Triều Triều Và Mộ Mộ

Chương 1: Chương 1: Đồ Mít Ướt[1]




Chú thích

《 triều mộ 》/ Thanh Bình Khách

Muốn bên cạnh em, sớm sớm chiều chiều.

Trời hè bắt đầu sẩm tối, thời tiết oi bức, bên trong nhà có bật điều hoà, nhưng lại không đóng cửa sổ.

Gió bắt đầu nổi, nhẹ nhàng thổi bay chiếc song sa[2] màu trắng, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, rắc lên khung ảnh màu be được đặt trên bàn sách, trên mép khung được dán rất nhiều viên ngọc màu hồng tình yêu, nó loé sáng lộng lẫy dưới ánh nắng chiếu rọi của chiều hạ.

Chú thích

[2] Song sa (窗纱): Cửa sổ che lụa mỏng. Chỉ phòng đàn bà con gái.

Trong cái khung là bức ảnh chụp một nhà ba người, bố mẹ và cô con gái. Thoạt nhìn trông đây như là một gia đình ba người hạnh phúc, người bố anh tuấn soái khí, người mẹ mỹ lệ ưu nhã, cô con gái thì thừa hưởng hết tất cả các nét đẹp từ bố mẹ, khuôn mặt nhỏ còn non nớt đã những nét khuynh quốc chi tử[3], bọn họ cười híp mắt, ngọt đến mức nao lòng người.

Chú thích

[3] Khuynh quốc chi tử – 挥到极致: kiểu dạn nôm na xinh đẹp hơn người, đại đại ý thế.

Khương Mộ Vân duỗi tay cầm khung ảnh lên, ngón tay mảnh dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của bức ảnh chụp, quay ra nói với người đàn ông trong bức ảnh: “Bố, ngày hôm qua con lại cãi nhau với mẹ rồi, mẹ cứ lấy chuyện đầu tóc con ra ấy, còn bắt con phải nhuộm lại tóc đen, bố nói xem có phải mẹ có bệnh rỗi loạn ám ảnh cưỡng chế không cơ chứ.... Hôm bay là sinh nhật bà ấy, tổ chức một cái Party, yên tâm đi, con sẽ tận lực nhịn bất hoà cáu kỉnh của bà ấy vào lòng.....”

Thịch thịch thịch.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập thanh thuý, Khương Mộ Vân vội vàng đặt khung ảnh về đúng chỗ cũ, hai ba bước chạy đến ngồi ở ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, tiện tay cầm đại một cuốn sách trên ghế sô pha, giả vờ đọc sách.

Cô duỗi thẳng hai chân, cửa gỗ dày đặc mở ra, tiếng bước chân vội vàng, giọng nói thím Trương nôn nóng vang lên: “Tiểu tổ tông của thím ơi, bữa tiệc sinh nhật của mẹ con sắp bắt đầu rồi, sao con còn chưa đi thay quần áo nữa vậy?”

Khương Mộ Vân dựa vào ghế sô pha, nhìn sách trong tay, là một cuốn truyện tranh, cô cũng không ngẩng đầu lên, làm bộ không nghe được lời nói của thím Trương.

Mãi cho đến khi cuốn sách bị thím Trương đoạt lấy, Khương Mộ Vân mới “Ai” một tiếng, bất mãn mà bĩu môi: “Thím Trương, thím làm gì vậy!”

Thím Trương dùng cuốn sách đó không khách khí đánh lên mông của cô, ngữ khí nghiêm khắc: “Mau thay quần áo!”

Khương Mộ Vân khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: “Thay cái gì mà thay, mặc vầy cũng được mà.”

“Hôm nay là sinh nhật của mẹ con, con phải mặc cái gì long trọng chút chứ, ngoan, đừng mang tính tình trẻ con ra.” Thím Trương ngữ khí mềm lại, buông sách ra.

Thím ấy đi đến mép giường khom lưng cầm lấy cái váy lụa màu trắng trên giường, rồi lại mang đến khoa tay múa chân với cô: “Mẹ con thích màu trắng, con mặc cái này đi.”

Khương Mộ Vân rĩ mi nhìn bộ váy lụa trắng tinh, mày đẹp hơi chau: “Con không thích.”

Thím Trương đành phải buống váy trắng xuống, mở tủ quần áo, lấy ra một cái váy màu vàng nhạt, là một chiếc bồng bồng không có tay: “Vậy mặc cái này lên đi, cái này nhìn cũng trang trọng. Con mau thay đồ đi, đừng lề mề nữa.”

Khương Mộ Vân đi vào phòng tắm, đứng trước cầu tiêu, được một lúc thì ngồi len nắp bồn cầu chậm chạp không thay.

Thím Trương đứng ngoài ngửa nôn nóng chờ người, đi qua đi lại, trong miệng không ngừng lải nhải: “Thay đồ nhanh lên con, đừng lề mề nữa, bằng không thím vào thay cho con đấy.”

Khương Mộ Vân đứng dậy, không tình nguyện thay vay, mở cửa.

Thím Trương lanh tay nhẹ mắt bắt lấy cánh tay của cô. chộp cô ngồi vào bàn trang điểm, giúp cô chải đầu bện tóc, vừa làm vừa nói: “Mẹ con rất coi trọng bữa tiệc sinh nhật lần này, con ngoan một chút, đừng làm bậy.”

“Bà ấy bốn mươi bảy tuổi, chứ có phải bảy mươi tư tuổi đâu.” Khương Mộ Vân phun tào[2]. Hơn nửa tiếng trước, cô đã đứng trên tầng cao nhìn tình huống đại sảnh dưới lầu rồi. Nguyên bản nói là tiệc gia đình, tới gần ba mươi người, có rất nhiều người cô không quen biết, một nhóm người còn trang điểm như kiểu đang đi tham gia hôn lễ vậy, đúng bệnh.

Chú thích

[4] Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

“Đứa nhỏ này, thật ra mẹ con cũng không dễ dàng gì cả.” Thím Trương bất đắc dĩ mà thở dài. Bà biết sau khi bố của Khương Mộ Vân qua đời vào hai năm trước, mâu thuẫn hiềm khích giữa hai mẹ con bọn họ càng ngày càng lớn, nửa năm qua đi gần như là không thể xoa dịu nổi.

“Thím đừng nói tốt cho mẹ con, con không muốn nghe.” Mày Khương Mộ Vân nhăn lại.

Thím Trương lập tức ngậm miệng, quan hệ giữa mẹ con hai người bọn họ quá phức tạp, bà xác thật không nên lắm lời nhiều chuyện, thế là bà đem hết toàn bộ lực chú ý của mình lên việc trang điểm chải chuốt cho Khương Mộ Vân.

Chỉ trong chốc lát, thím Trương đã giúp cô bện xong tóc.

Thím Trương hài lòng nhìn cô gái trong gương, làn da phấn nộn trắng nõn, chiếc mũi cao thanh tú, một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, như hình vầng trăng khuyết, không cười nhưng vẫn mang theo chút ý cười, lấp lánh như áng nước trong đó chứa đựng sự chờ mong rực rỡ.

Tiểu cô nương của bà không cần trang điểm cũng đã rất xinh rồi, nhưng bà vẫn có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.

“Nhìn được không?” Khương Mộ Vân hơi dẩu cái miệng nhỏ lên, bắt đầu không kiên nhẫn hoạt động tay chân.

Thím Trương bừng tỉnh đại ngộ, đôi tay bà như vuốt sắt nhấn đầu vai cô xuống: “Chờ chút, môi con nhợt quá, đợi bác thoa chút son cho con.”

Khương Mộ Vân khẽ thở dài, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Từ nhỏ cô đã rất thân thiết gần giũ với Trương Thẩm, khi còn nhỏ mẹ cô thường xuyên không có ở nhà, gần như lúc nào Trương thẩm cũng ở bên làm bạn với cô.

Vào năm cô sáu tuổi Trương thẩm đã đến nhà cô, chuyên môn chiếu cố cơm nước cuộc sống hàng ngày. Chuyện Trương thẩm thích làm nhất chính là trang điểm cho cô, trang điểm cho cô thật xinh đẹp, giống như một cô công chúa.

Khi còn nhỏ Khương Mộ Vân rất bướng bỉnh, luôn tác oai tác quái phá hỏng thành quả của Trương thẩm, chưa đến nửa giờ, cô đã có thể biến mình thành “khỉ con lấm bùn”, sau đó Trương Thẩm lại thay quần áo cho cô, một lần nữa thay cô cột lại tóc, có đôi khi một ngày cứ lặp đi lặp lại năm sáu lần như thế.

Trương thẩm cũng chưa từng tức giận một lần nào, vẫn luôn cười vui cùng cô chơi đùa.

Mãi cho đến một ngày, cô thấy được người mẹ ruột – Diệp Trân Ni của mình đang răn dạt Trương thẩm: “Nếu không quản được A Mộ, thì bà có thể đi rồi!”

Khi đó Khương Mộ Vân đã thân thiết với Trương thẩm, cô cũng biết được từ cha mình rằng cô con gái của Trương thẩm cũng trạc trạc tuổi cô, nhưng không may chết đuối vào nửa năm trước. Vì để Trương thẩm không bị sa thải, Khương Mộ Vân cuối cùng cũng khuất phục làm theo ý nguyện của Diệp Trân Ni, cô công chúa cũng bắt đầu làm theo khuôn phép cũ, nhưng cái khuất phục đó không phải là do mẫu thân cô làm dụng uy quyền, mà là vì Trương thẩm.

“Được rồi, bé ngoan của bác, rất xinh đẹp!” Trương thẩm buông son môi xuống, nhìn cô từ bên này sang bên kia, rồi cười tươi như một đoá hoa.

Khương Mộ Vân cũng không nhịn được mà cong cong khoé môi.

“Đi thôi, bà muốn để tất cả mọi người nhìn cô công chúa nhà bác có bao nhiêu xinh đẹp!” Trương thẩm dắt tay Khương Mộ Vân, một mặt kiêu ngạo.

Khương Mộ Vân kéo tay Trương thẩm. muốn cùng bà xuống lầu.

Trương thẩm lại rút cánh tay lại, đi sau cô hai nước, cười ôn nhu: “Bác đi sau con.”

Khương Mộ Vân biết bà lo lắng, gật gật đầu, vịn thang cuốn tròn, chậm rãi bước xuống, đồng thời cô hạ mắt nhìn xuống dưới.

Bây giờ trời đã sẩm tối, ánh chiều tà rực rỡ ùa đầy vào đại sảnh rộng lớn, tăng thêm bầu không khí hoa lệ cho đại sảnh vốn đã lộng lẫy xa hoa. Tiếng nhạc nhu hoà êm tai chảy trong sảnh, chiếc đèn trùm thuỷ tinh đã thắp sáng, trong suốt óng ánh, rực rỡ loá mắt.

Trong đại sảnh, có người đứng tốp năm có người đứng tốp ba, nhiều người như vậy, mà lại không chen chúc nhau.

Không biết ai nói: “A Mộ xuống đây.”

Mọi người ai cũng sôi nổi ngẩng đầu, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đó.

Cô thiếu nữ 18 tuổi, da như ngưng chỉ, mắt như trăng non, người mặc váy bồng màu vàng nhạt, voan mỏng phiêu dật điểm xuyết cho Sequin kim sắc, nương theo động tác đi lại của cô, toả ra tia sáng lung linh từ bốn phía.

Mái tóc xinh đẹp được quấn lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga duyên dáng cùng xương quai xanh xinh đẹp, một tay cô đỡ thang cuốn, dáng người đĩnh bạt, bước đi ưu nhã, chậm rãi đi từ thang lâu xuống.

Ở giữa phòng khách, Diệp Trân Ni đang nói chuyện với Diệp Tinh Tinh cô bạn thân nhiều năm không gặp, nghe thấy thanh âm nghị luận của mọi người, bà cũng ngẩng đầu lên nhìn con gái của mình.

Đứa con nho nhỏ bà từng ôm trong ngực bây giờ đã trở thành một đại cô nương yêu kiều duyên dáng, nhưng khi nhìn thấy mái tóc màu nâu lạnh của con bé, bà không khỏi nhăn mi, trong lòng không thoải mái. Bảo nó đi nhuộm lại đầu đen vậy mà bây giờ vẫn chưa đi nhuộm lại, hơn nữa con bé cũng không mặc lễ phục màu trắng mà bà chuẩn bị cho nó.

Nhưng khi nhìn thấy tư thái ưu nhã của con vé, cử chỉ đoan trang đi xuống dưới, cũng nghe được lời tán thưởng tấm tắc từ tân khách, Diệp Trân Ni âm thầm đắc ý, cuối cùng cũng không cô phụ nỗi khổ tâm của bà nhiều năm như vậy, nhìn đi đây chính là danh môn khuê tú.

Ngay khi Diệp Trần Ni định khen ngợi Khương Mộ Vân với Diêu Tinh Tinh, thì con bé bỗng nhiên chạy vọt xuống dưới, không còn phong phạm thục nữ.

Gương mặt nhỏ nhắn Khương Mộ Vân toát lên vẻ lạnh lùng, cô lao nhanh xuống tầng, trực tiếp chạy thẳng đến chỗ một cô gái đang ngồi trên ghế sa lon ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh.

“Cô tới đây làm gì?” Khương Mộ Vân nhìn từ trên cao xuống, mắt lạnh nhìn cô ta.

Trình Oánh Oánh co quắp đứng dậy, cô bé mặc một chiếc váy lụa trắng tinh, ngũ quan thanh tú, thân hình gầy yếu, có một loại khí thế nhu nhược làm người khác phải động lòng.

Cô ta nhút nhát sợ sệt giương mắt nhìn mặt Khương Mộ Vân một chút, gục đầu xuống, lắp bắp nhỏ giọng nói: “Là.... Là dì Diệp mời em tới “

“Tôi mặc kệ ai mời cô tới, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút khỏi đây cho tôi!” Khương Mộ Vân chỉ tay vào cửa lớn, giọng nói rất lạnh, ánh mắt càng lạnh.

“A Mộ, chị đừng giận, là em không nên tới.” Trong đôi mắt to của Trình Oánh Oánh dâng lên một tầng sương mù mờ mịt, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Khoé mắt cô ả nhìn thấy Diệp Trân Ni đang đi tới, lập tức tiến lên hai bước, nhét cái bình thủy tinh đang cầm trong lòng mình vào trong tay Khương Mộ Vân, nước mắt trực trào: “Đây là lễ vật của em dành cho dì Diệp, có thể phiền chị đưa cho dì ấy được không?”

Vẻ mặt Khương Mộ Vân lộ rõ vẻ chán ghét dùng sức đẩy cái bình thủy tinh kia đi.

Một tiếng “Phanh” vang lên, bình thủy tinh rơi xuống sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Bình rơi nát, nước nhỏ giọt rơi xuống, mùi củ cải muối ngấm vào không khí.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Trần Ni đi tới, mày nhíu chặt.

Những giọt nước mắt lớn chảy xuống trên mặt của Trình Oánh Oánh, cô ả ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt nhặt những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, vừa nhặt vừa nói: “Thật xin lỗi, dì Diệp, là do con không tốt, là do con cầm không chắc.”

“Oánh Oánh, con đừng nhúc nhích, tay còn xước hết rồim.” Diệp Trần Ni tiến đến kéo Trình Oánh Oánh dậy, ánh mắt vô cùng đau lòng.

Trình Oánh Oánh sụt sịt, nói: “Con không sao đâu, lần trước dì đến nhà con ăn cơm, thấy dì nói củ cái muối giòn ăn ngon, nên con muốn làm cho dì một ít, nhưng....”

Diệp Trân Ni không khỏi cảm động, trấn an vỗ vỗ cánh tay Trình Oánh Oánh: “Oánh Oánh thật ngoan, nhưng mà về sau con đừng làm nữa, tay của con gái không phải để làm mấy cái này.....”

Đúng là cảnh tượng “Mẹ hiền con hiếu” ấm áp làm sao, Khương Mộ Vân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hừ lạnh một tiếng.

Diệp Trần Ni không vui quay đầu, bà dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Khương Mộ Vân: “A Mộ con sao lại không lễ phép như vậy!”

“A Mộ không thích con, con đi trước là được.” Trình Oánh Oánh nói, nước mắt lại rơi xuống.

“Con khôn cần để ý đến nó, con là khách do dì mời.” Diệp Trần Ni giữ lấy tay của Trình Oánh Oánh.

Mọi người chung quanh bắt đầu có người lặng lẽ nghị luận.

“Tính tình của Khương đại tiểu thư cũng lớn quá rồi.”

“Không ai nói được, cũng quá bắt nạt người rồi.”

“Đúng là điêu ngoa.”

“Tiếc cho một trời nhan sắc, tính tình quá kém.”

........

Khương Mộ Vân không thèm để ý đến tiếng dị nghị của mọi người ở xung quanh, chỉ nhìn Diệp Trân Ni, ha hả cười lạnh: “Người khác không biết, còn tưởng cô ta mới là con ruột của mẹ đấy! Cũng được, dù sao con đây cũng là người dư thừa, con thành toàn cho các người, con đi, vậy là được chứ gì!”

Khương Mộ Vân quay đầu rời đi, còn đi rất nhanh nữa, trong lúc lơ đãng không may va vào một người.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn người nọ một cái, vóc dáng của cậu nam sinh rất cao, vẻ ngoài cũng đẹp, phải gọi là quá mức xinh đẹp, làm một nhan khống có thâm niên, nên cô nhìn hắn thêm hai lần.

“A Mộ, con quay lại cho mẹ!” Diệp Trần Ni tức đến mức run cả người.

Diêu Tinh Tinh đỡ lấy đầu bả vai của Diệp Trần Ni, an ủi nói: “Đừng lo lắng, tớ bảo Triều Huy đi theo con bé.”

“Triều Huy, con đi theo A Mộ đi.” Diêu Tinh Tinh quay đầu nói với nam sinh quá mức xinh đẹp kia, thấy cậu nhóc đứng im, bà liền đẩy nhẹ cậu một cái: “Đi đi con.”

Mạnh Triều Huy lúc này mới “Vâng” một tiếng, thần sắc thanh lãnh, nhìn trông cậu cũng không tình nguyện lắm, nhưng không có cách nào để làm trái ý mẹ, nên cuối cùng vẫn phải tuân lời nghe lệnh.

Cậu sải bước đuổi theo hướng Khương Mộ Vân rời đi.

Khương Mộ Vân đi ra khỏi đại sảnh từ cửa sau, một đường chạy thẳng ra ngoài.

Trong nội viện cây cỏ um tùm, cây xanh râm mát, phồn hoa như gấm, trong không khí có một hương thơm say lòng người.

Cô đi cực nhanh, rồi biến mất sau một bóng cây xanh.

Mạnh Triều Huy đuổi theo, nhưng không thấy Khương Mộ Vân đâu nữa, vừa rồi cậu chỉ chậm có mấy bước thôi, trong ngực có chút khó chịu, có chút hụt hơi, cậu dừng bước, vịn tạm vào thân cây đại thụ bên cạnh, thở phì phò.

Bỗng nhiên sau lưng cậu tê rần, hình như cậu bị đập.

“Này, cậu là ai vậy? Đi theo tôi làm gì?” Phía sau tuyền đến giọng nói ngọt thanh tức giận của một cô gái.

Mạnh Triều Huy xoay người, Khương Mộ Vân trong chiếc váy bồng bềnh có sắc vàng rực rỡ đứng ở dưới một cây hoa tím, ánh sáng hoàng hôn nhu hoà bao trùm lấy cô.

Không hiểu vì sao, Mạnh Triều Huy không nhịn được mà giơ tay che đi đôi mắt mình, rõ ràng bây giờ đã sẩm tối, ánh mặt trời cũng không đến nối chói mắt.

“Thì ra là cậu đấy à.” Khương Mộ Vân nhìn thấy Mạnh Triều Huy, cô cười cười. Tuy rằng hôm nay cô gặp Trình Oánh Oánh, rất đen đủi, nhưng mà cô lại được rửa mắt bởi cậu nam sinh đẹp trai trước mặt này, coi như cũng đáng giá. Cô cũng vui vui hơn chút rồi.

“Cô biết tôi à?” Mạnh Triều Huy cảm thấy sự bực tức trong ngực mình cũng dần tan đi, cậu đứng thẳng người, tay cắm túi, thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ.

Âm sắc thanh triệt lại lạnh lẽo, giống như nước bạc hà ngày hè, không ngờ được thứ âm thanh này lại dễ nghe như vậy, rất phù hợp với khí chất tổng thể của cậu ấy.

Khương Mộ Vân híp mắt nhìn,cô nhìn chằm chằm cậu, cười nhạt rồi từ bước đến bên cạnh cậu: “Biết chứ, vừa rồi mới gặp xong.”

Vóc dáng cậu rất cao, đôi chân cậu cũng rất cân đối, nhưng nhìn có vẻ hơi gầy.

Da cậu trắng nõn, chiếc mũi cao dọc dừa, máy kiếm, mắt đào hẹp dài thâm thuý mà trong trẻo, môi châu rất đầy đặn, phải gọi là xinh đẹp quá mức. Nhưng mà nó là xinh đẹp chứ không phải quyến rũ, không phải là nương, cũng không mất anh khí nam nhi, điều này rất là hiếm.

Đúng là tuyệt phẩm khó kiếm, đẹp đến mức làm người ta không dời mắt được. Hơn nữa tự nhiên gương mặt này có vài phần quen thuộc.

Khương Mộ Vân dùng vẻ mặt “Mị sắc” đánh giá cậu.

Mạnh Triều Huy chân mày nhẹ nhàng nhăn lại, môi mỏng mím chặt, bờ môi lạnh lùng, cậu chủ động nói tên mình ra: “Tôi là Mạnh Triều Huy.”

Khương Mộ Vân tức khắc dừng chân lại, hơi hơi sửng sốt, hỏi lại cậu: “Cậu tên gì cơ?”

“Mạnh Triều Huy.”

Thế mà lại là cậu ta, thì ra là cậu ấy, con trai của dì Diêu, cậu nhóc mít ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.