[10]
Lý Chiêu không ngờ có ngày mình sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng mọi lý do đều bắt nguồn từ Lâu Nguy.
Là Lâu Nguy ép anh.
Là Lâu Nguy ngoại tình.
Là Lâu Nguy có lỗi với anh.
Anh vì tâm lí sảng khoái khi được trả thù, vì muốn tìm lại sự căn bằng của bản thân nên anh sẽ là một Lâu Nguy khác.
Tào Xuyên hỏi: “Làm điếu thuốc?”
“Không cần.” Lý Chiêu mạnh mẽ dùng khăn ướt lau người, “Tôi còn có việc phải đi luôn.”
Anh nghiến răng chà xát cơ thể, chà đến mức da đỏ cả lên.
Lý Chiêu mặc quần áo tử tế bước ra cửa.
“Về Lâu Nguy,” Lý Chiêu đặt tay lên nắm cửa, quay đầu nhìn Tào Xuyên, “Anh vẫn đang điều tra chứ?”
“Đương nhiên.” Không chỉ là chuyện của Lâu Nguy, còn có cả rất nhiều những bí mật liên quan đến anh.
Tào Xuyên vẫn lười biếng nằm trên sô pha, đôi chân thon dài rủ xuống, hướng về phía Lý Chiêu nhả ra một miệng khói mù mịt.
Lý Chiêu không thể nói rõ trong lòng anh đang cảm thấy thế nào, chỉ là khi đối mặt với một Tào Xuyên như vậy, anh vừa cảm thấy vừa kích thích vừa sợ hãi.
Anh nghĩ có lẽ thực sự nên đến gặp bác sĩ, hỏi ông ấy xem anh có thực sự mắc chứng “sợ hãi” hay không.
Anh cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với mọi thứ.
Một người, một vật hay thậm chí cả khi không làm gì cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ khi đứng trên đường và nhìn những hàng cây phơi mình dưới cái nắng như thiêu đốt.
Làm sao thế này?
Nhận được câu trả lời của Tào Xuyên anh liền mở cửa ra ngoài.
Tào Xuyên nằm đó thoải mái hút hai điếu thuốc, sau đó đứng dậy, chờ tới khi đứng bên cửa sổ, Lý Chiêu sớm đã không thấy tăm hơi.
Cái người tên Lý Chiêu này, quả thật rất thú vị.
Tào Xuyên châm điếu thuốc thứ ba, nhớ lại khoái cảm mà Lý Chiêu đã mang lại cho mình.
Lý Chiêu đột nhiên đến cùng Tào Xuyên làm □□, đối với Tào Xuyên, chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm thú vị trong cuộc sống đời thường, gã sẽ không bởi vậy mà có quá nhiều tà niệm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhịp điệu làm việc của gã.
Tuy nhiên, nếu buộc phải nói đến một sự thay đổi so với quá khứ, thì có lẽ Tào Xuyên cho rằng Lý Chiêu đáng để gã tự mình tìm hiểu sâu hơn.
Người này có tiềm năng trở thành một kẻ điên.
Mà Tào Xuyên, gã thích người điên.
Trong khi tiếp tục điều tra Lý Chiêu, có một người tuyệt đối không thể bỏ qua, đó chính là chú ruột của anh, Lý Hán Đường.
Tào Xuyên đã mất ba ngày để tìm toàn bộ thông tin cơ bản của Lý Hán Đường.
Hóa ra gã thực sự đã đoán đúng, Lý Chiêu quả thật có tiềm năng trở thành người điên, mà cái tiềm năng này có lẽ là do Lý Hán Đường truyền cho anh.
Kể từ khi cha mẹ của Lý Chiêu qua đời, anh được chú của mình nhận nuôi, từ đó sống với chú của mình tại nhà riêng của Lý Chiêu.
Lý Hán Đường là một người thất nghiệp, lúc đó đã ngoài bốn mươi, vẫn còn là đàn ông độc thân.
Theo lý thuyết, Lý Chiêu có nhiều người thân như vậy, sao có thể để cho một người chú du thủ du thực[*] đến nhận nuôi, tuy nhiên, thật sự không có ai chăm sóc anh ngoại trừ hắn ta.
[*] Những kẻ ăn chơi lêu lổng, không có nghề nghiệp cụ thể.
Lý Hán Đường không có biểu hiện gì bất thường khi nhận nuôi Lý Chiêu, thậm chí hắn còn đi xin việc làm ở phòng bảo vệ của một tòa nhà văn phòng để có đủ khả năng chăm sóc tốt cho Lý Chiêu, tuy thu nhập ít ỏi nhưng đây là một công việc khá ổn.
Lý Chiêu sống cùng Lý Hán Đường, khi đó tính cách của Lý Chiêu đã có dấu hiệu thay đổi so với trước đây, đôi khi anh sẽ trở nên thất thần, nhưng phần lớn là vẫn bình thường. Vào thời điểm đó, các giáo viên và bạn học của Lý Chiêu đều nghĩ rằng anh bị vậy là do hậu quả của tai nạn. Giáo viên thường tâm sự với anh, muốn san sẻ những khó khăn cùng anh, thuận tiện khuyên anh nên mau chóng điều chỉnh lại trạng thái rồi cố gắng thi đậu vào đại học tốt, như thế mới có thể làm cho cha mẹ yên tâm nơi suối vàng.
Khi đọc đến chỗ này, Tào Xuyên cười đến không thể kiềm chế.
Không phải bởi chuyện Lý Chiêu ngẩn người vì vấn đề gì, mà là bởi nội dung giáo viên nói với anh —— chỉ khi thi đỗ một trường đại học tốt mới có thể làm cha mẹ yên tâm, trời mới biết Lý Chiêu hận cha mẹ anh đến nhường nào.
Tào Xuyên lấy được cuốn nhật ký của Lý Chiêu, gã dùng một số cách để đường hoàng vào nhà Lý Chiêu.
Cuốn nhật ký của những năm cấp 2, không hề có cảm xúc của cậu bé lần đầu biết yêu, mà trong đó tràn ngập những lời chửi bới cha mẹ.
Nửa đầu là chửi bới, hi vọng bọn họ nhanh chết đi, hi vọng những kẻ lừa bịp đều chết hết, khi chết cũng không tìm thấy xác.
Phần sau lại là một cơn ác mộng.
Tào Xuyên liếc nhìn nội dung phần sau ấy, càng thêm vững tin rằng cái tên Lý Hán Đường này có vấn đề.
Người bình thường ai sẽ bức cháu ngoại của mình mặc đồng phục nữ sinh?
Người bình thường ai sẽ ép cháu ngoại của mình ở trước mặt mình □□?
Lý Hán Đường là tên biến thái, là một thằng tâm thần.