Bốn mảng tỷ thí “Cầm, kỳ, thư, họa” rất nhanh liền có kết quả về khôi thủ, Lê thượng cung đang cầm vải lụa lần lượt dâng lên Đậu thái hậu trên bậc thềm đá trắng, Thái Hậu đem từng khôi thủ xem qua, vừa lòng mà gật đầu, cười khen ngợi nói “Năm nay cũng không thiếu người mới a.”
Hoàng hậu nương nương cười phụ họa “Trò giỏi hơn thầy mà chiến thắng, mẫu hậu có nhìn trúng ai không? Thần tức cảm thấy trưởng nữ Triệu gia Định Quốc Công phủ rất tốt, người lớn xinh đẹp không nói, ngay cả tài đánh đàn cũng xuất chúng như vậy, có thể khiến Quý phi muội muội tuyển chọn làm khôi thủ nhất định là đoan trang, chu đáo. Trước sớm nghe nói nàng lớn lên bên người Triệu lão phu nhân, quả nhiên là không giống tiểu thư khác.”
Khi nói chuyện có ý tứ khác liếc mắt nhìn Việt quý phi bên cạnh, người nào không biết Hoàng hậu lúc này vừa hỏi nhất định là nói việc tuyển chọn Vương phi cho Lục vương gia, ngược lại ý tứ trong lời nói là rõ ràng. Lúc trước Triệu Văn Uyển thanh danh không tốt, Hoàng hậu làm bộ vốn không biết liên tục khích lệ, trước mắt mọi người đều biết một năm trước Việt quý phi rất không hài lòng đối với Triệu Văn Uyển, liên quan sang năm nay cũng không thích.
Sắc mặt Việt quý phi hơi hơi không vui, giọng nói không có gợn sóng nói “Hoàng hậu tỷ tỷ không khỏi quá nóng vội, phía sau còn có người đoạt giải nhất.”
Đậu Thái hậu ở thâm cung mấy chục năm, đi tới vị trí hiện tại, trong lòng giống như gương sáng, cũng không để ý hai người này trong ngày thường liền thích tranh thủ tình cảm, sai Lê thượng cung chờ các tiểu thư cùng công tử thế gia tụ tập ở Lãm Nguyệt Hiên, liền tuyên bố tên bốn vị khôi thủ.
Chỉ chốc lát sau các bàn nhỏ hai bên đều một lần nữa ngồi đầy người, các tiểu thư hoặc thở dài mất mác hoặc vẻ mặt hài lòng, có người để ý, có người không thèm để ý, có người khẩn trương, có người tùy ý…
Lê thượng cung vừa đứng ở bậc thềm, mọi người đều hiểu việc công bố tên người đoạt khôi thủ quan trọng, tự giác biểu hiện ra một phần tiểu thư cao quý dĩ nhiên cũng bắt đầu kích động, không biết khôi thủ năm nay sẽ rơi vào nhà ai?
“Khôi thủ kì nghệ Cẩm Bình Quận chúa, khôi thủ hội họa Vĩnh Bình Công chúa, khôi thủ thi nghệ tiểu thư Vương Tuyết Diên…” tiếng nói trong trẻo róc rách vang lên.
Lúc nói đến khôi thủ cuối cùng về Cầm nghệ, Triệu Văn Hi hô hấp dồn dập, vừa khẩn trương vừa kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, hết sức chăm chú tập trung nghe tiếng nói của Lê thượng cung!
Triệu Văn Huyên ở một bên đã lặng lẽ chúc mừng, Triệu Văn Hi mím môi cười yếu ớt tự biết tài đánh đàn của bản thân được Việt quý phi khen ngợi, việc đoạt khôi thủ sợ là không cần hồi hộp, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng liếc về phía Triệu Văn Uyển, vừa rồi đánh cược Triệu Văn Uyển nhất định phải thua? Triệu Văn Huyên trong lòng oán thầm, muốn cho Triệu Văn Uyển không đoạt được danh hiệu như vậy mới giải oán hận mấy ngày nay trong lòng nàng.
Khi hai người nhìn qua, Triệu Văn Uyển vừa vặn quay đầu, một đôi mắt như hoa nở trong mùa xuân dưới ánh nắng mặt trời, sắc sảo tràn ngập đã dự đoán trước mọi việc, vừa mới cùng hai người chống lại, Triệu Văn Hi, Triệu Văn Huyên đều ngẩn ra, trong lòng không hiểu bắt đầu hoảng loạn.
Chợt nghe Lê thượng cung chậm rãi nói “Khôi thủ cầm nghệ ─── Định Quốc Công phủ tiểu thư Triệu ───”
Triệu Văn Huyên nắm chặt tay kích động không nói nên lời, Triệu Văn Hi cũng khó có thể khống chế hơi hơi nâng váy di chuyển thân mình… (đừng nói định đứng lên nha)
Chính là chờ hai chữ “Văn Uyển” vang lên, Triệu Văn Huyên liền ngốc tại chỗ, làm sao có thể là bao cỏ kia?!
Triệu Văn Hi biến đổi, khuôn mắt nháy máy liền tái nhợt, ngón tay cuộn tròn trong tay áo rộng thùng thình nhịn không được run rẩy, giống như mất đi khí lực, hơi hơi nghiêng thân mình rơi xuống trên đệm lót ghế.
Lúc này đổi lại là Triệu Văn Uyển nghiêng thân mình nhìn nàng, cười sáng lạn “Cảm tạ Nhị muội nhớ đến tình cảm đã nhường, tí nữa Thái Hậu ban thưởng xuống, đều nên cho muội muội mới đúng.”
“Tỷ tỷ nói lời này là sao.” Triệu Văn Hi miễn cưỡng bày ra tươi cười, tay dưới ống tay áo nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, đau lan đến đầu quả tim, trong mắt tràn đầy ghen tị nháy mắt chuyển thành ngoan lệ.
Vĩnh Bình Công chúa đối với Triệu Văn Uyển nhìn với cặp mắt khác xưa “Không nghĩ tới Uyển tỷ tỷ quả thật danh bất hư truyền, cầm kỹ xuất chúng.”
“Công chúa là phượng hoàng giữa loài người, chúc mừng đoạt được khôi thủ họa nghệ cùng tiến vào vòng trong.”
Vĩnh Bình cười hì hì, con ngươi đen trong suốt linh động, nhiễm vẻ thần bí, lặng lẽ đến bên tai Triệu Văn Uyển nói “Không giấu diếm tỷ tỷ, là muội hôm qua một mình hao phí tinh thần rất lớn mới cầu được Hiền phi nương nương chọn muội làm khôi thủ về họa, muội cũng muốn làm cho phụ hoàng cao hứng, nếu như lại nói tiếp, tỷ cũng biết trước khi tỷ thí tài nghệ muội trộm hỏi tỷ về một vị công tử, vừa vặn không nghĩ đến lại là đại ca Uyển tỷ tỷ.”
Triệu Văn Uyển nghe đến đó cũng có vài phần hiểu được, trước khi tỷ thí tài nghệ Vĩnh Bình đỏ mặt hỏi một chút nam tử vừa rồi đi vào chỗ nam khách là ai. Nàng theo nhìn lại, đúng là đại ca ngồi bên cạnh Triệu Nguyên Tấn, liền báo danh tính, được đến đáp án Vĩnh Bình Công chúa cười ngượng ngùng, sau đó liền không nói. Mà nàng nhìn Công chúa một bộ dáng đại cô nương xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng, dĩ nhiên là không dám hỏi nhiều, chỉ là trong lòng trộm thay đại ca vui vẻ, hay là vừa rồi vào yến hội muộn có liên quan đến Công chúa ?
“Muội ban đầu là khiến cho Lục ca vẽ cho muội một bức tranh, trộm giấu trong tay áo, thế nào nghĩ đến chạy nửa đường gấp gáp làm mất, muội rất sốt ruột, vừa vặn gặp được Nguyên Lễ đại ca, lúc ấy muội thấy huynh ấy tao nhã, liền…Liền dùng tính tình Công chúa đến bắt buộc huynh ấy vẽ cho muội một bức tranh, còn một phen uy hiếp.” Tiểu Công chúa càng nói âm thanh càng dần biến mất.
“Sau đó…thì sao?” Triệu Văn Uyển nhìn Vĩnh Bình như vậy khẳng định là có chuyện tiếp theo.
“Sau lại…Sau lại..Muội quên rồi…” Tiểu Công chúa Vĩnh Bình trực tiếp tìm ra lý do mà trên đời này không giống lý do nhất.
Triệu Văn Uyển dở khóc dở cười, Vĩnh Bình bĩu môi cuối cùng nói thêm một câu “Chỉ là cuối cùng Nguyên Lễ đại ca nói muội thật đáng yêu.”
Triệu Văn Uyển gật gật đầu, nháy mắt hiểu được, xem ra tiểu Công chúa đáng yêu của chúng ta trước đó nhất định làm ra chuyện tình không đáng yêu, lấy tính tình đại ca ôn nhu, nói ra lời này tuyệt không kì quái.
Kết quả tỷ thí tài nghệ đọc xong, bốn vị khôi thủ được ra hiệu đứng dậy đi vào hai bên ở giữa, chậm rãi đến trước mặt Thái hậu cùng các vị nương nương đi lĩnh thưởng, Cẩm Bình Quận chúa đỡ cây trâm cài trên đầu đắc ý đứng lên, giống như con chim khổng tước xòe đuôi rực rỡ, hận không thể đem tất cả mọi người nhìn vào chính mình, nhưng tình hình thực tế lại là, có Vĩnh Bình Công chúa tôn quý cùng Triệu Văn Uyển danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ở đây, nếu là không có hai người này để so sánh, Cẩm Bình cũng coi như ở trên cao, nhưng là nhất thời so sánh bất kể địa vị thân phận cùng dung mạo đều nhanh chóng ảm đạm phai nhạt.
Vương Tuyết Diên còn đang lâm vào chuyện té ngã lúc trước buồn bực xấu hổ, vốn là muốn đoạt khôi thủ khiến Triệu Văn Uyển khó xử, không nghĩ tới nàng cũng là một trong bốn khôi thủ, lại nhìn Lục vương gia mục tiêu mình sớm lựa chọn nhìn chằm chằm phương hướng Triệu Văn Uyển, trong lồng ngực bị đè nén. Nàng tính khí cao ngạo, năm đó nhìn không vừa mắt Triệu Nguyên Lễ thân mình mắc bệnh, dùng kế từ hôn, tất nhiên là muốn phu quân xứng đôi với nàng, phóng tầm mắt nhìn toàn toàn bộ kinh thành, lại không ai có thể phù hợp hơn Lục vương gia!
Lúc này Vĩnh Bình khẩn cấp lôi kéo Triệu Văn Uyển ở bên cạnh đứng lên, trên đường khi đi qua Triệu Nguyên Lễ, cũng thu liễm tính tình bướng bỉnh, kéo làn váy đoan trang nhã nhặn giống bộ dáng tao nhã mà một người Công chúa nên có, giống như hai người khác nhau. Triệu Văn Uyển lại không cần phải nói, kinh nghiệm biểu diễn nhiều năm sớm luyện được một thân khí thế dọa người.
Hoàng hậu nương nương đọc diễn văn tổng kết, liền sai nhóm cung nữ lấy ra bảo bối thưởng cho các khôi thủ, Triệu Văn Uyển hơi hơi nhìn qua, trong mắt tỏa sáng, ban cho vô cùng nhiều, trong đó có một ngọc bội điêu khắc hoa văn con cá, nhìn tinh xảo chơi đùa thích thú, đến lúc đó đưa cho Thụy Ca Nhi chơi một chút, tiểu tử đó trong ngày thường thích nhất chơi cá nhỏ, nhìn thấy cái này nhất định sẽ nhảy dựng lên cho xem.
Lễ nghi ban thưởng hoàn thành xong, Đậu Thái hậu sai người đưa đến bốn bộ bàn ghế nhỏ đặt ở chính giữa, bút mực, nghiêng mực chuẩn bị đầy đủ, bốn vị khôi thủ lần lượt ngồi vào bàn, tiến hành tỷ thí cuối cùng tranh đoạt khôi thủ đứng đầu.
Không khí bắt đầu khẩn trương lên, giống như một ngọn lửa vô hình, sét đánh rè rè mà bốc cháy, mà có hai ngọn lửa trực tiếp đốt trên người Triệu Văn Uyển. Vĩnh Bình Công chúa sờ sờ bút lông, cảm thấy hứng thú hết sức chơi đùa, bệ hạ tự mình ra đề thi, Lê thượng cung theo trong hộp lấy ra, những năm qua Thánh Thượng đều thích ra đề liên quan việc quốc gia xã tắc hiện thời, phần lớn là trong phạm vi dễ hiểu, Đại Lương coi trọng nữ tử có tài, trong trăm năm cũng từng xuất hiện một hai nữ anh hùng, hơn nữa phần lớn con cháu quý tộc muốn vào triều nắm quyền, nữ tử phải hiểu biết công việc quản lý gia đình, dĩ nhiên là muốn quan tâm một chút quốc sự mới tốt, mà năm nay bệ hạ ra đề thi hình như có phần khó khăn một chút, lúc Lê thượng cung đọc xong, không chỉ có phần lớn các tiểu thư lên tiếng thở dài, nói thẳng quá khó khăn.
Ngay cả nhóm nam khách đều nhíu nhíu mày, gắt gao bắt đầu suy tư.
“Thời gian một nén nhang, mời bốn vị khôi thủ bắt đầu đem đáp án viết trên vải gấm.”
Khi Triệu Văn Huyên nghe được đề thi bệ hạ đưa ra, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khó khăn như vậy, Triệu Văn Uyển cái loại tiểu thư trong khuê phòng làm sao có thể biết một phần, ngược lại Vương Tuyết Diên đọc đủ thơ ca thánh hiền, xem vô số sách cổ, nên so với những người khác chiếm ưu thế hơn, Thánh thượng nhất định chọn Vương Tuyết Diên làm khôi thủ, nghĩ lại mục đích của bản thân tâm tình liền thả lỏng, lấy một khối điểm tâm an tâm bắt đầu ăn.
Một luồng khói trắng lượn lờ mà lên, chỉ thấy cây hương càng ngày càng ngắn, mọi người tâm cũng theo đó mà khẩn trương, Vĩnh Bình Công chúa trong lúc chơi đùa bút lông, chỉ ở trên vải lụa viết “Phụ hoàng, ai nói nhi thần không thể đoạt được khôi thủ?” một câu nói như vậy, sau đó nhìn Triệu Văn Uyển ở một bên cũng trình lên vải lụa, sớm cảm thấy không thú vị liền vội vàng đi theo trình lên.
Cẩm Bình Quận chúa cùng Vương Tuyết Diên còn đang cắn bút vùi đầu suy nghĩ, mọi người nhìn Triệu Văn Uyển đứng dậy, bình tĩnh trình thư lụa, để vào trong hộp đóng lại.
Hai người sóng vai trở về, Triệu Văn Uyển hỏi “Đáp án của Công chúa như thế nào?”
Vĩnh Bình nhếch miệng cười, đột nhiên nói “Muội nộp giấy trắng, khôi thủ này vốn là muội thỉnh cầu lừa gạt phụ hoàng mà lấy được, thực sự đảm đương không nổi.”
Triệu Văn Uyển cảm thấy Công chúa tình tình cực kì thẳng thắn, nhất thời bội phục, không nói gì nữa trở lại chỗ ngồi.
Khi nói chuyện cây hương đã cháy hết, Cẩm Bình Công chúa cùng Vương Tuyết Diên trình lên bài làm, nhìn sắc mặt Cẩm Bình biến thành màu đen, hiển nhiên là pháy huy không được cái gì, Vương Tuyết Diên tựa hồ tốt hơn rất nhiều, làm như đối với đáp án của mình rất vừa lòng, lúc lơ đãng xẹt qua chỗ ngồi của Lục vương gia là ghế trống, hiện lên một tia mất mác, nhưng khi thoáng nhìn Triệu Nguyên Lễ không xa con ngươi mờ mịt có vẻ sáng rực.
Không khí nặng nề nghiêm túc dần dần nhạt đi, mọi người liền thảo luận đoán người đoạt khôi thủ, không ít người đoán là Vương Tuyết Diên.
Chẳng qua một cạnh giờ, Cao công công nội thị bên người Thánh thượng đúng lúc đi đến Lãm Nguyệt Hiên, đọc vang khôi thủ dĩ nhiên là…Triệu Văn Uyển.
Hoàng thượng còn tự mình hạ thánh chỉ, phong Triệu Văn Uyển làm quận chính tam phẩm, ban cho nàng trăm lượng hoàng kim, vạn đấu gạo cao lương.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, lúc này đã có người nhảy ra tỏ vẻ không phục, người nọ đúng là Cẩm Bình Công chúa tâm cao khí ngạo, nếu là thua bởi Vương Tuyết Diên liền không so đo, lại cứ là Triệu Văn Uyển, nàng loại người thói quen sống an nhàn sung sướng, như thế nào đối với quốc sự quen thuộc, còn giành được tâm tư Thánh thượng, phong làm quận chính tam phẩm.
Đây không phải là Triệu Văn Uyển nàng biết! Như vậy trong đó nhất định có kì quái!
Chính là nàng không dám phản bác ý chỉ Hoàng thượng, lại che dấu không được mặt lộ vẻ không phục hướng Thái hậu “Thái hậu nương nương, Cẩm Bình hôm nay không dành được vị trí khôi thủ, tự biết mình tài hèn học ít, Cẩm Bình có một tâm nguyện, không biết Thái hậu nương nương có thể đáp ứng?”
“Là yêu cầu gì Cẩm Bình cứ nói” Đậu Thái hậu cười nói.
Cẩm Bình Quận chúa mở ra ống tay áo, khẩn cấp tiếp tục nói “Quỳnh hoa yến năm nay Hoàng thượng ra đề thi là việc chính sự yêu cầu chúng tiểu nữ nêu ý tưởng về chuyện lũ lụt ở Giang Nam, Triệu tiểu thư tâm tư hoạt bát, đáp án được Hoàng Thượng khen ngợi, mới có thể trong chúng tỷ muội đoạt được khôi thủ, phong quận chính tam phẩm, Cẩm Bình thật sự tò mò, ai cũng muốn xem vải lụa ghi đáp án đã trình lên của Triệu tiểu thư khiến cho tiểu nữ cùng chúng tỷ muội cùng học tập một phần.”
Vì Cẩm Bình đột nhiên đưa ra đề nghị, Đậu Thái hậu hơi do dự một chút, chống lại ánh mắt Triệu Văn Uyển thẳng thắn vô tư, lập tức an tâm, không đợi Thái hậu trả lời, Triệu Văn Uyển tự mình cũng đứng dậy “Thư lụa tự nhiên không thể tùy ý cho mọi người xem, còn phải làm phiền Cao công công đi qua lấy, chẳng phải rất phiền toái, không bằng để tiểu nữ nói cho mọi người nghe, Quận chúa nếu cảm thấy được chỗ nào không ổn, tự mình cũng có thể đưa ra ý kiến.”
Cao công công là tâm phúc bên người Hoàng thượng, tuổi không nhỏ, đã hầu hạ hai đời quân chủ, cong thân mình hơi hơi vuốt cằm tỏ vẻ cảm kích đối với việc Triệu Văn Uyển chăm sóc, Thái hậu gật đầu đáp ứng.
“Cẩm Bình vừa rồi cũng nói bản thân tài hèn học ít, không dám bêu xấu, khiến cho Vương tiểu thư nổi danh tài nữ cùng Triệu tiểu thư vừa lúc cùng nhau xin chỉ dạy.”
Vương Tuyết Diên bị điểm danh, từ lúc công bố đáp án liền không phục, lúc này ngược lại đứng lên, xem như đáp ứng, Thái tử phi ngồi ở bên trên, mắt hơi hơi liếc qua không hài lòng, trong lòng âm thầm thay Vương Tuyết Diên lau mồ hôi, đường muội đúng là ngu xuẩn, Hoàng thượng đã muốn tự mình chọn ra khôi thủ, nàng đi ra cãi lại là có ý tứ gì, nghi ngờ ánh mắt Hoàng thượng sao?
Bị người ta lợi dụng còn hồn nhiên không biết, thế nhưng không từ chối, còn tự mình đứng lên, Thái tử phi nghĩ muốn ngăn lại cũng đã chậm, đã như vậy đâm lao phải theo lao, chỉ chờ mong đường muội đừng đánh mắt thể diện nhà họ Vương, sau này liền thu thập.
Sau đó ánh mắt Thái tử phi liếc qua về phía khuôn mặt thản nhiên của Triệu Văn Uyển, quả nhiên là người thông minh, lời nói lúc đó cố ý dẫn Cẩm Bình vào bẫy.
Triệu Văn Uyển đúng là cố ý, chính là không nghĩ tới Cẩm Bình Quận chúa quả thật rất nhạy bén, tự mình thoát ra đem nước đục toàn bộ hắt lên người Vương Tuyết Diên, Triệu Văn Uyển cười cười, so với làm cho Cẩm Bình mất mặt, nàng càng muốn làm cho Vương Tuyết Diên khó coi, liền biết thời biết thế, tiếp nhận ý tứ Cẩm Bình Quận chúa mang theo quy củ không sơ suất.
Triệu Văn Uyển nói “Theo tiểu nữ thấy, nguyên nhân xảy ra lũ lụt là có quan lại tham ô, nếu không nhổ bỏ lũ lụt sẽ không dừng lại.”
Tất cả mọi người tinh tế thưởng thức hàm nghĩa trong đó, giải thích độc đáo như vậy, rất mới mẻ, nhóm tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhóm công tử quần là áo lụa đông đúc, ngẫu nhiên có người ham học hỏi cũng chỉ là đi học ít phong phanh, hai lỗ tai không nghe quốc sự, cũng không hiểu Triệu Văn Uyển giải thích cái gì?
Đương nhiên cũng có người hiểu được, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục, giải thích hay.
Vương Tuyết Diên nao nao, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách chữa trị lũ lụt này, lại là trừng trị quan tham ô, vội vàng nói “Sửa trị lũ lụt không phải là khởi công xây dựng đường thủy, trấn an lưu dân, cần gì phải sửa trị tham quan ô lại, ngươi lời này căn bản là nói dối dùng để lừa bịp?”
Thái tử phi nghe vậy trong lòng lộp bộp, âm thầm cho Vương Tuyết Diên một ánh mắt sai bảo, làm cho nàng chú ý tìm từ, đừng ăn nói lung tung, nhưng Vương Tuyết Diên đang tức giận ngập đầu, làm sao để ý lời nói, thậm chí đã quên Triệu Văn Uyển được Hoàng thượng tự mình chọn làm khôi thủ.
“Nào có lưu dân? Nào có lũ lụt?” Triệu Văn Uyển khóe miệng nhếch lên một độ cong, cười lạnh một tiếng, mang theo ý tứ khiêu khích rõ ràng hỏi ngược lại.
“Như thế nào không có? Giang Nam là vùng nhiều sông, dân cư ít, lũ lụt không người quản lý, đê ven sông không có ổn định, mặc dù mấy năm nay khởi công xây dựng thủy lợi, mở rộng bộ phận kênh đào, nhưng lũ lụt chưa từng dừng lại, có thể nói là thiên tai liên tục.” Những điều này là do nàng đọc được trong sách, há có thể không đúng?
“Tiểu nữ năm nay còn nghe gia phụ nói vùng Giang Nam mấy ngày liền mưa không ngừng, dĩ nhiên lũ lụt tràn ra, lưu dân ca thán bốn phía. Thánh thượng còn phát ngân lượng lương thực cứu tế để Nhị hoàng tử đi trấn an, phụ thân vì việc này còn liên tục cảm thán mấy ngày. Lại như thế nào nói không có?”
Triệu Văn Uyển một chút cũng không nóng nảy, một bộ thản nhiên diễn xuất, dù bận vẫn ung dung chăm chú nhìn Vương Tuyết Diên càng nói càng kích động, hai gò má nàng ửng đỏ, hùng hồn kể lại, nàng càng tự cao mới tốt, càng không cam lòng thua nữ tử khác về quốc sự, trong lòng chắc là nén khó chịu không ít đi, cũng được, lúc này để nàng thư thái mới đúng, lập tức để nàng dễ chịu.
“Bộ phận lưu dân một đường từ Giang Nam đi về phương bắc…”
“Ba” một cái chén rơi xuống mặt đất, quay tròn đến dưới chân Vương Tuyết Diên, Thái tử phi cười xin lỗi, làm cho cung nữ đi qua nhặt, cung nữ kia đi đến cạnh Vương Tuyết Diên nháy mắt ý bảo nàng nhìn trên bậc đá, Thái tử phi ném qua một tia ánh sáng lạnh, Vương Tuyết Diên co rúm lại, nhíu lông mày, nhưng lại không biết làm sai chỗ nào? Khiến Thái tử phi như vậy?
Rõ ràng là Triệu Văn Uyển đã muốn rơi xuống hạ phong, nhưng lại một câu cũng không cãi lại.
Vương Tuyết Diên bất đắc dĩ im lặng, Triệu Văn Uyển vẻ mặt đông lạnh, rồi đột nhiên tàn khốc nói “Vương tiểu thư thật to gan? Dám nói xấu Thánh Thượng.”
“Ta…Ta không có…Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Vương Tuyết Diên bị khí thế sắc bén của Triệu Văn Uyển làm cho chấn kinh trong lòng run lên.
“Ngươi nói dân chúng lũ lụt ở Giang Nam lầm than?”
“Đó là sự thật, ngay cả phụ thân ta cũng từng cảm thán như vậy!”
Sắc mặt Thái tử phi hoàn toàn đen, Vương Tuyết Diên thực sự là đọc sách đến đầu óc hỏng rồi! Chính mình nói lời dọa người không nói, đoán chừng cũng muốn liên lụy thúc phụ, nhưng cũng không có biện pháp phá hủy quy tắc.
Triệu Văn Uyển xuy xuy cười, lập tức nghiêm mặt nói “Thánh thượng Tuyên Đức mười ba tuổi lên ngôi, hai mươi năm qua cẩn trọng(chỗ này trong bản tiếng trung ghi ba tuổi, nhưng theo ta tính thì ba tuổi lên ngôi, lại qua hai mươi năm vậy ông vua mới có 23 tuổi thì không hợp vậy nên sửa thành 13 tuổi, có gì các nàng bỏ qua cho), chăm lo việc nước, bắt làm việc nhẹ thuế thấp, cùng người dân khôi phục nguyên khí, Đại Lương hiện giờ đúng là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, là thời thái bình thịnh thế, bằng không Văn Uyển cùng Vương tiểu thư làm sao có thể nhàn nhã trong yến hội này như vậy, làm sao có thể như Vương tiểu thư nói thiên tai? Tiểu thư là nói ngươi không có nói xấu Thánh Thượng. Gia phụ cũng thường nói Đại Lương có vị vua như vậy, là chúng ta may mắn ba đời mới gặp được.”
Nhìn một cái, người ta thừa dịp thay phụ thân nói tốt, mà Vương Tuyết Diên… haizz….
“Nhưng…” nàng còn muốn nói lũ lụt ở Giang Nam, lưu dân mọi người đều biết.
Triệu Văn Uyển làm như nhìn ra nàng muốn nói gì, trực tiếp áp chế “Mặc dù phía nam lũ lụt có khi xảy ra, nhưng hàng năm tổn hại ruộng đất lương thực không nhiều, có thể thấy được nơi lũ lụt nghiêm trọng nhất là mấy nơi gần sát bờ đê?”
“Kia vì sao phía nam lại có thể có nhiều lưu dân như vậy, tấu chương trình báo đều nói rất nghiêm trọng.” Có một người nam khách nhịn không được tò mò hỏi.
Triệu Văn Uyển liếc nhìn mọi người một cái “Tham quan trong đó cho phép làm như vậy.”
“Mỗi lần cứu tế thiên tai chấm dứt, tổng có thể phát hiện phủ đệ một ít quan viên sửa chữa lại…” Triệu Văn Uyển con ngươi sáng lên, nói đến đó dừng lại, mọi người hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, nháy mắt thổn thức không thôi, tiếng nghị luận liên tiếp, trách không được phía nam đều trình báo nói thiên tai nghiêm trọng, như vậy liền có thể tham ô ít ngân lượng cứu tế thiên tai, dân chúng không được cứu tế, khiến lưu dân càng ngày càng nhiều.
“Triều đình ở xa, tự nhiên không nhìn đến khó khăn của dân chúng.” Triệu Văn Uyển đứng ở góc độ Thánh Thượng cảm thán một câu, vỗ mông ngựa Hoàng đế xong, tuy nói nhiều lời nói dễ nghe, nhưng bệ hạ hiện tại quả thật là người tài đức sáng suốt, tệ nạn quan tham ô vùng Giang Nam còn nhiều, nếu như không sửa trị, tai họa về sau vô cùng lớn.
Bệ hạ đồng ý đề nghị của Triệu Văn Uyển hiện giờ chắc có điểm phát hiện, mà Quỳnh hoa yến lần này đề thi đều là Cố Cảnh Hành viết thay, hắn vốn là nghĩ đưa ra cái đề khó, làm cho các tiểu thư muốn đến thân cận biết khó mà lui, Cố Cảnh Hành ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nghe quan điểm của Triệu Văn Uyển ở trong Quỳnh hoa yến, nhưng lại cùng quan điểm với bản thân, con ngươi càng thâm trầm, ánh mắt giống như không thể dời đi, người kia dáng người cao gầy trong tầng tầng lớp lớp bóng người từ từ bất đầu rõ rệt.
Triệu Văn Uyển tiếp tục nói “Tiểu nữ bất tài, ban đầu cũng là không biết, ngẫu nhiên có mấy lần nghe gia phụ cùng huynh trưởng đàm luận, trong lòng ghi nhớ, lại khéo Thánh Thượng đưa ra đề thi này, có thể nói là mượn hoa hiến phật, bệ hạ ban thưởng này đó nên là cấp Đại ca tiểu nữ mới đúng.”
Thái hậu bỗng nhiên hỏi “Nguyên Lễ từ nhỏ đã là thiên tài, yến hội lần này cũng tới?”
“Thần ở nơi này.” Triệu Văn Uyển quay đầu nhìn qua, Triệu Nguyên Lễ cung kính đứng dậy hành lễ.
Nói như vậy cũng có thể hiểu được, một cái nữ nhân lại không đi qua Giang Nam sao sẽ biết mà kể lại, Thái Hậu vừa lòng gật đầu.
Thái tử phi trên mặt không có ánh sáng, nhanh chóng nổi giận nói “Tuyết Diên, còn không mau quỳ xuống.”
Vương Tuyết Diên nghe vậy ngẩn ra, bị Thái tử phi quát lớn mới hoàn hồn, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu cầu Thái hậu khai ân, Thái tử phi một bên phụ họa, chỉ nói Vương Tuyết Diên là còn nhỏ không hiểu chuyện.
Đậu Thái Hậu lòng dạ khoan dung, làm cho Vương Tuyết Diên lui xuống, Vương Tuyết Diên đi ở giữa hai bên, chợt nghe bên phía nam khách đều cảm thán, nữ tử như vậy cũng không dám cưới, dám nói Thánh thượng không đúng, nếu là về sau miệng nói không suy nghĩ, chắc chắn ảnh hưởng con đường làm quan, nàng mặt xám mày tro quay về chỗ ngồi âm thầm rơi lệ.
Yến hội chấm dứt, Triệu Văn Uyển khiến cho Triệu Văn Huyên thực hiện lời đánh cuộc, để nàng ta nâng váy cho nàng một đường đi đến cửa cung, dọc theo đường đi nhóm tiểu thư chỉ trỏ, che miệng trộm cười nhạo, Triệu Văn Huyên không tiện phát tác, thắt lưng mảnh khảnh khom xuống, Triệu Văn Uyển một lát đi nhanh, một lát đi chậm, gây sức ép đem Triệu Văn Huyên tức giận dậm chân.
Chợt ở cửa cung nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc, Triệu Văn Uyển phất phất tay làm cho Triệu Văn Huyên lui lại một bên, thái độ tùy ý như vậy, rơi vào trong mắt Triệu Văn Huyên chỉ cảm thấy bản thân giống như người hầu bị đùa giỡn xoay quanh, hận không thể bổ nhào đến, chỉ vừa mới nâng thân mình lên, trên lưng giống như răng rắc một tiếng, liền đau đến ứa nước mắt.
Cách đó không xa, nụ hoa mai đỏ chờ nở rộ, y phục đen như mực đứng ở dưới tàng cây, bóng dáng làm nền, càng hiện lên dáng người cao ngất, Triệu Văn Uyển nhất thời nhìn đến si mê, thầm nghĩ kinh thành tam thiếu người đứng đầu phải là người này mới đúng, mà không phải Cố Cảnh Hành.
“Phong công tử.” Triệu Văn Uyển đi chậm lên cười nói bắt chuyện.
Đôi mắt đen sẫm của Cố Cảnh Hành nhìn qua, khóe miệng cong lên ý cười cực nhỏ, thanh âm lạnh nhạt nói “Chúc mừng Triệu cô nương được phong quận chính.”
Triệu Văn Uyển đối với tròng mắt kia chỉ cảm thấy như rơi vào vực sâu, khiến người ta say mê, nàng vốn tính tình hào phóng trong con ngươi không chút nào che dấu tình cảm, ý niệm vừa động, bật thốt lên hỏi “Năm đó công tử hứa đời này nhất thế một đôi nhân hiện giờ còn giữ lời?”
Cố Cảnh Hành nghe vậy dừng một chút, mày đẹp lập tức hơi hơi nhướng lên, mới nhớ tới ý tưởng này là tồn tại trong lòng mình, mà Phong Vu Tu sau khi biết được dùng văn chương bản thân chiêu cáo thiên hạ. Lúc này Triệu Văn Uyển hỏi, đối tượng là người nọ…
Chống lại con ngươi trong suốt lộ ra chờ đợi của Triệu Văn Uyển, Cố Cảnh Hành chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén một hơi rất là khó chịu, nhìn Triệu Văn Uyển thật sâu một lúc lâu, rốt cục phát hiện tâm tư bản thân thật lâu không muốn thừa nhận, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, không nói một lời mà bỏ đi.
“…” Lưu lại Triệu Văn Uyển không hiểu gì lại tự nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.