Triệu Thị Quý Nữ

Chương 142: Chương 142: Chương 104




Đến gần tối, không trung từ từ nhuộm một tầng màu đen, đèn hoa vừa sáng, bốn phía ồn ào náo nhiệt, hoàng cung từ trong ra ngoài quấn lụa đủ loại màu sắc, chiêng trống điếc tai, pháo hoa đầy trời.

Thọ yến bố trí ở Ngự hoa viên, chung quanh đều treo đèn sáng lung linh, đem xung quanh chiếu sáng như ban ngày, rèm treo khác với loại vải đỏ thẫm thường dung, lần này chọn là màu vàng, dùng kim tuyến thêu nhiều đóa hoa tường vân, ngụ ý quốc gia tốt lành. Trước không mất khí độ hoàng gia, lại có vẻ cả hoàng cung càng thêm vàng rực rỡ.

Bàn trong cung yến tất cả đều là hình chữ nhật, là thợ mộc dùng gỗ thượng hạng làm thành, mạ vàng bên ngoài, có thể ngồi bốn người, bố trí ghế tựa, căn cứ địa vị trong gia đình cùng chức quan của phụ thân, lần lượt ngồi xuống. Vì vậy nữ tử trong hoàng tộc ở thủ tiết, đến ba vị nữ tử lần lượt có tước vị Công, Hầu, Bá, cuối cùng mới là gia quyến triều thần.

Trên bàn sớm đã đặt mâm bằng bạc, bên trong đựng hoa quả ứng với bốn mùa. Trong hộp mạ vàng hoa văn long phượng là bốn quả khô, bốn mứt hoa quả, hai loại ô mai vị chua mặn. Bốn quả khô là quả nho, quả mơ, quả hạch đào, quả vải. Bốn mứt hoa quả là mứt đào, quýt vàng, quả mơ, quả táo làm thành. Còn hai vị ô mai là dùng gừng ướp cũng dừa, anh đào.

Ngay giữa phía sau ghế hoàng thượng, đặt bức tranh gấm Tô Châu thêu cảnh núi sông, hai bên còn treo tranh chữ Thọ, chữ là Tô Trường tự tay viết lưu lại, cứng cáp mạnh mẽ, hào hiệp lại không mất tao nhã, tràn ngập phong thái.

Trên chủ vị, hoàng đế mặc bộ đồ mới, không giống long bào thuê đồ án rồng bay ở chính giữa như ngày thường, cái áo này hình rồng kéo từ vai kéo dài xuống dưới, thêu vô vùng công phu tỉ mỉ, dùng đủ loại kim tuyến thêu thành. Hai bên trái phải Hoàng thượng là Hoàng Hậu và Đức phi Việt quý phi trang phục lộng lẫy, xuống nữa là hoàng tử, khách nước khác, hoàng tộc, tần phi cùng đại thần.

Tuy nhân vật chính hôm nay là Lương đế, nhưng Thái tử bên cạnh cũng không thua gì, thay đổi những trang phục ngày thường, mặc lên triều phục đoan đoan chính chính đại diện cho thân phận Thái tử, màu sắc chói mắt đâm thẳng vào mắt Nhị hoàng tử ngồi bên cạnh.

Triệu Văn Uyển theo chức vị của phụ thân, vị trí của nàng cách Vĩnh Bình gần hai nhóm, cách một khoảng cách không nhỏ, thấy Vĩnh Bình ngồi trên ghế bộ dáng rầu rĩ không vui, vừa định gọi cung nữ đến nói một chút, lại nghe thấy nội thị thông báo, Thái Hậu giá lâm.

Đợi Thái Hậu vào vị trí, mọi người đi theo đứng dậy, cùng nhau thi lễ.

Lễ xong, Thái Hậu ban ngồi, mọi người mới ngồi xuống. Trận này vừa qua liền mất đi cơ hội.

Nhạc công hai bên ngồi trước đàn Không trạm khắc hình rồng hình phượng, dây tua màu vàng dưới treo ngọc bích, âm sắc rất trong trẻo nhu hòa, vũ cơ theo tiếng nhạc bắt đầu nhẹ nhàng múa, dáng người thướt tha.

Cung nữ xếp thành hai hàng từ từ đi tới, lần lượt dâng bánh trái bốn loại, bốn loại rau muối, trước là bảy món rau, một loại canh, mười sáu loại món cá, hai loại đồ nướng, một bát cháo…đều là có hương có sắc, món ngon vô cùng tốn công làm.

Sau đó Tần Tử Uyên đại biểu Lam quốc dâng lên một thanh huyết san hô, huyết san hô này chất lượng vô cùng tốt, màu sắc tươi đẹp giống như có thể nhỏ ra máu, là cực phẩm. Kế tiếp các sứ thần cùng đại thần trước sau dâng bảo vật quý giá, Sở quốc dâng lên là một cái ngọc linh lung, Văn Tự quốc dâng lên là một cái áo choàng, tên là áo khoác phượng hoàng, nghe nói là làm từ lông phượng hoàng, cảm giác mềm mại, phượng hoàng vốn là vật cực nóng, thế nhưng lại sinh ra một loại nhẹ nhàng khoan khoái, làm người vui vẻ thoải mái…

Trong bữa tiệc, Triệu Văn Uyển vẫn luôn muốn tìm cơ hội truyền lời cho Vĩnh Bình, thế nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được cơ hội. Gần đến lúc yến hội sắp kết thúc, Lương đế cầm ly rượu đứng dậy, mặt mày nhiễm một phần men say, khá là cao hứng nói “Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, Đại Lương quốc càng ngày càng hưng thịnh, mà phong cảnh hưng thịnh này không thể không kể đến các vị ái khanh tận lực phụ trợ, nào, chư vị nâng chén, hưng thịnh kéo dài, phúc trạch muôn đời!”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, hưng thịnh kéo dài, phúc trạch muôn đời!” Mọi người đều là nâng chén phụ hoạ.

“Trẫm hôm nay còn có một việc vui muốn tuyên bố…” Lương đế thừa lúc vui vẻ nói tiếp, ánh mắt lướt về phía Vĩnh Bình ngoan ngoãn ngồi trên ghế, khóe miệng ý cười càng sâu. Hôm nay Vĩnh Bình một thân cung trang thêu chỉ bạc, tóc quấn kiểu phi tiên kế, phía trên cắm cây trâm hình dáng hoa hồng, thực sự là người còn yêu diễm hơn cả hoa, cùng hình ảnh lúc ở ôn tuyền hình thành một tĩnh một động, thấy vậy trong long Lương đế không khỏi cảm khái, nữ nhi chúng ta đều lớn a…

Mọi người theo ánh mắt Lương đế, cũng nhìn sắc mặt Vĩnh Bình công chúa hơi kém, thầm nghĩ lời đồn trước nghe qua chẳng lẽ là thật, Hoàng thượng thật sự muốn phái Vĩnh Bình công chúa đi Lam quốc hòa thân?

Tần Tử Uyên cũng là ẩn hình nhìn về phía Vĩnh Bình ngồi, lại nhận được Vĩnh Bình phẫn nộ nhìn chằm chằm, nghĩ đến nguyên do ở giữa, không khỏi chột dạ sờ mũi.

“Hòa An tỷ tỷ, muội dù chết cũng không gả!” Vĩnh Bình trong mắt đã có sương mù, trước mắt mơ hồ, đáy lòng đã làm dự tính xấu nhất, coi như kháng chỉ không theo, nàng cũng không gả cho cái vương tử đáng ghét kia!

Hòa An đôi mi thanh tú cau lại, cũng là suốt ruột thay nàng, ánh mắt lén nhìn Tần Tử Uyên, âm thầm cắn môi, người này sợ là không nhớ mình đi? Đáy mắt không khỏi hiện lên tia ảm đạm.

Đang lúc mọi người ngóng trông, thánh thượng rốt cuộc lần nữa mở miệng, nói năng khí phách “Trẫm gả Hòa An làm thê tử Lam vương tử, nguyện hai nước hòa thuận thân thiết, mãi mãi thân thiết.”

Cái này vừa nói, tất cả mọi người sửng sốt, nhất là Vĩnh Bình, vẻ mặt ngốc manh cùng với hai tay vịn ở trên bàn, rơi xuống trong mắt Lương đế, xoay chuyển thâm sâu mấy phần, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, ngươi một cái nhóc con, trẫm nếu như hứa hôn ngươi dám lật bàn phải hay không!

Tần Tử Uyên lập tức đứng dậy tạ ơn bệ hạ thánh ân, chống lại ánh mắt Hòa An đang thẹn thùng đỏ mặt, hai người đều rung động một hồi.

Lương đế liếc mắt nhìn Vĩnh Bình còn chưa lấy lại tinh thần, âm thầm giật giật khóe miệng, như là không nỡ nhìn thẳng, làm nội thị tuyên đọc thánh chỉ. Nội thị đứng ra la hét trong chốc lát, mọi người chỉ nghe được cuối cùng, Trưởng tử Quốc Công phủ tài đức vẹn toàn, trẫm hết sức vừa lòng, đặc biệt đem Vĩnh Bình công chúa gả cho Triệu Nguyên Lễ.

Liên tiếp hai cái tin vui như là lựu đạn khiến cho đám đông trở tay không kịp, ngược lại hai huynh muội Triệu gia sớm nhận được tin tức là bình tĩnh nhất. Cách mọi người, Triệu Nguyên Lễ cùng Vĩnh Bình xa xa đối diện, ở giữa thâm tình khiến người ngoài cũng cảm giác được một hai, giống như bãi bể nương dâu, trời đất hợp làm một chỉ có ta và ngươi.

Vĩnh Bình trừng mắt nhìn, thu tầm mắt từ trên người Triệu Nguyên Lễ nhìn về phía Lương đế, người sau không phải che đậy ghen tuông mà quay đi không nhìn, hiển nhiên vẫn là còn ở buồn rầu làm ra dáng vẻ uy nghi. Nếu không phải hiện tại nhiều người, Vĩnh Bình thẳng muốn nhào tới bên phụ hoàng làm nũng một phen, cái này thật sự là sau cơn mưa trời lại sáng, lặng lé lau nước mắt, không dám trước mặt mọi người thất lễ.

Yến hội kết thúc, cũng không biết là Lương đế tận lực sắp xếp hay là đúng dịp, trong lúc nghe hát làm các tiểu tình nhân có cơ hội hẹn hò.

Vĩnh Bình ngẩng đầu, nhìn Triệu Nguyên Lễ cười ấm áp nỗi lòng như trước khó bình tĩnh, thay đổi nhanh chóng luôn cảm giác có chút không chân thật, con ngươi linh động hiện lên tâm tình yếu đuối, tiếp theo chớp mắt tay liền bị Triệu Nguyên Lễ cầm, lúc này tay đang lạnh như băng còn chưa có ấm lên.

“Là ta không kịp đến nói cho nàng” Triệu Nguyên Lễ gắt gao bọc tay nàng, thay nàng sưởi ấm, trên mặt không che đậy được đau lòng nói. Tầm mắt hắn vẫn chưa bao giờ rời đi người trước mắt, tự nhiên thấy rõ ràng ở trước khi hoàng thượng công bố, trong mắt người này thoáng hiện quyết tuyệt, cùng với định làm việc đã dự tính sẵn, may mắn nàng chưa hành động lỗ mãng, càng là tràn đầy cảm động.

Một cái khẽ hôn rơi xuống trên trán nàng, cảm giác ôn nhu mang theo một tia lưu luyến.” Từ nay về sau sẽ không để nàng lo lắng hãi hùng như vậy nữa.”

Vĩnh Bình không tự chủ rơi nước mắt, lại là cao hứng, hai má ửng hồng, cũng cắn rắn một cái tay vòng ôm eo Triệu Nguyên Lễ, vùi đầu buồn bực nói “Cuối cùng có thể gả cho Nguyên Lễ ca ca thật là tốt.”

Triệu Nguyên Lễ ôm người trong ngực, bởi vì nàng chủ động, trong lòng tăng thêm vài phần chua xót, lại nói tiếp, bản thân mình làm thật không giống như Vĩnh Bình, cũng khó trách hoàng thượng bày ra khảo nghiệm này. Hòn ngọc quý trên tay Lương đế, tình cảm chân thành cũng không đủ, tình cảm hoàng gia tổng trộn lẫn vô số quyền lực đấu tranh, nếu như hiện tại Triệu Nguyên Lễ cúi đầu trước hoàng quyền, ẩn nhẫn để Vĩnh Bình hòa thân, sau này đâu, có hay không cũng như vậy…

Hoàng thượng dụng tâm lương khổ, các loại làm hắn chủ động. Có thể ở thời điểm khó khăn đứng ở phía trước thay nàng che chắn một vùng trời, bất luận tương lai xảy ra việc gì, hắn đều có thể che ở phía trước nàng, không để nàng một người cô đơn đối mặt.

Cách ngọn núi giả không xa, hai bóng người dần dần ẩn đi. Tối nay không trăng, hàng nghìn hàng vạn ngôi sao rực rỡ, Triệu Văn Uyển một thân áo màu vàng nhạt, hoa văn hồ điệp trên làn váy đong đưa, cài lên hai cây trâm, kiều mị như hoa, lúc này con người tràn đầy tinh thần, cười đến xinh đẹp.

“Không nghĩ đến hoàng thượng sẽ dùng biện pháp này tới kích thích đại đa, đại ca cũng không phụ thánh thượng dụng tâm, trước mặt cầu cưới công chúa, người hữu tình đều sẽ thành người nhà, thực sự là kết cục mọi người đều vui vẻ!” Triệu Văn Uyển không khỏi cảm khái lên tiếng.

Cố Cảnh Hành liếc mắt, bộ dáng còn là vì chuyện ban ngày tức giận, khẽ hừ nhẹ.

Triệu Văn Uyển tự giác đuối lý, theo người nào đó “Vương gia…”

Gặp người không để ý, đáy mắt lộ ra tia giảo hoạt, đổi đề tài nói “Cảnh Hành, thiếp biết sai rồi, ngài liền đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho thiếp đi?”

Cố Cảnh Hành bị cái này mềm mại làm nũng, quả quyết trong lòng ầm vang sụp, mắt suýt chút nữa không kiềm được, ho nhẹ một tiếng che giấu, ánh mắt nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ, hơi hoảng thần, đáy lòng những cái đó kiên trì đã sớm sụp đổ, không khỏi thất bại thở dài.

“Ta chỉ là lo lắng, nàng ở chỗ ta không nhìn thấy mà bị thương, sợ ta không kịp bảo vệ nàng.”

Triệu Văn Uyển nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động, khó khăn lắm ngước mắt chống lại con ngươi thâm thúy của hắn, không che đậy chút nào tình cảm nồng đậm khiến người sa vào.

“Được rồi, nghe Vĩnh Bình nói, hai tiểu quan kia là nàng tìm đến, nàng khi nào thì giao thiệp đến phương diển này rồi, hử?” Chữ “hử” cuối cùng kéo thật dài, giọng trầm thấp lộ ra vài phần nguy hiểm, ý tứ uy hiếp mười phần.

“…Dặn dò thuộc hạ làm, tuyệt không có giao thiệp với phương diện đấy!” Triệu Văn Uyển dưới khí thế uy hiếp của Cố Cảnh Hành, nuốt nước miếng, tuyệt không dám nói ra chính mình vẫn là chọn tiểu quan ở thanh lâu nổi tiếng kinh thành.

Cố Cảnh Hành đáy mắt hiện lên ý cười, từng bước đến gần, rốt cuộc hỏi lên ý kiến vẫn tồn tại trong lòng mình mới là chính sự, giọng nói không tự chủ trầm thấp vài phần chờ đợi “Uyển Uyển, chuyện Nguyên Lễ và Vĩnh Bình đã định rồi, chúng ta…”

Triệu Văn Uyển chớp mắt, lui về phía sau một bước, sau đó lại lui mấy bước, đợi khoảng cách an toàn, khuôn mặt hiện lên vô tội.

“Chàng nói cái gì…gió lớn quá thiếp không nghe rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.