Buổi sáng hôm ấy trời không nắng như mọi ngày, có vẻ ảm đạm
lạ. Nhạn thu xếp đồ đạc cùng mẹ qua nhà bà Tư Vịt, bà Tư niềm nở đón
tiếp hai mẹ con bà Diệu, bà nhìn Nhạn cười tươi rói.
- Nhạn con!! Bác biết là con thương mẹ con, muốn mẹ con có chút vốn
làm ăn nên con đồng ý qua ở nhà ông Thái, vì vậy bác đã nói mấy lời với
ổng cho mẹ con thêm ít tiền.
- Dạ con cám ơn bác Tư – nụ cười rạng rỡ như tia nắng ban mai buổi sớm, mấy ai biết trong nụ cười có vị chua chát.
- Con bé có vẻ vui em nhỉ, con bé mà qua nhà ông Thái thì nó sẽ sung sướng lắm đó em.
Bà Diệu nhìn con trìu mến, sắp phải xa con gái cưng nên mắt bà không
thể rời con bé, đêm hôm bà nào có ngủ được đâu, đau thắt cả gan ruột.
Con bé ở với bà từ nhỏ bây giờ qua nhà người ta lạ nước lạ cái sao mà
không xót cho được.
- Diệu!!! – Bà Tư đánh nhẹ lên vai bà Diệu. Tiền nè em cầm đi, lấy mà lo vốn làm ăn nha, mai mốt còn chuộc con bé về, thấy mẹ con em cực khổ
chị thấy chị thương, đáng lẽ ra chị phải lấy chút đỉnh tiền giới thiệu
con Nhạn với ông Thái nhưng thấy em cũng không dư giả gì nên chị bớt
phần đó cho em đấy.
- Dạ em cám ơn chị! – Cầm túi tiền bà Tư mà tay bà Diệu cứ run run,
bà nào có để ý tới túi bạc, chỉ vì đồng tiền nó quá lớn nên hai mẹ con
bà phải xa nhau, ông trời gieo cuộc sống bất hạnh bắt con người phải
chịu cảnh ly tan.
- Con qua nhà với ông Thái có gì nhớ viết thư về cho mẹ nghen! Con
nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời ông chủ nha con! Sống với người ta con
phải cẩn thận mọi bề đừng để người ta khi dễ mình nha con! Khi nào rãnh
mẹ sẽ đến thăm con. – Bà Diệu cố hết sức lắm mới không khóc trước mặt
con, bà chỉ nói được những gì mà trong đầu bà muốn nói cho đến khi nghẹn lời.
- Mẹ!! Mẹ đừng có buồn – Nhạn cười. Rồi mẹ con mình sẽ lại sống với
nhau như ngày xưa thôi, lúc đó có thể mẹ sẽ không cực khổ nữa và con sẽ
được ăn học đàng hoàng.
- Ừhm!! Mẹ hứa với con, mẹ sẽ kiếm tiền thật nhiều để chuộc con về.
- Thôi trễ rùi, em về đi, để chị đem con bé qua nhà ông Thái kẻo trễ ổng rầy tội chị. - Bà Tư cắt ngang cuộc nói chuyện.
Bà Diệu vẫy tay chào Nhạn và bà Tư cho tới khi họ khuất bóng, cầm túi bạc trên tay nước mắt bà Diệu bắt đầu rơi, uất hận cuộc sống tàn nhẫn
bà ngã quỵ xuống đất ôm túi bạc vào lòng.
***
Đến giữa trưa mà trời vẫn còn ảm đạm, bà Tư dắt tay Nhạn vừa đi vừa
nói huyên thuyên. Nhạn đâu có để những lời nói tâng bốc của bà Tư vào
đầu, cô suy nghĩ về tương lai của mình. Liệu cô có được sống yên bình
trong nhà ông Thái hay không? Ông Thái ra sao? Liệu họ có đối xử tốt với mình không?. Con đường phía trước sao mà đen tối quá Nhạn ơi.
Trên con đường đất đâu đâu cũng thấy là ruộng đồng rộng lớn bao la,
theo lời của bà Tư thì tất cả ruộng đất ở đây đều là của gia đình ông
Thái. Chỉ cần một mảnh đất nhỏ của ông Thái thôi thì Nhạn và mẹ cũng đủ
ăn đủ mặc rồi – Nhạn bắt đầu nhớ mẹ.
Phải xa gia đình ở tuổi 14 đối với Nhạn thật sự là chuyện khó khăn,
tuy không có ăn học nhưng cô biết như thể nào gọi là tình thân, tình mẫu tử. Không có mẹ bên cạnh ai là người chải đâu cho cô buổi sáng, ai là
người thường hay khen cô là cô bé ngoan và dễ thương. Mẹ ơi! – Nhạn kêu
khẽ.
- Qua khỏi góc đường này là nhà ông phú hộ Thái đó con. – bà Tư cắt
ngang dòng suy nghĩ của Nhạn. Đó con thấy hôn! Ngôi nhà to thiệt là to
đó con.
Nhìn theo ngón tay của bà Tư, Nhạn nhìn thấy ngôi nhà lớn đồ sộ xây
theo kiểu Pháp cũ mà thời bấy giờ chỉ có những người giàu sang mới có
được.
Men theo đường mòn lót đầy đá vôi, bà Tư dừng lại trước cổng nhà sơn đen khép kín.
- Có ai ở nhà hôn, tui là Tư Vịt đây, hôm nay tui dẫn người ở mới tới.
Một cô bé da ngâm khoảng 16,17 tuổi từ trong nhà chạy ra. Thưa.
- Dạ! hôm nay ông bà chủ đi vắng rồi, mời cô Tư vào nhà.
- Uhm được rồi!. Giới thiệu với con đây là Nhạn, bắt đầu từ hôm nay
con nhớ chỉ dạy em nó nha con. Con thưa chị Đẹt đi con, mai mốt con phải ở chung với chị Đẹt đó con. – Bà Tư nói với Nhạn.
- Dạ em thưa chị Đẹt! - Nhạn cuối đầu thưa.
- Ờ ngoan chào em! Con bé nhà ai mà xinh quá vậy cô Tư, cậu cả Toàn mà thấy là thèm nhỏ dãi ra đấy!
- Ụych! – bà Tư đánh nhẹ vào đầu con Đẹt. Mày nói linh tinh cái gì
thế, đừng làm con bé nó sợ. Mày muốn tao mách bà chủ hôn, nói bậy là
giỏi.
- Con ...con xin lỗi cô Tư! – con Đẹt xanh mặt. Đừng mách bà chủ, bà chủ đánh con chết!
- Mày biết sợ là tốt mai mốt biết điều thì ăn nói cho đàng hoàng nha con.
Những gì Bà Tư và Đẹt nói vừa rồi đều lọt vào tai Nhạn, cô bé bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ở đây.
- Nhạn àh! vào nhà đi con, đứng đó làm gì! - Dòng suy nghĩ bị bà Tư cắt ngang, Nhạn gật đầu bước vào sân.
Sân trong nhà ông Thái rộng lớn hơn cô tưởng, trong sân có trồng
những chậu hoa Sứ trắng rất đẹp, nếu không phải là thân phận của người ở cô đã thưởng thức những bông hoa này một cách thoải mái.
Con Đẹt thấy Nhạn cứ ngắm mãi nhưng chậu hoa Sứ nên lên tiếng.
- Em đừng chạm vào mấy chậu hoa ấy, đó là hoa của cậu ba Dũng trồng,
cẩu biết cẩu rầy đó. Cậu ấy quý mấy chậu hoa ấy lắm nên không cho ai
động vào đâu.
- Dạ em biết rồi! – Nhạn khẽ trả lời buồn thiu. Từ đó giờ Nhạn cứ
nghĩ chỉ có phụ nữ mới thích hoa không ngờ cậu ba nhà này là nam mà cũng thích hoa và còn trồng đầy cả sân nữa chứ. Nhạn thắc mắc về con người
chưa gặp này.
Bóng bà Tư và con Đẹt khuất vào nhà, Nhạn rảo bước theo sau, bất chợt Nhạn ngoảnh mặt nhìn lên ban công tầng trên. Một người thanh niên trẻ
vận đồ tây màu trắng với khuôn mặt thanh tú độ khoảng 18, 19 tuổi đang
nhìn mình. Tim Nhạn ngưng động, ánh mắt ấy thoáng buồn làm cho tim Nhạn
se thắt lạ, ai đây?, từ trong tâm khảm có muôn vàn câu hỏi. Chừng giây
phút bóng chàng trai mất hút sau cánh cửa ban công. Chỉ giây phút thôi
mà như nghẹt thở, lần đầu tiên có người con trai nhìn cô với ánh mắt đó.
- Nhạn àh vào đây đi con!!! – Bất chợt tiếng bà Tư vọng ra làm Nhạn
tỉnh cơn mê, Nhạn nhìn lên ban công với vẻ tiếc nuối rồi quay lưng bước
hẳn vào nhà.
Con tim non nớt của cô bé có ngờ đâu ánh mắt ấy, chàng trai ấy sẽ có
một cuộc tình đầy thơ mộng với cô và vòng quay của định mệnh đã bắt đầu
sắp đặt cho số phận oan nghiệt.