[15]
Sau đợt nhiệt độ cao liên tục là những cơn mưa lớn.
Mỗi ngày trên điện thoại di động đều tràn ngập những tin tức cảnh báo về mưa bão, các loại phần mềm cũng đều nhắc nhở người dân ra ngoài phải chú ý sấm sét.
Tào Xuyên ngồi trong phòng làm việc, hút thuốc, nhìn chằm chằm vào cái gương trước mặt, vừa nhìn chính là nhìn cả ngày.
Vỏ kén bị bóc ra.
Nguyên lai có một số chuyện không phải là trong lúc vô tình bị cuốn vào, mà là bản thân vốn tồn tại ở trong đó.
Về điểm này, Tào Xuyên đã nhận ra sau khi phát hiện ra ca bệnh của Lý Chiêu.
Tào Xuyên đã giấu chiếc chìa khóa sâu trong ngăn kéo rất lâu, thậm chí không nhớ lấy ở đâu và bằng cách nào, nhưng gã đã dùng nó để mở cửa nhà Lý Chiêu.
Sát vách ghế sô pha, có một túi đựng tài liệu bằng giấy kraft bám đầy bụi.
Khi Tào Xuyên vào nhà Lý Chiêu, gã dường như biết tất cả mọi thứ ở đây, thậm chí còn biết chính xác nơi mà Lý Chiêu cất giấu bí mật.
Gã đi tới một bên ghế sô pha, thả người nằm trên mặt đất, nghiêng đầu lại nhìn thấy túi cái kia túi giấy.
Trong túi túi giấy có hộp đựng tài liệu về ca bệnh của Lý Chiêu, giấy chứng tử của Lý Hán Đường và một ổ USB kim loại màu bạc.
Tào Xuyên đã nghe liên tục đoạn hội thoại trong ổ USB.
Gã lắng nghe tiếng mưa xối xả ngoài trời thật lâu.
Gã hút thuốc, tự vuốt ve vết sẹo trên mặt, nghe giọng điệu của Lý Chiêu thay đổi, gã chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cái cảm giác lạnh lùng khiến gã nhớ tới lời Lý Chiêu nói – nơi ở của gã quả thực chính là nhà xác bệnh viện.
Nhà xác?
Trong trường hợp này, Lý Chiêu cũng không hoàn toàn sai.
Tào Xuyên nhắm mắt lại, xoa xoa cái cổ đau nhức.
Lý Hán Đường thực sự đã chết trong vụ tai nạn năm đó, mà nguyên nhân cái chết của hắn không phải thật sự không liên quan đến Lý Chiêu.
Đó là do Lý Chiêu bức.
Ham muốn đồi bại của Lý Hán Đường đối với Lý Chiêu đã cường liệt đến không thể chịu nổi vài câu nói tàn nhẫn, Lý Chiêu có thể dễ dàng đẩy hắn xuống vực sâu chỉ bằng vài lời sắc như dao, căn bản không cần phải động thủ.
Ngón tay Tào Xuyên nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, liên tục nghe ấn nghe.
Lý Hán Đường có dục vọng chiếm hữu vặn vẹo đối với Lý Chiêu, mà anh sớm đã không còn vô hại như xưa.
Hai kẻ điên tàn sát lẫn nhau, điều duy nhất mà Lý Chiêu mạnh hơn Lý Hán Đường chính là, tình cờ anh đang tỉnh táo.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, anh đối với cái chết của Lý Hán Đường sinh quỷ trong lòng; anh không thừa nhận bản thân sinh ra một loại tình cảm kì lạ đối với Lý Hán Đường, loại cảm giác này gọi là “hội chứng Stockholm”; nhưng cho dù không thừa nhận, anh cũng không muốn đối mặt với sự thật rằng anh đã thực sự “giết chết” Lý Hán Đường.
Đến tột cùng lúc đó Lý Chiêu đã nói gì?
Anh đã nói cái gì mà có thể làm cho tinh thần của Lý Hán Đường hỏng bét và nhảy lầu tự sát?
Tào Xuyên dừng lại động tác tay, cau mày, trong đầu gã hiện lên hình ảnh Lý Hán Đường rơi xuống trên tầng cao.
Vui mừng.
Giải thoát.
Khi sắp chết lại giống như cuộc sống lúc này mới thật sự bắt đầu.
Tào Xuyên đột nhiên mở mắt ra, sau đó nghiền nát điếu thuốc trong tay.
Gã không muốn đồng cảm với Lý Hán Đường, bởi vì gã sẽ không trở thành Lý Hán Đường.
Tào Xuyên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn mưa bão bên ngoài, con đường ngập nước khiến cả thành phổ lâm vào khủng hoảng không biết có bao nhiêu người, hận thành phố này không thể lập tức bị nhấn chìm.
Lại như, gã hi vọng sẽ bị ai đó nhấn chìm.