GẦN KHÚC QUANH TIẾP THEO, chúng tôi chia nhau tìm lối thoát.
Cánh cửa đầu tiên tôi cố mở dẫn đến một căn phòng dài và hẹp toàn bàn làm việc. Chẳng có dấu hiệu nào của một lối đi dẫn ra ngoài. Quay trở lại hành lang, tôi có thể nghe thấy những giọng nói văng vẳng đang sục xạo các phòng gần lối vào nhất, đoán chừng là chúng tôi đã trốn trong căn phòng đầu tiên lúc nãy.
Vội vã bước đến chỗ cánh cửa kế tiếp, tôi nhận thấy một bóng người trong căn phòng bên kia hành lang. Tôi khựng lại, nhưng đã quá muộn rồi. Rõ ràng là tôi đã đứng ngay tầm ngắm của người khác.
BÌnh tĩnh lại, tôi nhận ra người đàn ông đó quay lưng về phía mình. Trên người vận quần jeans và áo sơ mi kẻ ô, ông ta trông từa tựa người đã mang theo súng, và cũng có mái tóc sẫm màu đó. Tôi không nhớ rõ lắm về chiếc áo kẻ ô, nhưng khi đấy người kia đang mặc áo jacket.
Ông ta đang đứng trên một cái bục được dựng lên, tay nắm chặt thanh chắn và nhìn xuống một giàn cưa lớn, dường như đang mải mê xem cái gì đó thu hút sự chú ý của ông ta.
Tôi thận trọng bước tới một bước. Người đàn ông chợt nhúc nhích khiến tôi cứng cả người, nhưng có vẻ như ông ta chỉ đang điều chỉnh tư thế nắm thanh chắn. Tôi nhắc chân lên. Người kia cũng thực hiện động tác ý hệt – bước lên trên một thanh rào thấp hơn.
Ông ta trèo lên một thanh chắn và chúi người xuống, tay giữ chặt thanh rào. Thứ gì đấy di chuyển bên dưới ông ta và tầm mắt tôi liền chiếu thẳng vào giàn cưa. Những lưỡi cưa đang xoay vòng – nhanh đến nỗi ánh đèn báo khẩn cấp xa xa lóe sáng dội lại như một thứ ánh sáng nhấp nháy. Nhưng lại chẳng có một chút âm thanh nào, thậm chí là tiếng động cơ vang rền.
Người đàn ông kiểm tra xem mình đã bám chắc vào thanh chắn chưa. Rồi, bất thình lình, ông ta ngã nhào tới trước. Tôi chứng kiến cảnh ông ta ập xuống những lưỡi cưa, phụt máu và tôi ngã ngửa ra bức tường phía sau, giơ tay bịt chặt mồm nhưng không kịp trước khi một tiếng kêu thất thanh thoát ra ngoài.
Thứ gì đấy – vài bộ phận cơ thể ông ta – bay ra từ giàn cưa và rơi bộp xuống chỗ cửa. Tôi vội đảo mắt nhìn sang hướng khác trước lúc kịp nhìn rõ đấy là gì, lảo đảo lùi lại khi có tiếng bước chân chạy đến sau lưng tôi.
Những cánh tay ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy giọng Simon vang lên bên tai mình. “Chloe?”
“C… có một người đàn ông. Ông ta…” Tôi siết tay lại thành đấm, cố xua hình ảnh ban nãy đi. “Một hồn ma. Một người đàn ông. Ông tan nh… nhảy xuống giàn cưa.”
Simon kéo tôi vào lòng, đặt tay lên sau đầu tôi và vùi mặt tôi vào ngực cậu ấy. Người cậu thoang thoảng mùi nước xả vải hương va-ni lẫn chút mồ hôi, thế nhưng lại mang đến sự dễ chịu lạ kỳ. Tôi nấn ná thêm tí nữa, hít thở đều trở lại.
Derek đi đến gần khúc quanh. “Chuyện gì thế?”
“Một hồn ma,” tôi nói, đoạn tách ra khỏi người Simon. “Tớ xin lỗi.”
“Ai đó đã nghe thấy. Chúng ta phải đi thôi.”
Khi xoay người lại, một lần nữa tôi trông thấy hôn ma kia đang đứng trên bục. Derek dõi theo tầm mắt của tôi. Hồn ma đứng ngay tại vị trí lúc nãy, tay giữ lấy thanh rào. Rồi ông ta nhảy xuống.
“Chuyện này l… lặp lại. Như một đoạn phim ấy.” Tôi gạt cảnh tượng kinh hoàng kia đi. “Đừng bận tâm. Chúng ta…”
“Phải đi thôi,” Derek ngắt lời, đoạn đẩy tôi. “Đi nào!”
Khi chúng tôi bắt đầu xuôi dọc theo hành lang, có tiếng huýt sao lanh lảnh của Rae.
“Tôi đã bảo là khẽ mà?” Derek rít nhỏ.
Chúng tôi đổi hướng, chạy đến chỗ hành lang của Rae thì thấy cô ấy đang đứng tại một cánh cửa có đề LỐI RA. Cô ấy đưa tay nắm lấy tay cầm.
“Đừng làm vậy!” Derek sải bước ngang qua Rae và mở cửa he hé, nghe ngóng và dùng mũi đánh hơi trước khi đẩy cửa ra. “Thấy cái kho đó không?”
“Phía sau, chừng một dặm?” Rae nói.
“Nhiều nhất là một phần tư quãng ấy thôi. Giờ thì đi đi. Bọn tôi sẽ chạy ngay phía sau…” Derek hếch đầu lên, nghe ngóng một tiếng động. “Họ đang đến. Họ đã nghe thấy tiếng huýt sáo. Tôi sẽ đánh lạc hướng rồi theo sau.”
“Ừ, ừ,” Simon nói. “Em sẽ để mắt trông chừng cho anh. Chloe, cầm lấy tay Rae và chạy đi.”
Derek há miệng định tranh cãi.
Simon cắt lời anh. “Anh muốn đánh lạc hướng chứ gì?” Cậu ấy thì thầm đọc một bùa chú và phẩy tay, sương mù hiện ra. “Em là lựa chọn đúng đắn mà,” Cậu quay sang tôi. “Đi đi. Bọn tớ sẽ đuổi kịp.”
Tôi những muốn phản đôi nhưng, một lần nữa, tôi chẳng thể đưa ra sáng kiến gì. Sức mạnh của tôi vừa được chứng minh là gây cản trở hơn giúp đỡ.
Rae đã băng qua được lô đất chừng sáu mét, nhảy nhót tại chỗ như một võ sĩ đấm bốc, đồng thời vẫy tay bảo tôi nhanh lên.
Khi tôi xoay người chuẩn bị chạy, Derek vượt mặt Simon. “Vào trong kho và ở yên đấy. Khoảng một giờ, đừng ló mặt ra ngoài. Nếu hai bọn tôi không đến thì tìm một chỗ mà nấp. Bọn tôi sẽ quay lại.”
Simon gật đầu. “Mong là thế.”
“Đừng có ru rú ở trong nhà kho nếu có nguy hiểm, nhưng đó sẽ là nơi chúng ta hẹn gặp nhau. Nhớ kiểm tra đấy. Nếu cô không thể ở lại thì kiếm cách để lại lời nhắn. Bọn tôi sẽ gặp các cô ở đó. Hiểu chưa?
Tôi gật đầu.
“Bọn nhóc ắt ở sau này,” giọng ai đó vang lên. “Lục soát từng phòng một.”
Derek đẩy tôi qua lối cửa.
Simon cúi xuống mấp máy môi “Hẹn sớm gặp lại cậu,” đồng thời làm động tác chĩa ngón cái lên, sau đó quay sang Derek. “Đến lúc rồi.”
Tôi bắt đầu chạy.