[16]
Ngoại tình, đáng chết.
Tôi luôn cảm thấy rằng những kẻ ngoại tình đều đáng chết.
Cũng giống như bố tôi và mẹ tôi.
Bất quá trào phúng chính là, hai người đều đi ngoại tình sau lưng nhau này lại chết cùng nhau, không biết sau khi chết rồi gặp lại dưới địa ngục thì họ sẽ nói gì với nhau nhỉ.
Khi Lâu Nguy tiến vào trong tôi, tôi không hề cảm nhận được sự sung sướng như xưa, một chút cũng không có.
Ngược lại, đó là cảm giác buồn nôn, ghê tởm và phẫn hận.
Nhưng tôi cắn răng kiên trì làm đến cùng, chỉ có điều từ đầu đến cuối đều không có □□.
Lâu Nguy hỏi tôi: “Làm sao vậy? Hôm nay tâm trạng em không tốt sao?”
Tôi cười nhìn hắn, không nói một lời.
Ta hận không thể cắn nát lưỡi hắn, cắn đứt lỗ tai của hắn, hận không thể chờ được muốn hắn chết ngay lập tức.
Thế nhưng không được, tôi muốn có bằng chứng ngoại tình của hắn trước khi hắn chết.
Ngày hôm sau, tôi tìm được thám tử tư trong huyền thoại giống thần côn, nghe đâu người ta nói rằng gã là người không gì không làm được.
Tôi chưa bao giờ tin rằng có ai là không gì không làm được, nhưng lần này tôi muốn đánh cược một lần.
Tôi dồn tất cả tài sản của bản thân vào ván cược chỉ vì muốn một bằng chứng.
Tôi tìm đến thám tử tư, tôi phải biết đối tượng ngoại tình của Lâu Nguy là ai.
Tôi muốn bọn họ cùng chết.
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình thực sự là một người tốt vì tôi sẵn sàng để họ chết cùng nhau.
Thám tử tư bí ẩn đó kỳ thực cũng không khó tìm, một tòa nhà hai tầng đổ nát sắp bị phá bỏ, bước lên cầu thang có thể đổ sập bất cứ lúc nào, gõ vào cánh cửa gỗ đóng chặt.
Tôi không nhớ mình đã nghe nói về Tào Xuyên lúc nào và ở đâu, có lẽ danh thiếp đã nằm trong túi của ai đó nhiều năm trước.
Một người nào đó.
Là ai được nhỉ?
Tôi không nhớ được.
Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là tôi đã tìm thấy thám tử tư này.
Tôi đứng ngoài vừa gõ cửa vừa tưởng tượng tướng mạo đối tượng ngoại tình của Lâu Nguy.
Sau đó cửa mở ra, một người đàn ông gầy gò đến mức có chút lọm khọm đứng trước mặt tôi.
Gã nói gã chính là Tào Xuyên, là cái người tôi muốn tìm.
Gã đàn ông này trông không giống một thám tử tư thông minh gì cả, ngược lại lại giống như một kẻ nghiện ngập sắp chết.
Khi nhìn gã, phản ứng đầu tiên của tôi là tôi chán ghét.
Chán ghét đôi mắt của gã, chán ghét ánh mắt khi gã nhìn tôi.
Không biết tại sao, khi đối mặt với gã, tôi luôn cảm thấy bản thân đang đối mặt với một “chính mình” khác, một chính mình gian xảo và xấu xa.
Tôi nói: “Tôi chắc chắn anh ta đã ngoại tình.”
Người trước mặt nhướng mày nhìn tôi, cũng không có ý tiếp lời.
Thấy gã vẫn bất động, tôi tự ý chen vào cửa.
Vào ngày hè Chói chang, nhiệt độ trong phòng làm việc của gã thấp đến mức như là nhà xác bệnh viện.
Tôi nói với gã tên của mình, khẳng định với gã rằng chắc chắn bạn trai tôi đã ngoại tình.
Tôi nói với gã rằng tôi có thể trả bất cứ mức giá nào dù cho phải táng gia bại sản, miễn là gã có thể giúp tôi tìm ra kẻ thứ ba kia.
Nhưng gã tựa hồ không hứng thú lắm.
Tôi lặp lại không ngừng, tôi yêu cầu gã, khẩn cầu gã.
Cuối cùng, gã cũng đáp ứng.
Nhưng mà tôi cảm thấy thật hỏng bét, tôi thật sự muốn phát điên, đúng là tôi không có cách nào trò chuyện hòa hợp với gã được.
Gã không hề quan tâm đến câu chuyện giữa tôi và Lâu Nguy, gã cũng không muốn nghe tôi kể về việc làm thế nào chúng tôi yêu nhau đến được ngày hôm nay.
Gã không thích nghe
Tôi chán ghét tất cả những ai từ chối giao tiếp.
Cũng giống như bố mẹ tôi, những người không chịu giao tiếp thấu hiểu nhau.
Bọn họ đều đáng chết giống nhau.
Tôi mang theo tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, oán hận lại nhân lên gấp bội, không chỉ oán hận Lâu Nguy, oán hận đối tượng ngoại tình của Lâu Nguy, mà còn oán hận với gã thám tử tư.
Đương nhiên, tôi cũng oán hận chính mình.
Tôi như một kẻ điên đứng dưới cái nắng thiêu đốt để nghe một cuộc điện thoại buồn nôn, và tôi đã nôn ra thật vì nghe được giọng nói của Lâu Nguy.
Gã nói gã phải đi công tác.
Kỳ thực, gã chính là đi gặp riêng đối tượng ngoại tình của gã.
Gã không lừa được tôi đâu.