Mọi người đã ra khỏi “rừng đen”, đều cho rằng nơi ấy một khi trời đất tối tăm, hung hiểm khó phòng, nhưng xem ra kẻ địch cũng không tính điều động chủ lực ra tay.
Đường Thất Muội chỉ cười lạnh nói: - Đây chẳng qua là một cửa ải trong đó mà thôi. Quyết sinh định tử, còn xa lắm.
Lần này đến phiên Ôn Nhu không nhịn được hỏi: - Ngươi nói còn có hai ba cửa khẩu giống như “rừng đen”, là thật sao?
Tam Cô ôn hoà nói: - Đương nhiên không giả, muốn đến nơi Tiểu Thạch Đầu chỉ định, ít nhất còn phải đi qua mấy cứ điểm quan trọng như Mãnh Hổ Áp, Đoạt Mệnh Tà, Bãi Mệnh Trực.
Ôn Nhu là “gặp qua quỷ sợ tối”, đã lĩnh giáo sự tối tăm của “rừng đen”, nàng đã sợ sệt bảy tám phần, cho nên cũng không quan tâm người khác chê cười, sợ hãi hỏi:- Đó là địa phương nào? So với nơi này còn tối hơn sao?
Tam Khô mỉm cười nói: - Không tối, không tối.
Lúc này Vương Tiểu Thạch chợt đến gần Tam Khô, gần như đến sát bên lỗ tai trắng như tuyết của y nói mấy câu.
Sắc mặt Tam Khô hơi đổi, cũng ở bên tai bên cổ Vương Tiểu Thạch khẽ nói mấy chữ.
Sau đó một người gật đầu, một người lắc đầu, giống như đã hiểu ngầm.
Bọn họ nói gì, Ôn Nhu lại không nghe được.
Có muốn nghe cũng không được.
Ôn Nhu không nghe được, cũng chẳng biết vì sao, trong lòng chợt khó chịu, thầm nghĩ: “May mắn cả hai đều là nam nhân, nếu không nói chuyện thân mật, thần thần bí bí như vậy, sợ người ta nghe thấy, chẳng phải…”
Lại hồi tâm suy nghĩ: “Tam Cô chết tiệt này âm dương quái khí, ai biết nàng (y) là nam hay nữ?”
Vừa suy nghĩ như vậy thì càng nóng nảy, dù trước mắt có thêm mấy cửa ải rừng đen, rừng trắng, rừng đỏ, nàng cũng không cần người bên cạnh, một mình xông qua.
Lúc Ôn Nhu đang nóng nảy, Vương Tiểu Thạch và Tam Khô đang thì thầm nói chuyện, có hai người khác cũng đang tại châu đầu ghé tai, trao đổi một chút cảm tưởng ý kiến.
La Bạch Ái thấp giọng nói trước: - Sư phụ, ông có phát hiện không, vị Tam Cô này lại biết đủ trò ảo thuật.
Ban Sư lại trầm giọng nói: - Ảo thuật? Đừng khinh thường.
La Bạch Ái biết rõ, vị sư phụ này của hắn có lẽ võ công không quá cao, nhưng sự từng trải và ánh mắt lại không thể coi thường, lập tức hỏi: - Sư phụ có phát hiện gì sao?
Ban Sư Chi nói: - Trượng pháp của y.
La Bạch Ái khiêm tốn hỏi: - Trượng pháp gì? Đó là trượng pháp thiên hạ vô địch, thế gian hiếm có sao?
Ban Sư Chi nói: - Không phải.
La Bạch Ái càng khiêm tốn: - Xin sư phụ chỉ giáo!
Ban Sư nói: - Y căn bản không dùng trượng pháp.
La Bạch Ái nói: - Không phải vừa rồi y đã thi triển trượng pháp đánh lui bốn tên phục kích sao?
Ban Sư nói: - Đó là trượng tiện tay xuất thủ, không phải trượng pháp.
La Bạch Ái nói:- Ông muốn nói, y cố gắng che giấu thực lực của mình sao? Y không thi triển trượng pháp cũng dễ dàng đánh bại Đại Tứ Hỉ sao?
Ban Sư nói: - Ít nhất, y đã che giấu trượng pháp của mình.
La Bạch Ái hỏi: - Tại sao?
Sư phụ đáp: - Thứ nhất, y không muốn để lộ thân phận thật sự của mình. Thứ hau, y không muốn tiết lộ trượng pháp của mình.
Đồ đệ hỏi: - Y có gì để che giấu? Chúng ta không phải là người một đường sao?
Sư phụ nói: - Y nhất định có lý do của mình, hơn nữa, ta thấy y tùy ý xuất thủ mấy trượng mấy thức, liền khiến cho ta nghĩ đến…
Đồ đệ hỏi: - Nghĩ đến cái gì?
Ban Sư đáp:- Thiên hành kiện.
La Bạch Ái nói:- Thiên hành kiện?
Ban Sư Chi đáp:- Đúng, thiên hành kiện.
La Bạch Ái lại hỏi: - Thiên hành kiện là thứ gì?
Ban Sư Chi thở dài nói:- Thiên hành kiện cũng không phải là thứ gì, chỉ là từ xưa đã có câu “thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng cố gắng” mà thôi.
La Bạch Ái vẫn không rõ nguyên nhân:- Chẳng lẽ sư phụ cho rằng Tam Cô không phải là quân tử?
- Có lẽ ta nghĩ lầm rồi, có lẽ là ta quá lo lắng;Ban Sư Chi chợt cười một tiếng nói:- Dù sao, Tam Khô là một vị đại sư xuất gia đắc đạo mà thôi.
La Bạch Ái trăm điều không thể lý giải, chỉ thầm nói: - Y đương nhiên không phải là quân tử. Ta thấy y là một nữ nhân, nữ nhân làm sao là quân tử?
Ban Sư Chi biết, lần này đồ đệ thông minh hơn người của hắn bởi vì bị hạn chế học thức, từng trải, cho nên không hiểu lời của hắn.
Đại khái một người có thông minh, nhạy bén, tài hoa có cao, chỉ cần kiến thức, học lực, kinh nghiệm có hạn, dù là thiên tài cũng không cách nào đột phá giới hạn bản thân, siêu thoát thăng hoa đi quan sát phán đoán sự lí thị phi, đây là chuyện rất đáng tiếc.
Ngay cả La Bạch Ái cũng không ngoại lệ.
Có điều, không biết cũng có cái tốt của không biết.
Trên đời có một số chuyện, biết được quá nhiều, quá sâu, quá rõ ràng, ngược lại sẽ không vui vẻ, không thoái mái, không hạnh phúc.
Một cặp nhân vật khác nói chuyện lại rất ngắn gọn.
Phương Hận Thiếu nói: - Túi đeo màu lam của Tam Khô đại sư, muốn cái gì thi có cái đó, nhưng không biết trong túi đeo màu đỏ của y là gì? Dọc theo đường đi, cũng chừa từng thấy y mở ra, sử dụng.
Đường Thất Muội nói: - Có người từng dùng một tòa thành trì để đổi một “Tung Kiếm Ma Tinh” Tôn Thanh Hà, có người từng dùng ba mươi vạn lượng đổi một hòn đá trên tay Vương Tiểu Thạch. Còn như túi đeo trên lưng Tam Khô đại sư, chúng ta vẫn là không nên biết thì tốt hơn.
Phương Hận Thiếu nghi hoặc hỏi: - Tại sao?
Đường Thất Muội nói một cách sâu xa: - Bởi vì chúng ta đổi không được.
Sau đó hắn lại có ý khác hỏi: - Ngươi có phát hiện không, đoạn đường này chúng ta đi rồi lại đi, kết quả sẽ đi đến nơi nào?
Phương Hận Thiếu ngẩn người, nói: - Không phải muốn rời xa kinh sư, trốn khỏi truy bắt sao?
Đường Thất Muội chắp tay nhìn trời, xa xăm nói: - Vốn là thế. Có điều, còn đi tiếp như vậy, e rằng không lâu nữa sẽ trở lại địa phương ban đầu. Ngươi còn không phát giác sao?
Còn về Vương Tiểu Thạch và Tam Khô đại sư lại ở trước mặt Ôn Nhu trao đổi một câu gì?
Vương Tiểu Thạch nói: - Ngài nhìn ra rồi chứ, gần đây Tiểu Hà và A Ngưu nóng tính hơn nhiều?
Tam Khô nói: - Có. Chẳng lẽ là…
Vương Tiểu Thạch trầm trọng gật đầu một cái.
Tam Khô thê lương lắc đầu một cái.