anh ta lắc đầu, thôi gãi. “Ắt tôi nghe nhầm. Đã nói rồi, tôi không phải chuyên gia.”
“Quay trở lại với cách thức. Làm thế nào tôi triệu hồi được một hồn ma nhất định?”
Derek nằm thượt xuống, ghé đầu lên lưng sô pha, nhìn trần nhà không chớp mắt trước khi gật đầu, như thể cho phép mình trả lời câu hỏi. “Nếu tôi nhớ chính xác thì có hai cách. Cô có thành dùng đến tài sản cá nhân.”
“Kiểu như chó đánh hơi.”
Một tiếng động khẽ nghe như tiếng cười vang lên. “Phải, tôi cho là vậy. Hoặc là như mấy bà đồng cô thấy trong phim, lúc nào cũng xin xỏ mấy thứ đồ vật riêng tư.”
“Cách thứ hai thì sao?” Tôi cố không để lộ ra là mình thấp thỏm chờ đợi câu trả lời này đến mức nào, rằng tôi hy vọng mình đã đoán đúng đáp án ra sao.
“Cô cần đến chỗ ngôi mộ.”
Tim tôi đập thình thịch, chỉ một lát thôi trước khi tôi mở miệng thành lời. “Đến chỗ ngôi mộ. Ước chừng xem cái xác được chôn ở đâu. So với vị trí của mộ thì phần xác mới quan trọng.”
Tôi vừa tỏ ra sáng dạ một chút thì đã bị kiến thức của Derek làm mất khí thế, Derek trước đây lại tái xuất. “Phải, phần xác. Tài sản cá nhân sau cùng.”
“Tôi cho là mình biết hồn ma trong tầng hầm muốn gì rồi.”
Tôi giải thích cho anh ta nghe hồn ma kia đã thúc giục tôi “bắt liên lạc” để “triệu hồi” và “biết được chuyện của họ” như thế nào.
“Ý ông ta là những cái xác bị chôn. Đấy là lý do ông ta muốn tôi vào khoang trống. Làm thế tôi có thể tiếp cận đủ gần những cái xác để liên lạc với các hồn ma.”
Derek lại với tay ra sau gãi giữa hai bả vai. “Vì sao?”
“Theo những điểu ít ỏi mà ông ta tiết lộ thì là về Nhà mở Lyle. Họ sẽ cho tôi biết chuyện gì đó.”
“Nhưng mấy cái xác đó đã nằm sâu dưới ba tấc đất trước khi nơi này trở thành nhà mở một thời gian dài. Và nếu con ma đó biết chuyện gì, tại sao ông ta không đích thân kể cho cô nghe?”
“Tôi không biết. Ông ta nói…” Tôi cố sức nhớ lại. “Hình như ông ta bảo mình không có cách kết nối với những người kia.”
“Thế thì làm sao ông ta biết họ có điều quan trọng muốn kể với cô?”
Hỏi hay. Đây là lý do vì sao tôi đi tìm Derek. Bơi lẽ anh ta sẽ hoài nghi giả định của tôi, cho tôi thấy các lỗ hổng trong lập luận và tôi biết được điều gì trước khi bổ đi kết luận.
“Chịu,” mãi sau tôi nói. “Tuy nhiên, khi họ được chôn ở đó, tôi tin là họ chết không bình thường đâu. Chắc anh đã đúng, và khi tuyệt đường kết nối với chúng ta, hồn ma này đã hoang mang, mất đi khái niệm về thời gian. Hoặc nói không chừng ông ta muốn tôi tìm ra người giết họ.” Tôi đứng dậy. “Nhưng dù ông ta có muốn tôi nghe gì thì tôi vẫn sẵn lòng. Hoặc ít ra là thử cũng được.”
“Khoan đã.”
Anh ta giơ một tay lên, và tôi gắng sức để chuẩn bị tranh cãi. Việc này phí thời gian quá. Cả nguy hiểm nữa, sau khi chúng tôi từng bị bắt quả tang dính chum với nhau. Và đừng quên là lần mới đây nhất, khi cố liên lạc với các hồn mà, tôi đã đưa linh hồn họ quay lại với hài cốt. Nếu chuyện đó tái diễn thì tốt hơn là tôi không nên gọi anh ta lại để chôn cùng mấy bộ xương.
Anh ta ngồi dậy. “Tôi với cô nên kiếm một chiếc đèn pin. Tôi cầm đèn. Cô cầm giày cho hai chúng ta.”