Tại vì đám người trong nhóm cứ mãi dây dưa không dứt, Lục Kim Uyên bất đắc dĩ đành phải hỏi Tô Quyết có muốn hay không cùng ra ngoài ăn một bữa cơm. Vỗn dĩ Lục Kim Uyên không có ý định phản ứng lại đám người trong nhóm, thế nhưng Vu Mân cứ liên tục quấy rầy Lục Kim Uyên, hắn mới hỏi Tô Quyết. Hắn còn tưởng Tô Quyết sẽ không đáp ứng, liền chỉ tính hỏi một tiếng mà thôi.
“Vu Mân nói có một bữa tiệc, toàn là người trong nhóm, nhờ tôi hỏi xem em có muốn tham gia hay không?” Lục Kim Uyên hiện tại đang sấy tóc cho Tô Quyết, nhìn chằm chằm gương mặt đang híp mắt hưởng thụ của cậu.
Nghe Lục Kim Uyên nói, Tô Quyết mở mắt ra, tựa hồ đang tính toán cái gì: “Đến lúc đó sẽ suy nghĩ.”
Lời này không phải tương đương với ý sẽ không đi hay sao? Lục Kim Uyên chỉ “Ừ” một tiếng.
Vào ngày hẹn, trong đám người có một 0 vẫn luôn muốn tiếp cận Lục Kim Uyên, cảm thấy chính mình rốt cuộc đã có cơ hội, cẩn thận mà ăn mặc một phen. Thời điểm ngồi xuống, cũng nhìn trúng chỗ bên cạnh Lục Kim Uyên, liền tính ngồi xuống bên trái hắn.
Lục Kim Uyên không biết người đến là ai, nhưng có thể nhìn ra bộ dáng mềm mại xinh đẹp này chắc chắn là một 0.
Còn không đợi cậu bạn 0 kia có cơ hội đến gần bắt chuyện, Tô Quyết liền tiến vào theo đúng mốc thời gian mà Lục Kim Uyên nói.
Áo sơ mi màu đỏ thẫm mở hai cúc đầu, theo đường viền cổ áo liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng như tuyết. Hàng khuy trên cổ tay áo cũng mở ra, cổ tay hấp dẫn giờ phút này như ẩn như hiện theo từng động tác của Tô Quyết.
Áo sơ mi được cắt sửa khéo néo, vừa vặn làm nổi bật lên bờ vai góc cạnh của Tô Quyết. Góc áo bị nhét vào trong quần, giúp hiện lên đường viền của eo nhỏ không thể nghi ngờ. Chiếc quần jean rách gối làm tôn lên đôi chân xinh đẹp, vừa thon vừa dài vô cùng cân xứng. Đầu gối từ vết rách hiện ra khiến người ta vừa nhìn liền biết làn da của chủ nhân đôi chân này trắng đến mức nào.
Tô Quyết còn cố ý đeo thêm một chiếc khuyên tai, viên kim cương đen nhỏ lấp lánh trên vành tai của cậu.
Lục Kim Uyên khi nhìn thấy cậu tâm trí liền rung động không thôi. Thường ngày khi ở nhà Tô Quyết chỉ mặc một chiếc áo trắng rộng rãi phối hợp với một chiếc quần ống rộng, chỉ như vậy cũng đủ để khiên Lục Kim Uyên thần hồn điên đảo.
Hiện tại Tô Quyết lại ăn mặc tỉ mỉ như vậy, Lục Kim Uyên càng không dời nổi mắt.
“Còn tưởng rằng em không tới chứ.” Lục Kim Uyên đứng dậy dựa vào bên tai Tô Quyết nhẹ giọng nói.
Tô Quyết khẽ đẩy vai Lục Kim Uyên tạo cho hai người một khoảng cách, trên mặt cậu nở một nụ cười rất nhẹ: “Làm sao? Tôi không thể tới?” Âm thanh cũng rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy.
Mọi người chỉ toàn tâm để ý tới cánh tay khoát lên bả vai Lục Kim Uyên của Tô Quyết, ống tay áo màu đỏ sẫm thuận theo cánh tay nhỏ trượt xuống, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi trắng nõn.
Tại thời điểm mọi người đang nhìn đến mê mẩn, Lục Kim Uyên liền cầm lấy tay Tô Quyết, đặt ở bên người mình, cánh tay trắng đến chói mắt ngay lập tức bị một màu đỏ sẫm che kín. Từng người một trong lòng đều cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy mình còn chưa được thưởng thức đủ.
Người lúc đầu ngồi bên phải Lục Kim Uyên liền thức thời dời đi chỗ khác, nhường lại chỗ cho Tô Quyết.
Những người trước mặt cậu đều không quen, Tô Quyết cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao thì cậu cũng không biết người ta, ngày sau cũng không chắc sẽ gặp lại, liền không cảm thấy có gì phải lúng túng.
Kỳ thực Vu Mân chủ động mời bữa cơm này, bởi vì gã cố ý tìm Tô Quyết, gã có tư tâm, bất quá chỉ là vì để có thể có cơ hội cùng Ứng Phi ăn bữa cơm.
Ứng Phi xác nhận Tô Quyết sẽ tới, cậu ta mới đáp ứng đến.
Ứng Phi phun tào Tô Quyết, tại sao cậu lại qua lại với đám người đó, rõ ràng không có nổi một người tốt.
[Cậu là người tốt?] Tô Quyết đó giờ luôn độc miệng với Ứng Phi, nhưng những lời cậu nói luôn có lý, làm Ứng Phi á khẩu không trả lời được.
Nhưng khi Ứng Phi đến nơi, Tô Quyết càng không nói lên lời, trong lòng cũng bội phục Ứng Phi tùy hứng, nhưng vẫn thầm cười lúc người khác không để ý: Ứng Phi quả nhiên không phải là người tốt lành gì.
Tô Quyết cười trộm bị Lục Kim Uyên thu hết vào mắt, khóe miệng cũng vung lên một độ cong nho nhỏ, trong lúc lơ đãng liền thu hồi.
Lần xung đột trước tại quán bar, Vu Mân nói Ứng Phi trâu già gặm cỏ non. Ngay hôm nay Ứng Phi liền minh mục trương đảm(*) mặc một thân đồng phục học sinh cấp ba màu trắng xanh, phối hợp với gương mặt trẻ con, nhìn qua bản thân cậu ta chỉ là một cậu học sinh cấp ba nhanh nhẹn.
(*: Phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết)
Để phù hợp với tính cách mình thiết lập sẵn, bộ tóc vỗn dĩ là màu nâu hạt dẻ bị Ứng Phi nhuộm lại thành màu đen, đinh tai dây chuyền gì đó đều được tháo xuống, chẳng khác gì một học sinh ba tốt vừa lẻn khỏi trường học.