Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 87: Chương 87: Ngoại truyện: câu chuyện mang thai




Mộ Duật Hành vốn là người kĩ tính, bây giờ anh càng kĩ tính hơn. Từ khi biết cô mang thai, mọi bước chân của cô đều có anh bên cạnh.

Lần mang thai này, mấy tháng đầu của thai kỳ Trình Ngữ Lam bị ốm nghén khá nặng, chỉ cần ngửi mùi thức ăn có thịt cá là cô đã nôn ói, hầu như 3 tháng đầu cô chỉ ăn rau với cơm, nhưng phải là Mộ Duật Hành đích thân xuống bếp nấu...

Tính tình của Trình Ngữ Lam cũng thay đổi không ít. Vui buồn bất chợt, lúc làm nũng, lúc cáu gắt, và đặc biệt sẽ khó chịu la hét lên khi có Mộ Duật Hành bên cạnh. Thậm chí đến bây giờ nếu không có anh, cô không ăn được gì cả, ăn gì cũng sẽ nôn ra ngoài, chắc có lẽ cô đã bị anh chiều đến hư rồi.

Vì thương vợ, nên anh tranh thủ đi ra ngoài xử lý công việc khi cô đã ngủ và cố gắng về nhà trước khi cô dậy. Giống như hôm nay vậy, sau khi cho cô ăn uống, lên giường cho cô ôm ngủ, khi cô ngủ say anh mới rón rén xuống giường đi ra ngoài xử lý công việc.

Xế chiều, Mộ Duật Hành trở về nhà, cởi áo vest vắt ở sofa rồi đi lại giường nhìn ngắm cô vợ ngoan ngoãn của anh.

Khé môi cong nhẹ lên nụ cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn hồng hào của cô, lòng lân lân một cảm giác không thể nói thành lời. Cuộc đời đâu ai biết được tương lai sẽ như thế nào, hạnh phúc ngày nào thì anh sẽ trân trọng ngày đó, yêu cô được ngày nào thì anh sẽ yêu hết lòng và dành trọn trái tim cho cô.

Cúi xuống hôn lên trán cô, bàn tay nóng ấm di chuyển xuống chiếc bụng nhô to lên của cô, nơi đây có hai thiên thần nhỏ của anh đang lớn dần lên theo từng ngày.

Dù không hỏi bác sĩ về giới tính nhưng anh hy vọng đây là hai cậu con trai, không phải anh trọng nam khinh nữ, nhưng anh muốn có hai đứa con trai để cùng anh chăm sóc cho cô. Anh bị ám ảnh bởi cái chết của ba anh, nếu lỡ như anh xảy ra chuyện không may, cũng còn có hai người đàn ông bên cạnh cô, như vậy anh sẽ không quá lo lắng. Nếu là hai cô công chúa, bỏ ba người phụ nữ anh yêu thương ở lại thì làm sao anh đành lòng đây.

Trình Ngữ Lam bị anh đụng chạm mà lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy khuôn mặt của anh gần sát với mình là lòng cô cảm thấy vui vẻ, phấn chấn. Không hiểu tại sao từ lúc mang thai cô lại thích bám anh. Mỗi phút, mỗi giây cô đều muốn bên anh.

- Ông xã~~

- Đói không?

Đỡ cô ngồi dậy tựa vào lồng ngực mình. Vén tóc ra sau mang tai, cúi thấp đầu hôn vài cái vào gương mặt phúng phính đang nhem luốc của cô.

- Hơi đói.

- Vào rửa mặt rồi xuống ăn nhé?

Trình Ngữ Lam mỉm cười gật đầu, Mộ Duật Hành ôm cô bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh.

Từ lúc mang thai, vì sợ phòng tắm có nước sẽ làm cô trượt ngã nên mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều được anh làm giúp, cả ngày cô chẳng cần phải làm việc gì.

Mang thai đã rất cực, cô lại mang song thai nên phần cực nhân lên gấp đôi. Thấy cô mang bụng to khó khăn đi lại, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, đau lưng mỏi mệt làm anh thấy thương cô vô cùng. Vì vậy, làm giúp cô được việc gì, anh đều làm để chia sẻ với cô, cho cô cảm thấy không bị tủi thân khi đang mang thai. Nhưng sâu trong thâm tâm anh, được chăm vợ bầu, anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Cả hai xuống nhà bằng thang máy, anh không cho cô đi cầu thang vì sợ ảnh hưởng đến hai đứa con trong bụng. Ngửi được mùi thức ăn, hai mắt của Trình Ngữ Lam sáng rỡ, kéo anh đi nhanh vào trong phòng bếp.

- Từ từ nào, không ai giành ăn với em đâu.

- Hai đứa con của anh đói chứ bộ.

Ngồi xuống ghế, người làm đem thức ăn lên bàn cho cô. Hai mắt của cô sáng rỡ hơn đêm tối được bật đèn, nuốt nước bọt ừng ực trong cuống họng. Từ lúc hết nghén, cô như muốn ăn cả thế giới, lúc nào cũng có thể tiếp nhận được thức ăn như bị Mộ Duật Hành bỏ đói lâu năm. Nhưng khi đêm đến cô lại nằm trong vòng tay của anh khóc thút thít. Lo sợ sinh xong sẽ không giảm cân được, những vết rạn ở bụng và mông làm cô rất tự ti, sợ sinh xong sẽ không còn hấp dẫn như ngày trước, không còn mặc được những chiếc váy sexy cho anh nhìn ngắm...

Mộ Duật Hành vốn cưng chiều vợ, hỏi qua Lăng Lập Thành và bác sĩ thì họ nói phụ nữ mang thai sẽ thay đổi tâm sinh lý, hay buồn, hay suy nghĩ linh tinh. Vậy nên anh vẫn rất kiên trì bên cạnh an ủi cô, sợ cô trầm cảm khi mang thai thì sẽ rất nguy hiểm.

- Ngữ Lam, Doanh Doanh và Dương Hữu Bằng sẽ kết hôn vào tháng sau.

- Ồ, em có nghe mẹ nói.

Trình Ngữ Lam chẳng quan tâm đến, thậm chí đến bây giờ nhìn mặt của Dương Hữu Bằng cô cũng không muốn nhìn. Nỗi câm hận trong lòng cô quá lớn, cô không bao giờ tha thứ cho kẻ đã giết chết con của cô.

Mộ Duật Hành nhướn mày, thái độ của Trình Ngữ Lam làm anh rất hài lòng...

Khi biết Hà Doanh và Dương Hữu Bằng quen nhau, anh cũng không cấm cản nhưng cũng không liên quan đến. Anh nghĩ Doanh Doanh đủ thông minh để nhìn thấy đâu là yêu thật lòng, đâu là thương hại và lợi dụng. Nhưng nếu Doanh Doanh không nhận ra cũng không sao, miễn là giờ phút này em gái của anh cảm thấy hạnh phúc là được, những chuyện sau này cứ để cho sau này giải quyết.

Cũng giống như anh của lúc trước, mù quáng cấm đầu yêu một người chẳng yêu mình...

- Anh, ngày mai chúng ta đi mua đồ cho hai con nhé?

- Ừ, ngày mai anh đưa em đi.

Ánh mắt của Mộ Duật Hành trở nên nóng rực, bàn tay to lớn bắt đầu ngứa ngáy. Khi Trình Ngữ Lam cúi xuống ăn, phần ngực của chiếc váy bầu hai dây không thể che được vòng một căng tròn của cô. Lúc trước ngực của cô đã to, từ khi mang thai lại càng to hơn, làm anh đêm nào cũng rạo rực, hừng hực trong lòng.

Lúc biết cô mang thai, anh chẳng có kinh nghiệm nên không biết có làm được hay không, thế là anh gọi điện thoại hỏi Lăng Lập Thành....

Nhưng Lăng Lập Thành lại rất xui xẻo, lúc biết Tần Tử Ninh mang thai thì cái thai bị dọa sảy. Đi đứng còn hạn chế huống hồ gì vận động mạnh, thế nên Lăng Lập Thành cũng chẳng thèm hỏi bác sĩ về chuyện đó.

Bí quá, Mộ Duật Hành đành hỏi bác sĩ. Bác sĩ khuyên anh rằng nên hạn chế sinh hoạt vợ chồng vì lúc trước Trình Ngữ Lam từng bị sảy thai, lần này lại mang thai đôi nên vận động mạnh và thường xuyên sẽ không tốt cho mẹ và bé.

Thương vợ, thương con nên Mộ Duật Hành quyết định sẽ nhịn. Nhưng đêm đến thì cứ mặt dày nhờ cô dùng tay giúp mình thỏa mãn, nhưng Trình Ngữ Lam lại rất vui vẻ giúp anh, vì cô sợ người phụ nữ khác sẽ thay cô làm việc đó...

* Khụ khụ

Mộ Duật Hành quay mặt sang hướng khác ho khan mấy hơi. Có ai biết mỗi khi giúp cô tắm và mặc đồ tra tấn tinh thần của anh cỡ nào đâu, nhiều lần gào thét nhưng cuối cùng anh cũng đành nuốt dục vọng to lớn vào bụng rồi tiêu hóa...

- Bà xã à, tối nay cho anh đi ra ngoài một chút nhé. Lãnh Huyết về đây được hai ngày, cậu ấy rủ anh và Sở Mặc đi bar uống chút rượu.

Cái miệng nhỏ đang nhai bỗng nhiên cứng đờ, liếc mắt nhìn qua Mộ Duật Hành, khuôn mặt xụ xuống không vui.

Ngày đó, sau khi Lãnh Huyết hồi phục sức khỏe đã cùng với Mạc Kỳ Vân và Bạch Thiện sang Ý sinh sống, giúp Mộ Duật Hành quản lý công việc bên đó, nhưng khoảng ba tháng sẽ về đây một lần để báo cáo công việc và thăm các anh em ở trong bang.

Mộ Duật Hành cũng không nhắc gì về việc của Mạc Kỳ Vân để tránh làm cho cả hai khó xử. Nếu cứ tiếp tục hận thù thì mọi thứ sẽ đi về đâu, anh nhận lại được gì ngoài sự oán trách của Lãnh Huyết. Mạng đền mạng, Mạc Kỳ Vân hại chết con anh, thì Vương Đằng đã hại chết con của cô, để cô thấm thía nỗi đau mất con của anh và Trình Ngữ Lam...

Bấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi, nếu cứ cố chấp thì ân ân oán oán đến bao giờ mới kết thúc.

- Bà xã, anh sẽ về sớm, không uống nhiều rượu.

Mộ Duật Hành kéo ghế sát lại với cô. Ngày trước anh từng cười nhạo Lăng Lập Thành sợ vợ, nhưng bây giờ hãy nhìn xem, mặt của anh đã sưng thành mặt heo rồi.

- Cho đi tới 9 giờ thôi đó, nếu không anh đừng hòng được vào phòng ngủ.

- Ừ, anh biết rồi..

Mộ Duật Hành mím môi cười...

Không cho anh vào phòng ngủ thì cô cũng đâu thể ngủ được. Có khi còn phải năn nỉ anh vào phòng, năn nỉ anh ôm ngủ.

Nhưng anh chỉ dám nói trong lòng thôi, dạo này Trình Ngữ Lam rất hung dữ. Nếu để cô biết, chắc chắn anh sẽ bị cô hành đến tơi tả.

- ---------------

Buổi tối, Trình Ngữ Lam hậm hực ngồi trên giường xoa xoa bụng bầu của mình. Khuôn mặt mười phần không hài lòng nhìn Mộ Duật Hành đang mặc quần áo.

Không phải cô ích kỷ, cũng không phải là cô ghen tuông vớ vẩn, mà thật ra là cô đang lo lắng cho anh. Từ khi cô mang thai, cô cũng bị ám ảnh bởi cái chết của ông Mộ, lúc đó mẹ anh cũng đang mang thai.

Lãnh Huyết về đây chắc chắn có Mạc Kỳ Vân theo cùng. Cô đang lo cô ta sẽ làm hại đến chồng cô, ba của hai đứa trẻ trong bụng cô. Lỡ có chuyện gì bất trắc, cô và hai đứa trẻ phải sống làm sao đây?

- Anh phải thật cẩn thận có biết không? Em và con đợi anh về đó.

Nghe Trình Ngữ Lam nói vậy, Mộ Duật Hành cũng không nỡ đi. Nhưng cũng lâu rồi anh không gặp Lãnh Huyết, anh định đi một lát rồi cũng về với cô.

- Bà xã, em đừng suy nghĩ lung tung rồi ảnh hưởng đến con và sức khỏe. Anh chỉ đi một lát rồi về..

Mộ Duật Hành đi lại, ôm lấy gương mặt bầu bỉnh của cô, hôn lên môi như trấn an..

- Anh đi nhé. Nếu đói hay thèm ăn món gì thì bảo người làm đem lên, không được đi lung tung có biết không?

Trải qua một lần mất con, mất người thân yêu, anh sợ cảm giác đó kinh khủng, đau nhói tận sâu trong trái tim...

Trình Ngữ Lam gật đầu, lưu luyến nhìn bóng anh rời đi.

Cánh cửa phòng được Mộ Duật Hành khép lại. Trình Ngữ Lam dịu dàng xoa bụng, khé môi nở nụ cười khi nhớ lại những chuyện của trước đây...

Lần đầu cả hai gặp nhau, anh đã cứu cô, đưa cô vào bệnh viện, chăm sóc cho cô cả đêm, làm cô biết ơn anh vô cùng. Nhưng khoảng một tuần sau đó anh đã ngang ngược ép cô kết hôn với anh, mặc dù lúc đó cô không có một chút tình cảm nào với anh, và lúc đó trái tim của cô cũng đặt lên người đàn ông khác.

Từng hận anh, câm ghét anh, mắng anh, lạnh nhạt với anh, cố tình chống đối với anh, nhưng khi gia đình cô hay cô xảy ra chuyện anh luôn dang rộng vòng tay giúp cô và làm một chỗ dựa vững chắc cho cô.

Trải qua nhiều chuyện, bao lần làm anh thất vọng, nhưng đến cuối cùng anh vẫn luôn sẵn sàng tha thứ cho cô, chiều chuộng cô, cho cô một cuộc sống mà tất cả phụ nữ đều mong ước...

Một người đàn ông tốt như vậy, cô may mắn lắm mới có được!

- Ba của hai con thật hoàn hảo có phải không? Hai đứa phải giống ba có biết không?

Nhìn xuống chiếc bụng to của mình, lòng cô dạc dào hạnh phúc. Là phụ nữ, đích đến cuối cùng cũng chỉ là gia đình. Cô may mắn vì có một người chồng tuyệt vời, sắp sửa chào đón hai thiên thần nhỏ đáng yêu, nói chung cô đã có một hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng cuộc đời của cô chỉ hối tiếc một chuyện, đó chính là đã không bảo vệ được cực cưng Bảo Bối của cô, nhưng chắc có lẽ ông trời đã thương xót trả lại Bảo Bối cho cô, cho cô mang song thai.

Xua tan những chuyện linh tinh trong đầu, lão chồng của cô căn dặn là không được suy nghĩ nhiều rồi ảnh hưởng đến con... Vì con cô sẽ làm tất cả, dùng cả mạng sống này để bảo vệ, vì con và Mộ Duật Hành là tất cả của cô.

Hơn 8 giờ, Mộ Duật Hành đã đi về nhà mặc kệ Sở Mặc trêu chọc anh là sợ vợ...

Rõ ràng anh không sợ vợ, chỉ là anh thương vợ mà thôi!

Trình Ngữ Lam thấy anh về liền nở nụ cười xinh đẹp, làm cho trái tim của Mộ Duật Hành muốn rụng rời. Anh nhanh chóng chạy đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó chui vào trong chăn ôm chầm lấy ba mẹ con.

- Thật thơm, anh chăm vợ có phải quá khéo không?

- Xấu xa.

- Lam, hay chúng ta chụp một bộ ảnh làm kỷ niệm lúc em đang mang thai đi.

Trình Ngữ Lam khẽ nhướn mày, sau đó nở nụ cười rạng rỡ với anh.

- Vâng, em rất thích.

- Bà xã à, em đừng cười với anh nữa được không? Anh sắp không cầm cự được rồi.

Mộ Duật Hành dụi mặt vào hõm cổ cô khó chịu. Chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi chậm như lúc cô mang thai. Cả ngày cô cứ bám dính lấy anh, nũng nịu với anh, ngọt ngào với anh, làm' em trai ruột ' của anh cứ kêu gào đòi sự công bằng.

- Ông xã, sau này khi về già, nếu lỡ em xấu anh có còn yêu em không?

- Đến lúc em già thì mắt của anh cũng mờ rồi.

Mộ Duật Hành ba phần bất lực, bảy phần buồn cười.

Từ khi Trình Ngữ Lam mang thai, cô liên tục hỏi anh những câu hết sức vô lý.

- Anh trả lời nghiêm túc đi.

Trình Ngữ Lam bực tức đánh vào người anh, người ta đang lo lắng mà cứ giỡn miết.

- Anh rất nghiêm túc mà.

- Giận anh.

Trình Ngữ Lam đẩy đầu anh ra, nhích ra xa anh buồn bực...

Mộ Duật Hành bật cười, rõ ràng là cô muốn kiếm chuyện với anh.

Chẳng lẽ bà bầu nào cũng vậy sao?

Hazz nhưng anh cũng phải dỗ dành cô, ai bảo anh yêu cô đến mức anh chẳng thể nổi nóng với cô.

Đến giận cũng không làm được.

Vậy mà ai ai cũng bảo anh tàn nhẫn.

Đúng là vu khống mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.