Lãnh Nhược Vũ bị hành hạ mấy giờ đồng đồ, cơ thể cô bây giờ trần truồng nằm liệt trên giường, khắp thân thể là vết xanh vết đỏ, ánh mắt nặng trĩu không thể mở lên được, bắp đùi tê dại chẳng còn sức đi tẩy rửa. Cô ước gì khi mình nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, khi thức dậy những thứ vừa xảy ra hãy là cơn ác mộng.
Tim cô đau lắm! Đau như ngàn mũi dao đâm vào. Sự thật này bảo cô chấp nhận làm sao đây? Những ngày tháng sau này cô phải sống làm sao khi phía trước là bóng tối bao vây lấy cô.
Chỉ trong một đêm, mỗi thứ điều thay đổi. Mộ Cảnh Thâm ngày trước yêu chiều cô bao nhiêu, dịu dàng với cô bao nhiêu thì hôm nay anh hung tợn bấy nhiêu. Ngày trước cả hai ân ái trong hạnh phúc, chìm trong khoái lạc, nhưng bây giờ cô chỉ thấy đau đớn, chẳng có một chút nào gọi là khoái cảm hay sung sướng, cô chỉ biết cắn răng nằm im lìm cho anh phát tiết.
Từ bao giờ anh dùng hai chữ ' phát tiết ' với cô, anh xem cô chẳng khác nào cô đ*ếm để anh thỏa mãn dục vọng!
Rõ ràng anh đang chà đạp trái tim lẫn thân xác của cô!
Nhưng cô còn lựa chọn nào sao? Nếu cô tiếp tục chống đối, anh trai của cô, mẹ của cô sẽ ra sao?
Mộ Cảnh Thâm là con người như thế nào, hơn ai hết cô là người rõ nhất!
Mệt mỏi thiếp đi trong cơn đau đớn, Nhược Vũ đã chẳng còn niềm tin nào cho rằng Mộ Cảnh Thâm yêu cô, vì khi yêu một người, chắc chắn sẽ không bao giờ làm cho người mình yêu phải đau đớn tuyệt vọng đến mức muốn chết đi như thế này.
Mộ Cảnh Thâm đã rời đi sao khi hành hạ Nhược Vũ chết dở sống dở trên giường. Anh cũng chẳng biết tại sao trái tim anh lại đau nhói khi nhìn thấy Nhược Vũ sắp ngất, đây không phải là những gì anh muốn trong mấy năm qua sao?1
Trời đã bừng sáng lên, xe cộ tấp nập bên ngoài đường phố, dòng người hối hả lướt qua nhau, chứng tỏ một ngày mới lại bắt đầu. Lãnh Nhược Vũ bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc, cô cố gắng ngồi dậy đi lại bàn trang điểm nghe điện thoại.
Trên màn hình xuất hiện hai chữ ' Anh Yêu ', Nhược Vũ liền nở nụ cười chua xót. Đêm tân hôn như địa ngục, một mình nằm trên chiếc giường mà ngày trước cô cho rằng là chiếc giường hạnh phúc, phía dưới cơ thể nhầy nhụa còn chưa được tẩy rửa...
Giọng nói có phần lạnh lùng, uất hận vang lên:
- Alo.
- Không cần đến tập đoàn làm việc, nếu em dám nói với ba mẹ, tôi chắc chắn sẽ không tha cho gia đình em.
*Túttt
Tiếng tút dài bên tai của Lãnh Nhược Vũ, nước mắt tự trào rơi xuống. Hai chân run rẩy quỵ thẳng xuống nền, cơ thể trần truồng nhớt nháp đầy những dấu hôn. Nhược Vũ co chân, úp mặt vào đầu gối khóc lên thành tiếng, cô bây giờ chẳng biết làm gì ngoài khóc cả...
Ly hôn ư?
Chắc chắn là không thể, Mộ Cảnh Thâm tốn nhiều công sức như vậy thì làm sao dễ dàng buông tha cho cô.
Nhưng sâu trong lòng của cô vẫn còn hy vọng rằng anh yêu cô. Hơn hai năm không phải là một thời gian ngắn, chẳng lẽ trái tim của anh bằng sắt đá, không một lần rung động trước tấm chân tình của cô.
Lãnh Nhược Vũ xuống nhà ăn sáng đã là hơn 11 giờ trưa, đôi mắt sưng húp, mặt mày bơ phờ sau một đêm tân hôn, bước chân cũng không được tự nhiên vì phía dưới vẫn còn rất đau rát. Cô còn phải mặc chiếc váy kính đáo để không lộ ra những vết xanh vết đỏ trên người.
Ngồi xuống bàn ăn chút gì đó cho qua buổi, cô không thể chết vì một người đàn ông tệ bạc không yêu cô được, cô phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này dù biết rằng rất khó khăn.1
Người làm nhìn cô với dáng vẻ rất nghi ngờ. Không phải đại thiếu gia và thiếu phu nhân mặn nồng lắm sao? Sao nhìn thiếu phu nhân trông rất tiều tụy chỉ qua một đêm?
Chẳng lẽ đêm qua đại thiếu gia quá mãnh liệt?
Ồ cũng phải, đại thiếu gia cao to khỏe mạnh như vậy, không liệt giường đã là may mắn lắm rồi!
Bên ngoài có tiếng xe lái vào biệt thự, Lãnh Nhược Vũ hít một sâu căn dặn lý trí không được yếu đuối, cô sẽ không cho anh được toại nguyện!
Anh nói rằng muốn giày vò cô cả đời sao?
Được, vậy cả hai cùng nhau giày vò, cô không vui vẻ, cô cũng không cho phép anh vui vẻ!
'Bùm
Đây là tiếng nổ trong đầu của Lãnh Nhược Vũ, hai chân của cô cứng ngắt đứng yên tại chỗ, nước mắt chẳng hiểu tại sao lại rơi xuống nữa rồi!
Trước mắt của Nhược Vũ bây giờ là một nam một nữ công khai ôm ấp với nhau, không ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm và một cô gái có thân hình rất sexy, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả cô.
- Vợ anh đấy à? Trong thê thảm vậy? Đêm qua chắc anh mạnh bạo lắm sao?
Cô gái đó nhếch môi châm chọc nhìn Nhược Vũ, ánh mắt khinh bỉ ra mặt, bàn tay khẽ mở từng khuy áo sơ mi của Mộ Cảnh Thâm. Ấy thế mà anh lại tỏ ra vui vẻ, vòng tay siết chặt cô gái đó vào lòng, ánh mắt yêu thương nuông chiều như từng đối xử với cô.1
- Em biết rõ anh yêu ai mà bảo bối.1
- Yêu anh!
Lãnh Nhược Vũ bật cười chua xót xoay mặt sang hướng khác. Thật sự đã quá đủ rồi, niềm hy vọng cuối cùng của cô như ngọn nến đặt trước gió, và cuối cùng nó đã tắt lịm đi sao những hành động và lời nói của anh.
Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười nhạt, ôm chặt lấy eo của người con gái đó từng bước đi lên cầu thang. Nhược Vũ quay mặt lại nhìn theo hai bóng lưng, nước mắt rơi xuống, bàn tay xiết chặt, trong lòng uất hận thề rằng không bao giờ tha thứ cho anh.
Đứng bên ngoài phòng ngủ của mình, Lãnh Nhược Vũ nghe được tiếng rên rỉ ái muội của người con gái đó. Không ngờ rằng anh lại nhẫn tâm đến thế, làm chuyện đồi bại đó trong phòng tân hôn của cả hai, trên chiếc giường của cả hai...1
- Mộ Cảnh Thâm, tôi hận anh!
Ánh mắt đỏ rực có chút nước, chính anh đã nghiền nát trái tim của cô. Vốn dĩ cuộc sống của cô sẽ rất bình yên nếu như ngày đó anh không xuất hiện, anh không nói yêu cô, anh không hứa rằng đời này chỉ yêu mình cô, anh không vẽ ra một tương lai hạnh phúc...
- Ha..
Lãnh Nhược Vũ bật cười...
Cô trách Mộ Cảnh Thâm sao?
Không! Người đáng trách chính là bản thân cô. Tại cô ngu ngốc tin tưởng những lời anh nói, trao trọn trái tim cho anh. Thậm chí đến cả thân thể thuần khiết, cô cũng cho anh không một chút ngần ngại...
Cô chính là một người phụ nữ ngu ngốc!
- ---------------
Màn đêm tối bao vây lấy Lãnh Nhược Vũ, căn phòng lạnh lẽo âm u, cô nằm thiếp trên giường với những bộn bề của đau đớn. Cô không về căn phòng đó nữa, cô đã dọn qua một căn phòng khác để ngủ. Cô làm sao có thể nằm trên chiếc giường dơ bẩn đó, chỉ cần bước vào là nỗi đau cuộn trào dậy sóng không cách nào cô chịu được.
'Cạnh
Tiếng cửa phòng bật mở, Mộ Cảnh Thâm như thần chết bước vào. Mở đèn sáng bừng lên, hiện rõ người con gái đang nằm im lìm trên giường.
- Tại sao không về phòng, em định trốn tôi à? Em nghĩ trốn thoát ư?
- Đơn giản là vì tôi không muốn nhìn thấy một người dơ bẩn như anh.1
Nhược Vũ nhàn nhạt nói, cô cũng thèm đoái hoài với sự xuất hiện của anh trong căn phòng.
Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, đi lại giường kéo cô ngồi dậy, giữ chặt sau gáy ép cô tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh.
Dơ bẩn sao?
Được lắm Lãnh Nhược Vũ!
' Bốp
Tiếng đánh giòn vang bên tai, người tát chính là Nhược Vũ. Cô không bao giờ muốn đụng vào người đàn ông này, đặt biệt là nụ hôn kia, trong miệng của cô bây giờ tràn ngập sự dơ bẩn, cô chỉ muốn súc miệng ngay lập tức.
Mộ Cảnh Thâm dừng lại mọi động tác sau cú tát đó, một bên mặt đã đỏ ửng, hàm răng nghiến chặt vì tức giận.
Lãnh Nhược Vũ hung hăng giơ tay định tát thêm vài cái cho hả giận, nhưng không may Mộ Cảnh Thâm đã giữ lại, xiết chặt cổ tay của cô đến đỏ ửng như sắp gãy làm đôi, ánh mắt nhuốm màu dục vọng và lửa giận đang bừng cháy.
- Mộ Cảnh Thâm, tôi hận anh, tôi sẽ ra ngoài ngoại tình, tôi sẽ cấm sừng lên đầu của anh, cho anh hiểu cảm giác của tôi.1
- Hừ! Em nghĩ ai dám ngoại tình với em? Nhờ câu nói này của em, sau này chắc chắn em sẽ không được bước chân đi ra ngoài.
Dứt lời, Mộ Cảnh Thâm vác Lãnh Nhược Vũ trên vai đi về phòng mặc dù cô đã cố gắng vừng vẫy, nhưng quả thật sức của cô thì làm sao làm lại với sức của anh.
Quăng mạnh Nhược Vũ xuống giường, đây chính là căn phòng của cả hai, căn phòng cô cho rằng dơ bẩn.
- Hừ! Nhược Vũ, em thấy sao khi chúng ta làm tình ở đây?
- Mộ Cảnh Thâm.
Lãnh Nhược Vũ gào thét lên, tay đánh vào người anh như đánh trống...
Tại sao chứ?
Cô đã gây ra lỗi gì?
Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô đến thế, rõ ràng anh không phải là con người, anh không có trái tim...
' Xoẹt, xoẹt, xoẹt
Quần áo của Lãnh Nhược Vũ bị Mộ Cảnh Thâm xé thành từng mảnh vụn nén xuống nền không thương tiếc, thoáng chốc thân thể của cô chẳng còn gì. Nằm đè lên người của cô tiếp tục hành hạ thân xác, giữ chặt hai tay cô lại không cho làm loạn, phía dưới của cô vẫn còn sưng rát chưa hồi phục, vết đỏ vết xanh trên người vẫn còn đó, ấy thế mà lại tiếp tục chồng chất lên nhau, như nổi đau trong lòng của cô vậy.
Sự vừng vẫy cuối cùng đã sụp đỗ, Lãnh Nhược Vũ nằm im mặc anh muốn làm gì thì làm, kháng cự chỉ làm cho cô thêm mệt mỏi, đôi mắt tràn ngập sự bất lực, thất vọng đau đớn bao chùm lấy tâm trí cô.
Chẳng có bước dạo đầu, chẳng nói một lời, Mộ Cảnh Thâm hung hăng đẩy hông về trước, sự xâm nhập này khiến cho Nhược Vũ đau đến hét lên trong nước mắt. Thế mà anh chẳng chút thương tình, gắt gao va chạm, cấm rút liên tục, những cú thúc vào như muốn cướp đi mạng sống của Nhược Vũ đáng thương...1
- ---------------