Triệu Thị Quý Nữ

Chương 47: Chương 47: Chương 40 (2)




Con đường mòn bên hồ sen, trồng hai cây hoa quế, gió thổi nhẹ, trong không khí ẩm ướt hương hoa quế lưu luyến, hai bên bụi cậy thấp lờ mờ.

Ánh sáng bạc phủ xuống, một nam tử tuấn lãng thân hình gầy yếu cõng trên lưng một nữ tử chậm rãi đi, nữ tử trên lưng có chút hiếu động mà lắc lư, hai má đỏ bừng nói lảm nhảm lộn xộn, đột nhiên hừ ra một tiếng “Hu…” (từ tượng thanh, tiếng la mắng động vật. Uyển tỷ là đang phi ngựa)

Khóe miệng nam tử đầu tiên là co rút, theo đó lộ ra ý cười bất dắc dĩ, sợ đem người ngã xuống, lực đạo trên tay nắm thật chặt, vì nhớ lại kí ức hồn bé cũng giống như vậy, trong lòng một mảnh mềm mại.

Triệu Văn Uyển nằm trên lưng cười hì hì phát ra âm thanh, đồng thời khoa tay múa chân, vỗ vào trên lưng người, lực đạo cũng không phải lớn, người dưới thân mình cũng là nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa nghiêng lệch đem người ngã xuống mặt đất.

Nha hoàn bà tử đi đằng sau cách trăm bước trái tim đều chỉnh nhanh nhảy đến cổ họng, vội vàng chạy tới, Tuyết Nhạn cùng Triệu Trung đều khuyên Triệu Nguyên Lễ đem Đại tiểu thư buông xuống, nếu không phải vừa rồi Đại tiểu thư nói muốn lặng lẽ nói chuyện riêng với Đại thiếu gia, vài cái nha hoàn tùy thân cũng thật không dám để hai chủ tử đi như vậy, hơn nữa thân thể Triệu Nguyên Lễ còn rất yếu, nhưng Triệu Nguyên Lễ lại nói không ngại, cùng Triệu Văn Uyển có chút uống say giày vò.

Triệu Trung sợ hắn thân thể không chịu đựng được, liền chủ động tiến lên muốn thay Triệu Nguyên Lễ.

Triệu Văn Uyển ghé vào trên lưng nghe được, nhất thời trở mình mà lăn xuống đất, mặt mày phấn nộn như hoa lại cười ha ha, mang theo một chút men say “Ta.. chính là muốn cho đại ca dừng lại.” Nàng còn muốn lại “Hu” một tiếng, bị Triệu Nguyên Lễ đúng lúc bụm miệng, đem người đỡ đến đình cách đó không xa nghỉ ngơi, đem những người đi theo liên quan đều cho lui xuống.

Quay đầu lại nhìn Triệu Văn Uyển không có hình tượng mà đá rớt hài, nửa dựa vào lan can, híp mắt cảm thụ gió lạnh nhẹ thổi, một bộ dáng lười nhác tùy ý.

Triệu Nguyên Lễ tức cười, may mắn chính mình đoán trước mà đem mọi người rời đi, nghĩ muốn khuyên nàng xỏ hài vào, người sau lại sống chết không chịu, cứ thế muốn tự do bay cao, rõ ràng chính là đứng trên ghế dài, lại sinh ra chí khí hào phóng ngút trời.

Kỳ thật Triệu Văn Uyển ý thức vẫn còn vài phần thanh tỉnh, biết mình như vậy là không hợp cấp bậc lế nghĩa, làm cho người khác nhìn thấy sẽ chê cười không ít. Một người hiện đại như thế nào có thể thích ứng cuộc sống cổ đại, cuối cùng cũng tránh không khỏi nghẹn khuất, Triệu Văn Uyển bất quá là thừa dịp hôm nay cao hứng, lại uống một chút rượu, muốn phát tiết thôi.

“Bị bắt ở trong cái lồng vàng cái gì cũng có, lại không có được điều chính mình mong muốn.” Triệu Văn Uyển chăm chú nhìn mặt hồ, sâu kín mở miệng, nàng muốn tự do, có quyền được quyết định tương lai của mình, ở trong này đều không có khả năng thực hiện, theo Triệu Văn Hi xuất hiện, cuộc sống tiếp theo của nàng đều là đấu, cùng thời gian đấu, cùng người đấu, cô đơn không thể làm chính mình.

“Chính là đại ca không giống như vậy, lồng vàng này, làm hao mòn không được ý chí của ca, chỉ sẽ trở thành chỗ dựa mạnh mẽ nhất để dựa vào, ngao du trên bầu trời rộng lớn.” Triệu Văn Uyển nghiêng đầu, lộ ra một mặt khó có thể che giấu được vui sướng, trong bữa tiệc Triệu Nguyên Lễ đưa ra đề nghị, đại khái là tin tức tốt nhất mà mấy ngày nay nàng nghe được “Ta thực sự là thay đại ca cao hứng!”

Triệu Nguyên Lễ trước một khắc còn vì tâm trạng sa sút của nàng mà trầm tư, đột nhiên bị tính tình chuyển đổi của nàng biến thành sửng sốt, lập tức nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, trong lòng hơi hơi vừa động, khoát tay phủ trên đầu nàng, giống như hồi bé nhẹ nhàng vuốt ve “Uyển Uyển đang lo lắng cái gì?”

Chống lại con ngươi trong suốt ẩn ẩn nước mắt của Triệu Văn Uyển “Bất luận xảy ra việc gì, muội còn có đại ca.”

Thanh âm ôn nhu như thế, Triệu Nguyên Lễ không nói nhiều nhưng thể hiện sự quan tâm của hắn, Triệu Văn Uyển cảm thấy chính mình được trấn an, đáy lòng cảm xúc nóng nảy kêu gào hành quân dần dần lặng lẽ, thì thào hô một tiếng đại ca.

Ánh trăng che phủ, vừa vặn không khí có một trận gió mát thổi tới, Triệu Văn Uyển co lại chân, một màn này dừng ở trong mắt Triệu Nguyên Lễ, người sau cúi người xuống thay nàng đi hài, mang theo một tia ý cười bất đắc dĩ mà nhắc nhở “Uyển Uyển, ngươi ở trước mặt đại ca có thể tùy ý, làm cho người ta nhìn thấy lén lút truyền đi ra ngoài, vạn nhất không thể gả ra ngoài làm sao bây giờ?”

Triệu Văn Uyển tròng mắt mê ly quay tròn chuyển động “Không thể gả ra ngoài thì theo đại ca thôi, đại ca mới vừa rồi nói sẽ chiếu cố muội cả đời!”

Hắn có nói đồng ý cả đời? Triệu Nguyên Lễ nhíu mày, nhìn thấy đáy mắt nàng một tia giảo hoạt, cũng không có phản bác, ngược lại nói “Sao, không thích vị Lục vương gia kia?”

Triệu Văn Uyển theo bản năng mà nhíu mày, thích nào có quan trọng bằng mạng nhỏ, nàng một chút đều không muốn đem mạng đi đổi, gặp Cố Cảnh Hành một lần nàng đều có cảm giác sống không được lâu, vì thế nói “Muội đây không phải là khi còn trẻ chỉ biết nhìn bề ngoài mà không hiểu chuyện sao, muội hiện tại càng thích người giống như đại ca bên trong có học thức!”

Cho thấy lập trường đồng thời thuận tiện nịnh nọt ôm bắp đùi, Triệu Văn Uyển toét miệng cười, không biết là lời này không lâu sau khiến cho đại ca bị bán cho một người lòng dạ hẹp hòi.

Triệu Nguyên Lễ nhìn kĩ nàng, thấy nàng không giống như lấy lệ trả lời mình, ngược lại nhìn ra được một cỗ thái độ nghiêm túc, trong lòng tin vài phần, âm thầm nghĩ ngày sau lưu ý, tìm muội muội một cái phu quân, theo tính tình Uyển Uyển, Lục vương gia thực sự không phù hợp.

Bắt đầu đề tài, Triệu Văn Uyển nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Lễ, hiếu kì nói “Đại ca đâu, thích là cái dạng gì?”

Người ngưỡng mộ trong lòng?

Triệu Nguyên Lễ con ngươi trầm xuống, trong mắt giống như hiện lên một tia đau lòng, trả lời cũng rất rõ ràng “Đại ca còn không muốn nghĩ chuyện nữ nhi thường tình, thật tốt thi được công danh, làm rạng rỡ tổ tông mới là điều ca muốn hiện giờ.”

Triệu Văn Uyển tuy rằng nói mang theo men say, trật tự coi như rõ ràng, cũng không có bỏ qua Triệu Nguyên Lễ ngây người trong chớp mắt, cắn môi do dự hỏi “Đại ca có phải hay không… Còn không quên được cố nhân?”

Triệu Nguyên Lễ xoay người thân mình cứng đờ, ngẩng đầu chăm chú nhìn vầng trăng, ánh mắt đột nhiên xa xưa, hắn biết cố nhân trong miệng Triệu Văn Uyển nói là ai.

Con gái An Viễn Hầu Vương Tuyết Diên, bên ngoài tài danh lại là giai nhân yểu điệu, lúc trước vội vàng nhìn thoáng qua thật sự có cảm giác động tâm.

Đáng tiếc…

Kỳ thật Triệu Nguyên Lễ cũng không phải không quên được tiểu thư Vương gia, chính là quên không được huynh muội bọn họ vì từ hôn mà dựng chuyện, huynh đệ tốt phản bội, nữ tử vừa ý nguyên bản cũng là làm ra vẻ như vậy, mất đi tình cảm thật. Ngày ấy chịu khuất nhục, chật vật ở dưới ánh mắt mọi người trào phúng mà kéo dài hơi tàn, bởi vì là huynh đệ cho lên hiểu rõ hắn(Triệu Nguyên Lễ) không thể chịu đựng được là cái gì, tính kế như vậy, cũng đè ép hắn sụp đổ tia ý chí cuối cùng, từ lúc đó về sau hắn không lại tín nhiệm người nào, thất bại hoàn toàn, chân chính trở thành quái vât cổ quái trong miệng của dân chúng.

Hiện giờ nhớ tới vẫn là u ám không chịu nổi, thế nhưng Triệu Nguyên Lễ cũng không muốn nói ra đoạn thời gian đã qua này “Muội muội suy nghĩ nhiều.”

Triệu Văn Uyển phát hiện khi hắn đề cập người nọ thái độ đột nhiên lạnh nhạt, mặc dù trong lòng vạn phần tò mò, nhìn sắc mặt hắn không nghĩ muốn nói chuyện này nhiều, cũng liền không nói gì nữa.

Triệu Nguyên Lễ làm như mệt mỏi, gọi bà tử cùng nha hoàn, để cho Triệu Trung trước hộ tống Triệu Văn Uyển về Trúc Tương Phi Uyển. Trên đường trở về Triệu Văn Uyển mơ mơ màng màng nhớ chuyện khi nhỏ của đại ca, nàng không rõ ràng lắm ẩn tình chuyện từ hôn, cũng không ai dám nhắc tới, nay thừa dịp say rượu nhưng thật ra nói bóng nói gió vài cái, giống như cũng không hỏi được cái gì.

Lúc bày Triệu Trung vừa nghe, mặt đỏ tức giận mắng “Huynh muội Vương gia kia biết hôn ước với Định Quốc Công phủ không dễ giải trừ, liền lang tâm cẩu phế dùng thủ đoạn ti tiện thiết kế nhục nhã thiếu gia chúng ta từ hôn, nữ tử như vậy, tiểu thư cũng đừng lại nhắc đến trước mặt thiếu gia.”

Triệu Văn Uyển nguyên bản còn mơ mơ hồ hồ con ngươi đột nhiên thanh minh rất nhiều, bắt lấy Triệu Trung hỏi “Ngươi là nói huynh muội Vương gia thiết kế đại ca ta?”

Triệu Trung còn hư hư tức giận thở dốc, chính là việc này dặn dò không được nhiều lời, thời gian dần qua đi, liền không lại nhắc đến nữa, chính là gật gật đầu làm khẳng định.

Triệu Văn Uyển khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, như trước là say rượu, trong lúc đó hé răng nói ra một câu không lạnh không nóng “Đã có gan làm, sẽ gánh vác hậu quả thật tốt, huynh muội Vương gia sao…hắt xì!”

Tuyết Nhạn vội cầm áo choàng thay nàng choàng lên, người sau liền lại đánh mấy cái hắt hơi, có chút mềm mại dựa vào Tuyết Nhạn trở lại hôn mê đi ngủ. Bảo Thiền vừa sờ cái trán của nàng, nói là có điểm nóng, Triệu Trung vốn còn chờ mong câu nói sau liền vội vã mà đi mời đại phu.

Mà Triệu Văn Hi sau khi Trung thu qua đi liền không trở về Tây sương uyển, Triệu lão thái thái luyến tiếc tôn nữ bảo bối chi thứ hai, làm cho nàng ở lại Minh Nhứ Uyển, Triệu Văn Hi nhân dịp được nuông chiều, cùng tổ mẫu ăn cơm, đi ngủ, trong phủ đều có tin đồn Đại tiểu thư mất đi lão phu nhân sủng ái, chính là Dương ma ma ngăn lại một phen, không dám truyền đến lỗ tai lão phu nhân.

Lão thái thái lại thưởng Triệu Văn Hi không ít thứ tốt, như là muốn đem ban đầu mất đi bồi thường trở về, càng cưng chiều không giới hạn, người sau tự nhiên cũng nghe được lời đồn, thậm chí có chút là nàng cố ý làm nên, chặt chẽ chiếm lấy lão phu nhân, quấn quít lấy lão phu nhân nói chuyện trước kia, chính là chuyện này đối với lão phu nhân luôn là chuyện thương tâm, mà nói đến liền nhịn không được nghĩ đến nhi tử cùng con dâu mất sớm, quay đầu lại trộm gạt lệ.

Dương ma ma có chút sốt ruột, Nhị tiểu thư làm lão phu nhân thương tâm như vậy cũng không phải biện pháp, liền tìm lí do mang Triệu Văn Hi đi ra ngoài, thỉnh Triệu Văn Uyển bệnh cảm lạnh vừa mới khỏi đến Minh Nhứ Uyển, trên đường Dương ma ma nói nguyên do, lại sợ Triệu Văn Uyển nghĩ nhiều liền nói vài câu “Đại tiểu thư cùng đừng oán lão phu nhân vài ngày nay vắng vẻ, lão phu nhân đau lòng chi thứ hai, đối với phần tưởng niệm đối với Nhị gia cùng Nhị phu nhân đều gửi gắm trên người Nhị tiểu thư, tự nhiên là yêu thương nhiều một chút, nói thế nào người hiểu lão phu nhân nhất vẫn là tiểu thư chúng ta.”

Triệu Văn Uyển hiểu ý cười “Dương ma ma nói ta đều hiểu được, sẽ không bởi vậy cùng tổ mẫu ầm ĩ.”

Dương ma ma như vậy mới an tâm, ánh mắt nhìn Triệu Văn Uyển càng phát ra khen ngợi.

Thấy lão thái thái, Triệu Văn Uyển xuất ra hài hước trời cho làm lão phu nhân vui vẻ, Triệu lão phu nhân là người khôn léo, lại cùng Dương ma ma quan hệ chủ tớ nhiều năm, một ánh mắt liền hiểu được chuyện gì xảy ra, liền lôi kéo Triệu Văn Uyển nói “Dương ma ma cùng tôn nữ bảo bối nói gì? Tổ mẫu ban đầu còn muốn xem cháu gái bảo bối của ta đến trước mặt lão thái bà ta làm nũng oán giận đâu.”

Triệu Văn Uyển cười cười “Tổ mẫu như thế nào cất giấu loại ý tứ xấu xa này. Văn Uyển hiểu chuyện làm sao lại làm ra sự việc này.”

Lão thái thái nghĩ nghĩ “Trước kia nhưng thật ra làm không ít.”

“Nha, sao cháu gái như thế nào một chút ấn tượng đều không có, cháu gái nhớ rõ là cháu gái ở trước mặt tổ mẫu luôn luôn thật biết điều.” Triệu Văn Uyển cố ý chớp chớp mắt vô tội hỏi.

“Được được, không có .” Triệu lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Văn Uyển, ý cười hơi thu lại, nói ra lời nói xuất phát từ nội tâm cho người bên cạnh nghe “Văn Uyển thật sự là hiểu chuyện, nhưng tổ mẫu vẫn muốn nói, Hi muội muội ngươi vừa trở về không lâu, trong nhà lại không có họ hàng thân thiết, lão bà tử ta đây nếu không yêu thương chút, có thể để cho người khác khi dễ, nàng hiện tại có ta làm chỗ dựa, cũng không ai gây trở ngại, nhưng ngươi cũng là bất đồng, là một tay ta nuôi lớn, người khác so không được.”

Lời nói ra ý tứ rõ ràng.

Triệu Văn Uyển nghiêm túc gật đầu “Tổ mẫu, ngài không nói cháu gái cũng hiểu được, Hi muội muội cháu cũng nhất định sẽ yêu thương nàng.”

“Thực ngoan.” Triệu lão phu nhân vừa lòng mà sờ sờ đầu nàng, như là đột nhiên nhớ tới nói “Ôi chao, đúng rồi, tổ mẫu đã muốn sai người đi Tây Bình Hầu phủ truyền tin, cho Đại cô cô ngươi trở về hỗ trợ, này thư mới trở về, nói sau này liền tới, đến lúc đó ngươi đi đón.”

“Vâng, tổ mẫu.”

Khi nói chuyện, lại không người phát hiện, Triệu Văn Hi trốn ở sau khung cửa sổ đem đoạn nói chuyện bên trong nghe được rành mạch, hé ra khuôn mặt động lòng người nhiễm một tia ghen tị cùng không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.