Triệu Hoành Thịnh đi một thời gian quay về, lão phu nhân đã chịu qua một kích thích, liên tiếp đả kích, hôn mê liền ba ngày, đêm hôm trước còn nguy hiểm thiếu chút nữa xuôi tay, vừa lúc khi đó Triệu Văn Uyển bị khuyên quay về uyển mình, sau khi tỉnh lại biết được liền canh một tấc không rời, cứ như vậy canh suốt hai ngày.
Dương ma ma bưng chút đồ ăn đi tới, nhìn Triệu Văn Uyển cầm tay lão phu nhân liên miên cằn nhằn nói chuyện, giống như lão phu nhân có thể nghe thấy, hốc mắt liền nổi lên chua xót. Tình cảm bà cháu hai người ngày thường sâu nặng người khác không thể chen vào, nếu nói người lão phu nhân yêu thương ở đầu quả tim, chẳng ai khác chính là cưng chiều đại tiểu thư nhất. Hiện giờ lão phu nhân… như vậy, cũng khó trách Đại tiểu thư như thế.
“Đại tiểu thư nên dùng cơm.”
Triệu Văn Uyển vừa nói xong chuyện Thụy Ca Nhi nặn bột, đem tay tổ mẫu đặt vào trong chăn, quay đầu trả lời một tiếng. Điểm ấy cũng khiến Dương ma ma bớt lo lắng, cho dù là lại không muốn ăn uống cũng sẽ ăn một chút, đại khái là vì có thể chăm sóc tốt cho lão phu nhân.
Nhìn đi nhìn lại trong mấy đứa nhỏ của các phòng, thì hai đứa nhỏ Thẩm thị sinh ra là hiểu chuyện nhất, cũng làm người đau lòng nhất, lại tưởng tượng trong phủ chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, nặng nề thở dài.
Triệu Văn Uyển dùng qua cơm, mắt tình nhìn Bảo Thiền được mình sai ở lại Trúc Tương Phi Uyển chạy tới, đáy mắt lộ ra sâu xa, chờ Bảo Thiền thì thầm vài câu, liền cùng Dương ma ma tạm thời rời đi, nói là quay về Trúc Tương Phi Uyển một chuyến.
“Đại tiểu thư nghỉ trưa một chút, lão phu nhân có lão nô chăm sóc ngài cứ yên tâm, nếu tỉnh, lão nô sẽ sai người thông báo ngài.” Dương ma ma cam đoan nói, lão phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ chờ bản thân nguyện ý tỉnh lại.
Triệu Văn Uyển vuốt cằm mang theo Bảo Thiền rời đi.
Trên đường, thật xa nhìn thấy Diệp thị cầm vật gì màu vàng đi tới, Triệu Văn Uyển dừng bước, đối với người này từ trước đến nay đều thích hại nàng, hai người thực tế là hận nhau, không chút nào che dấu mà ngăn lại đường nàng đi.
“Tổ mẫu không muốn gặp ngươi, mời quay về đi.” Cùng với xưng hô mẫu thân đều bỏ, chỉ là người này không xứng.
Diệp thị bị cái tiểu bối nhục nhã như vậy, trên mặt nổi lên khó chịu, lời nói nhiễm vài phần sắc bén nói “Ta tới thăm khi nào phải trải qua sự đồng ý của ngươi, tránh ra.”
Triệu Văn Uyển mặt lạnh nhìn nàng, thoáng nhìn bùa bình an trong tay nàng, híp mắt “Thay tổ mẫu cầu, không bằng cầu cho ngươi, Triệu Nguyên Tấn chịu không được khổ nhất định sẽ chạy đến kinh thành, nếu để cho phụ thân tìm được hắn còn tốt, bằng không…”
Diệp thị bị giọng điệu lạnh lẽo của nàng dạy bảo nhịn không được âm thầm run rẩy, theo lời nàng ý tứ chưa nói hết, cũng là lí do nàng mấy ngày này bất an, cũng không nguyện ở trước mặt Triệu Văn Uyển lộ ra khiếp sợ, vẫn cố ý đi Minh Nhứ Uyển.
Triệu Văn Uyển đứng tại chỗ, liền thấy nàng bị người ngăn ở ngoài Minh Nhứ Uyển, thầm nghĩ phụ thân lúc này hành động thật ra chu toàn, không ngờ rằng bên trong còn có liên quan đến Triệu Nguyên Lễ đề điểm, hai huynh muội đối với Diệp thị nhất trí chán ghét, cũng không tính toán buông tha cho người làm liên lụy đến Định Quốc Công phủ, còn hại tổ mẫu thành như vậy.
Trúc Tương Phi Uyển, đã có người đợi thật lâu, Triệu Văn Uyển vào phòng sai Bảo Thiền canh giữ bên ngoài.
“Người tìm được rồi?”
Người nọ một thân trang phục màu đen lưu loát, gật gật đầu bẩm báo “Đại tiểu thư đoán không sai, người nọ trốn quan lính, đi tắt Vân Hà muốn trà trộn vào kinh thành, ở cửa Vân Hà thuộc hạ đem người bắt lại đưa vào kinh, người hiện giờ ở một chỗ an toàn ngoài thành, không có người phát hiện, cố ý đến hỏi tiểu thư xử lý như thế nào.”
Triệu Văn Uyển nghe hắn báo cáo cùng chính mình đoán trước không khác nhau, trong lòng thở nhẹ một hơi đồng thời đối với Triệu Nguyên Tấn phỉ nhổ không thôi, nếu sống yên ổn ở doanh trại rèn luyện thật tốt cũng liền thôi, vì mẫu thân nuông chiều mà thua, cuộc đời vô dụng không nói, Diệp thị làm như vậy, ngay cả con dấu Đại lão gia cũng dám trộm để đổi người, nhưng cũng là chịu không được khổ chạy về kinh thành, thật sự là…Ngu xuẩn.
Nếu là người đã bị mình tìm được trước, không làm chút gì, chẳng phải … làm Diệp thị thất vọng.
*****
Đầu mùng sáu tháng tư, tuổi sát bắc, hổ nhật xung khỉ, mọi việc không thuận lợi.
Sáng sớm, một chiếc xe vội vàng đứng ở cửa sau, lộ ra vài tên hộ vệ cường tráng, từ trên xe mang xuống một cái cáng trùm vải đen vội vàng vào bên trong, nhanh khiến người nhìn không rõ. Vài tên hộ vê kia hiển nhiên là đã được căn dặn, đưa gì đó trên xe thẳng đến phòng khách Quốc Công phủ, đặt cáng xuống tự động lui ra ngoài, làm một cái bức tường che chắn, đem người muốn xem đều ngăn ở bên ngoài.
Không bao lâu, Triệu Hoành Thịnh vén y phục vội vàng đến, sắc mặt ngưng trọng. Theo sau đuổi tới Triệu Hoành Minh, Triệu Hoành Thế cũng đều vào trong, ngược lại Lãnh thị chú ý dừng bước, uy nghiêm mà đuổi người tản đi.
Chuyện trong phòng khách quan trọng vạn vạn không thể để ra nửa điểm tiếng gió.
Diệp thị từ sáng sớm thu được tin tức ở ngay sau đại sảnh chờ, chờ nhìn đến bị nâng vào, kéo vải che lên, liền nhìn thấy Triệu Nguyên Tấn hai mắt nhắm nghiền không có chút huyết sắc, hơi thở mong manh, nhất thời sợ hãi không nhẹ “Đại phu, mau đi gọi đại phu qua đây!”
Triệu Hoành Thịnh vừa thấy tình huống trên mặt đất cũng nhíu mày, mắt nhìn trong đại sảnh đều là người tin được, mới lên tiếng căm phẫn nói một câu “Ngươi muốn náo loạn để thiên hạ đều biết sao!” Lập tức gọi người đi mời Nguyên đại phu lại đây.
Vốn là bị hưu về nhà Từ thị lúc này vẫn ở lại, nói là đem lão phu nhân tức giận đến hôn mê nguyên nhân một nửa cũng là vì nàng, cố ý nói mình chờ lão phu nhân tỉnh lại sau mới đi, kỳ thật cũng là ở lại xem kết cục của Diệp thị, trận này tất nhiên phải đến xem, ánh mắt đảo qua trên người Triệu Nguyên Tấn không có sức sống có chút kinh ngạc, này tiểu ác bá ở Dương thành tính tình không thay đổi, vì sao còn quay lại lăn lộn thành như vậy?
Triệu Văn Uyển với Triệu Nguyên Lễ một đường đi đến, trên đường “trùng hợp” gặp Nguyên đại phu, cùng trò chuyện đi đến. Diệp thị nhìn lên, lập tức trong lòng vội vàng, con nàng mạng còn treo lơ lửng sao lại còn đi chậm chạp như vậy!
“Nguyên đại phu, mau giúp ta nhìn xem con ta bị làm sao?” Dứt lời vội vàng kéo Nguyên đại phu qua nhìn, qua khe hở còn hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Văn Uyển.
Người sau vô vị cười cười, cùng Triệu Nguyên Lễ đứng một chỗ, đảo qua Triệu Nguyên Tấn nằm trên cáng, con ngươi xẹt qua tia sáng sắc bén.
Nguyên đại phu bị túm một cái lảo đảo, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Triệu Nguyên Tấn, chỉ là thời gian bắt mạch càng ngày càng lâu, mày liền càng nhăn chặt, tầm mắt không ngừng hướng trên người Triệu Nguyên Lễ nhìn qua, bộ dáng như là vô cùng phức tạp.
“Nguyên đại phu, nghịch tử này rốt cuộc làm sao?” Triệu Hoành Thịnh ở một bên xem xét, nhịn không được lên tiếng hỏi. Triệu Nguyên Tấn tìm được là có người đưa hắn một phong thư nặc danh tìm được ở ngoại thành, lúc tìm thấy đã như vậy. Hắn xem qua lá thư, trên thư chỉ viết là nhân quả báo ứng, giống như biết rõ chuyện Triệu Nguyên Tấn kết thù kết oán, tác phong người giang hồ, nhưng là người phương nào gây ra lại nửa điểm không rõ.
“Bẩm Đại lão gia, Nhị thiếu gia là trúng độc.” Nguyên đại phu nhướng lông mày hoa râm, thẳng đứng lên cung kính bẩm báo “Vốn là độc mãn tính, cũng là hạ liều lượng nhiều, vốn là không đến mức mất mạng, nhưng trước mắt…khó nói.”
Diệp thị nghe vậy liền luống cuống “Rốt cuộc là người nào độc ác đối với Tấn nhi như vậy! Tấn nhi, tỉnh tỉnh, ngươi về đến nhà, nhìn nương a.”
“Khóc, khóc khóc, chỉ biết khóc, chuyện lớn như vậy ngươi cũng có thể làm ra, còn gạt ta, Nguyên Tấn thành cái dạng này cũng là do ngươi gây ra!” Triệu Hoành Thịnh bị nàng khóc thét phiền lòng, quát lớn.
Diệp thị trong lòng đều là bộ dáng Triệu Nguyên Tấn hấp hối, đâu còn để ý Triệu Đại lão gia nói cái gì, sai Nguyên đại phu mau mau cứu con nàng, lại nghe Nguyên đại phu nói xong lập tức đờ đẫn.
“Lão phu nếu có bản lĩnh như vậy, Đại thiếu gia cũng sẽ không phải ở trên giường nhiều năm như vậy.” Nguyên đại phu sâu kín thở dài.
Triệu Hoành Thịnh phát giác có chút không đúng, truy hỏi “Có ý tứ gì, độc Nguyên Tấn trúng có liên quan gì đến Nguyên Lễ.”
“Lúc trước lão phu ngu dốt vẫn chưa phát hiện, chỉ là liều thuốc ít lại cách nhiều năm, thân mình Đại thiếu gia chậm rãi bị hao tổn, ngay tại lúc mới kiểm tra Nhị thiếu gia mới cảm thấy được bệnh trạng đúng là giống nhau, mới có.. khẳng định này, Đại thiếu gia lúc ấy bên trong đều không phải trúng một loại độc.” Hoặc là nói mấy năm sau đó mới là thủ phạm chân chính.
Ý tứ trong lời nói Nguyên đại phu nói mấy người trong đại sảnh đều là hiểu được, vì vậy đều run sợ, nhất là Triệu Hoành Thịnh thì thào không có khả năng, người nào dám ở dưới mí mắt hắn độc hại con hắn!
“Nhị thiếu gia như vậy, nếu là không có thuốc giải, sợ là không qua khỏi hôm nay.” Nguyên đại phu cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Diệp thị nghe vậy như bị sét đánh ngã ngồi trên mặt đất, Triệu Nguyên Tấn hô hấp mỏng manh khiến nàng nghe thấy lại đau lòng như cắt, nàng đã không còn Lân nhi, không thể lại không có Tấn nhi, con của nàng… Đồng tử tan rã dần dần có tiêu cự, dừng ở trên môi xanh tím của Triệu Nguyên Tấn, đột nhiên gọi người nói “Mau, Mộ Xuân, cầm chìa khóa này đi trong phòng mở rương đồ cưới, lấy trong đó một cái hộp nhỏ, mau đem đến cho ta!”
Mộ Xuân được phân phó, cũng không dám nhiều lời vội vàng chạy đi, rất nhanh quay lại cầm đồ Diệp thị chỉ định. Diệp thị hoảng hốt cầm lấy hoảng loạn đi cầm chén trà trên bàn, đang muốn đem thuốc bột đổ vào lại bị người bắt lấy tay.
“Buông ra ----” Diệp thị liếc mắt trừng người ngan cản mình giận dữ hét lớn, trong con ngươi hiện lên khuôn mặt Triệu Văn Uyển lạnh lùng, lại sợ đánh đổ thuốc bột không dánh mạnh mẽ giằng co, trơ mắt nhìn Triệu Văn Uyển bắt lấy tay nàng, cướp bao thuốc bột “Trả lại cho ta---”
“Quốc Công phu nhân trong tay có thuốc giải, vì sao khi đại ca ta chịu khổ , lại không chịu đưa ra?” Triệu Văn Uyển lạnh giọng nói. Lời nói sắc bén làm người ta nghe ra manh mối.
Diệp thị tâm thần rùng mình, bối rối qua đi dần khôi phục một tia thần trí, gân cổ nói “Kia… đó là có cao nhân ban cho ta, chỉ nói là có thể giải bách độc, ta sao biết là thật hay giả, hiện giờ Tấn nhi không tốt ta mới đột nhiên nhớ tới.”
“Là vậy sao?” Triệu Văn Uyển thần sắc u lãnh “Là thuốc gì có thể giải bách độc, không ngại để Nguyên đại phu trước kiểm tra đi.”
Dứt lời đem thuốc bột đưa cho Nguyên đại phu, người sau như nhặt được báo bối bắt đầu nghiên cứu.
Diệp thị bị Triệu Văn Uyển cầm cổ tay nhìn đứa con trên mặt đất sống chết không rõ, cùng với thuốc bột kia trong tay Nguyên đại phu, thân mình mềm nhũn, mặt trắng bệch rơi nước mắt.