Ánh nắng đã vươn lên cao và len lỏi chói chang vào hai căn phòng, nhưng có chung một hoàn cảnh...
Mộ Ngữ Yên tỉnh giấc mộng trong vòng tay của Lăng Tử Hàn, khắp người đau nhức, cổ họng khô khốc, dưới lớp chăn là hai cơ thể trần như nhộng đang ma sát với nhau.
Ánh mắt đột nhiên đỏ rát, cúi mặt buồn bã, trong lòng của cô quả thật có gì đó hối hận, hối hận vì mình đã quá dễ dãi khi cả hai chỉ mới nói chuyện yêu đương thì đã xảy ra quan hệ, liệu sao này anh có xem thường cô không? Liệu những thứ dễ dàng có được, anh có biết trân trọng hay không?
Mẹ cô từng nói rằng, xã hội bây giờ cũng không quá xem trọng trinh tiết, nhưng phải dành cho người thật sự xứng đáng, khi mối quan hệ của cả hai phải thật sự sâu đậm, như vậy dù không đi đến hôn nhân vẫn cảm thấy không có gì hối tiếc...
Nhưng là một người mẹ, bà khuyên cô nên để dành cho người mình xác định làm chồng, như vậy đối phương sẽ dành cho mình một sự tôn trọng nhất định.
Nghĩ đến đó, đôi mắt của Mộ Ngữ Yên đã có nước, dùng tay đẩy Lăng Tử Hàn ra xa rồi quay lưng lại với anh, ôm chặt chiếc chăn vào lòng bắt đầu tủi thân...
Cả hai chưa gì hết anh đã làm chuyện đó với cô, còn không cho cô cơ hội để từ chối.
Lăng Tử Hàn dựa lưng vào thành giường xoa đầu với dáng vẻ mệt mỏi và tự trách. Hôm qua chỉ vừa mới ôm hôn một chút thì dục vọng đã trỗi dậy mãnh liệt làm anh không đỡ kịp, và trong đầu còn tính toán một chuyện sâu xa hơn đó chính là Mộ Cảnh Thiên.
Nếu Mộ Cảnh Thiên và Tử Khuynh yêu nhau, kết hôn với nhau thì có phải anh và cô không thể đến được với nhau không...1
Thế là anh đành làm một người anh trai xấu xa, khốn nạn nói xấu Mộ Cảnh Thiên để cho Tử Khuynh thất vọng rồi từ bỏ tình yêu đầu đời.
Nhưng như vậy cũng không phải là cách hay. Mộ Cảnh Thiên là con người như thế nào, hơn ai hết anh là người hiểu rõ. Nếu muốn chắc chắn chỉ có cách anh và Ngữ Yên xảy ra quan hệ, sau đó cả hai sẽ kết hôn với nhau, dù gì bây giờ Ngữ Yên cũng đã tốt nghiệp và đi làm, tiến đến hôn nhân cũng không phải là không hợp lý.
Nhưng bây giờ nhìn cô khóc, lòng anh đau đớn quặn thắt lên từng cơn...
- Ngữ Yên, anh sẽ chịu trách nhiệm.
- Người ta không cần.
- Nhưng mà anh cần, em phải chịu trách nhiệm với anh, đêm qua là lần đầu tiên của anh đấy.
Lăng Tử Hàn mặt dày ôm lấy Mộ Ngữ Yên hôn hít. Làm thì cũng đã làm rồi, anh sẽ bù đắp cho cô những việc khác, chẳng hạn như cho cô làm Lăng thiếu phu nhân, chiều chuộng cô cả đời.
- Anh không biết xấu hổ, em ghét anh.
Mộ Ngữ Yên quay sang dùng sức đánh vào người của Lăng Tử Hàn cho thỏa cơn giận. Anh không tôn trọng cô, bây giờ còn mặt dày bắt cô chịu trách nhiệm. Anh lần đầu, chẳng lẽ cô không lần đầu sao?
' Cộc cộc
- Ngữ Yên, dậy ăn sáng nào, đừng nằm nướng nữa.
Lăng Tử Hàn và Mộ Ngữ Yên chấn động cả người, trái tim bé nhỏ của cô như ngừng đập khi nghe tiếng gõ cửa và giọng nói trầm ấm, có phần đáng sợ của Mộ Cảnh Thâm....
Hôm nay Lăng Tử Hàn xác định ăn đấm trước khi ăn sáng....
hiu hiu
- ---------------
Không khí ở Lăng gia vui vẻ hơn ở Mộ gia rất nhiều, Lăng Tử Khuynh nằm trên người của Mộ Cảnh Thiên làm mạng, bắt anh chịu trách nhiệm với mình...
Đêm qua sau khi cả hai làm xong, Mộ Cảnh Thiên kiên trì giải thích cho Tử Khuynh hiểu, anh còn nhiệt tình đưa điện thoại cho cô kiểm tra để minh oan cho bản thân và cuối cùng cô cũng hiểu đó chỉ là hiểu lầm....
Cảnh Thiên hoàn toàn không tác tệ như những lời anh hai cô nói!
Lúc đó, Tử Khuynh vui mừng muốn bật khóc. Có gì hạnh phúc, vui sướng bằng người mình yêu cũng yêu mình, còn nói là sẽ kết hôn với mình, thề rằng cả đời này chỉ yêu một mình Lăng Tử Khuynh cô..
- Cuộc đời của Mộ Cảnh Thiên anh sau này giao cho em, sống chết mặc em quyết định, được chưa bảo bối nhỏ.
Mộ Cảnh Thiên mỉm cười nhéo yêu vào chớp mũi của Tử Khuynh, trong lòng vô cùng sảng khoái và phơi phới sắc xuân khi nghĩ tới Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn ơi, sau này Mộ Cảnh Thiên tôi phải gọi cậu là anh hai rồi..... Khà khà...
- Cảnh Thiên, em sợ...
Lăng Tử Khuynh cắn cắn môi dưới, úp mặt vào ngực của anh buồn bã. Hôm qua cả hai quan hệ mà chẳng có biện pháp tránh thai, bây giờ anh còn ở đây, nếu để ba cô phát hiện thì chú Mộ cũng không cứu được anh.
- Hửm, em sợ gì?
Mộ Cảnh Thiên ngồi dậy kéo cô ngồi theo, nhìn cô bây giờ thật đáng yêu, thân thể trắng muốt hiện rõ những dấu hôn ái muội của anh đêm qua để lại...
Nhìn thôi anh đã muốn tiếp tục ức hiếp!
- Em sợ ba biết...
- Không sao.
Mộ Cảnh Thiên xoa xoa bả vai của cô an ủi, cúi xuống đặt lên môi của cô nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng...
Chú Lăng biết thì sao chứ, bất quá thì đấm vào mặt của anh vài phát, như vậy cũng không chết được.
' Cộc cộc
* Cạch
- Con gái mà nằm nướng tới....
Tần Tử Ninh khó chịu mở cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt làm bà tưởng mình đi nhầm phòng, quay lưng lại định bước ra...
- Ừ.. xin lỗi... nhầm..
Ơ khoan
Đây là Lăng gia mà!
Còn là phòng của Lăng Tử Khuynh.
Tần Tử Ninh xoay người lại, trên giường là một nam một nữ đang ôm ấp với nhau. Chỉ cần nhìn sơ qua, bà dám xác định dưới lớp chăn đó là hai thân thể trần trụi.
Tim gan của Lăng Tử Khuynh như lộn ngược, úp mặt vào ngực của Mộ Cảnh Thiên xấu hổ...
Chết rồi, lần này là tiêu đời rồi!
- Lăng Lập Thành, ông lên đây xem chuyện tốt của cục cưng ông kìa.
- ---------------
Hai chiếc xe lái vào Lăng gia, một chiếc là của Mộ Duật Hành, một chiếc là của Mộ Cảnh Thâm, ngồi cùng với anh là bạn thân của anh Lăng Tử Hàn.
Đúng theo như dự đoán, khé môi của Lăng Tử Hàn đang rướm máu, một bên mặt cũng đã sưng đỏ, hung thủ gây ra không ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm.
Mở cửa bước xuống, Mộ Cảnh Thâm lôi đầu của Lăng Tử Hàn bước xuống xe đi vào trong. Bạn thân thì bạn thân, nhưng đã động đến em gái của anh thì chắn chắn không tha. Khi nãy nếu không phải Mộ Ngữ Yên ngăn anh, thì anh đã tặng vài viên đạn vào đầu.
Mộ Duật Hành hừng hực lửa giận đi vào, hôm nay Lăng Lập Thành xác định là không yên với ông. Sinh con mà chẳng biết dạy con, để đi cưỡng hiếp con gái nhà người khác...
- Mộ Cảnh Thiên, ba cậu không dạy cậu sao? Đúng là ba nào thì con nấy mà, mau chuẩn bị xe đến Mộ gia cho tôi.
Lăng Lập Thành lôi đầu của Mộ Cảnh Thiên xuống lầu, trên người của anh chỉ kịp mặc một chiếc quần dài, đầu tóc rối xù, tất nhiên là chưa đánh răng rửa mặt. Bộ dạng này trong thật thê thảm, còn đâu là nhị thiếu gia của Mộ gia oai phong lẫm liệt bên ngoài xã hội.
- Chú, con chịu trách nhiệm mà.
- Không có trách nhiệm gì cả, cưỡng hiếp con gái của tôi thì cậu và ba cậu xác định...
Lăng Lập Thành cứng đơ người khi nhìn thấy khung cảnh thảm hại trước mắt, chân mày chau chặt lại, sau đó đấu mắt với Mộ Duật Hành...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đó chính là câu hỏi trong lòng của cả hai ông.
- Ba, cứu con.
Mộ Cảnh Thiên và Lăng Tử Hàn đồng loạt lên tiếng, khuôn mặt thê thảm cầu cứu ba mình.
- Buông con tôi ra.
- Buông con tôi ra.
Bỗng nhiên lúc này Lăng Tử Khuynh từ trên phòng chạy xuống.Trời ơi, cô đã cố gắng mặc đồ một cách nhanh nhất để chạy xuống cứu Mộ Cảnh Thiên.
- Ba, buông anh ấy ra, là con tự nguyện mà..
Mộ Duật Hành híp mắt quan sát, thân trên của Mộ Cảnh Thiên để trần, đầu tóc rối xù, trên vai còn có vết xước, Lăng Tử Khuynh còn nói là ' tự nguyện '
' Bùm
Đây là tiếng nổ trong đầu của Mộ Duật Hành. Con trai của ông thật là tài giỏi, chưa kết hôn mà đã ' xử đẹp' con gái nhà người ta luôn rồi, chỉ xui là xử ngay con gái cưng của Lăng Lập Thành.1
- Anh hai, mau buông Tử Hàn ra, là em tự nguyện mà.
Mộ Ngữ Yên cũng chạy đến, đẩy Mộ Cảnh Thâm ra xa bảo vệ cho Lăng Tử Hàn. Nhìn thấy khé môi của anh rướm máu, cô thật sự rất đau lòng.
Mộ Duật Hành và Lăng Lập Thành ngồi xuống sofa ở phòng khách, uống hết tách trà này đến tách trà khác, hết nhìn Lăng Tử Hàn rồi sang nhìn Mộ Cảnh Thiên, chân mày không một giây giãn ra...
Chuyện không nên làm, bốn đứa trẻ này cũng đã làm hết rồi.
Nhưng như vậy không ổn một chút nào!
- Ông tính sao?
- Thì kết hôn chứ làm sao!
Lăng Lập Thành quát lên, tuy là ông tán thưởng cách làm của Lăng Tử Hàn, nhưng đối tượng không phải là con gái của Mộ Duật Hành.
Ông chẳng muốn kết thông gia!1
Lăng Tử Hàn và Mộ Cảnh Thiên nghe đến hai chữ kết hôn là mắt sáng rỡ, vui mừng ôm lấy người phụ nữ của mình hôn hít lung tung....
Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, ánh mắt xem thường, khinh bỉ ra mặt.1
Phụ nữ ư?
Mộ Cảnh Thâm này không bao giờ lụy!1