Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

“Tạch!”

Hạng Du nhìn avatar tắt ngúm c ủa Gạt Bỏ, bỗng nhiên rất muốn đập nát bàn phím. Mà quả thật hắn cũng đã làm như vậy, đẩy mạnh bàn phím vào ngăn bàn, với tay ra tắt nguồn điện luôn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hắn cũng lười chẳng muốn bật đèn lên, mãi cho đến khi bụng réo ầm ĩ, mới miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài. Không lái xe, hai tay đút túi quần, chầm chậm đi dạo. Cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, trên đường cũng chỉ còn lưa thưa vài người, Hạng Du nhớ tới Giang Dịch Tề, người bạn duy nhất thời ấu thơ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác, mình bây giờ có chút giống cậu ta…?

Ngày diễn ra offline lần đó, Hạng Du không để ý, nếu như là thua cờ, vậy người kì thủ nào chẳng từng thua qua, thua một hai trận thì có làm sao đâu. Mà phản ứng lần này của Giang Dịch Tề rất khác thường, cũng không phải chỉ là thua cờ thôi nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại liền đến dưới tầng nhà Giang Dịch Tề. Dù sao cũng đã tới thôi thì lên xem một chút vậy.

Gõ cửa vài cái, không ai ra mở cửa, Hạng Du bộ dạng uể oải vừa định xoay người rời đi thì cửa mở.

Chỉ mở ra một nửa, một người đàn ông xa lạ đứng ở cạnh cửa, một tay chống lên tường, một tay cầm chốt cửa, khí thế cường thế đó, vô cùng không thân thiện.

Hạng Du nhíu mày, người đàn ông này lớn lên anh tuấn, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng rất thành thục, không có vẻ lỗ mãng của mấy thằng nhóc choai choai, ánh mắt góc cạnh vô cùng kiên định, giống như một con báo đang trong tư thế đề phòng. Thế nhưng cái chính là, mặc dù người đàn ông này mặc rất tùy tiện, chỉ là quần tây có một ít nếp nhăn, trên thân cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi, cổ áo cùng ống tay còn chưa cài lên.

“Anh là ai?”

“Anh là ai?”

Hai người cùng lên tiếng, sau đó cùng có chút sửng sốt.

Hạng Du bày nụ cười lợi thế của mình, “Đổi một cách hỏi khác nhé, Giang Dịch Tề có nhà không?”

Người đàn ông nhìn hắn một lát, sau đó mới mặt không biểu tình nói: “Có, nhưng không rảnh.”

“Có là được rồi, không cần cái khác.” Hạng Du nói xong, mặt lạnh đi, một cước đá tung cửa, nâng tay lên, đỡ cánh tay của người đàn ông đang vung qua, đi thẳng vào trong.

Hạng Du đẩy cửa phòng ngủ của Giang Dịch Tề ra, bên trong kéo rèm cửa, Giang Dịch Tề đã ngủ, đắp chăn, nhưng không đắp nghiêm chỉnh, lộ ra một đoạn cổ, trên đó đều là chi chít dấu xanh xanh đỏ đỏ, lông mày Giang Dịch Tề nhíu chặt, mím môi, ngủ không yên giấc lắm.

Những chỗ xung quanh đều là quần áo được vứt lung tung, Hạng Du không biết chuyện gì xảy ra thì có mà là thằng ngu! Xoay người chính là một quyền nện thẳng vào mặt người đàn ông phía sau, người này không hề phòng bị, bị đánh phải lùi về sau một bước, đập người lên tường, khóe miệng cũng rách rồi.

Người đàn ông chùi khóe miệng, nheo mắt lại.

Hạng Du cũng nhìn gã, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Khốn kiếp!” sau đó lại đánh tiếp một quyền nữa.

Người kia bỗng nhiên lách người một cái, Hạng Du đánh hụt, cũng bị giáng một đấm vào xương sườn, còn chưa kịp phản ứng, trên mặt lại bị đấm một cái, trong miệng toàn vị tanh tanh mằn mặn, còn có vị sắt, nhất định rách da rồi.

Mặc dù Hạng Du rất ít khi ra khỏi nhà, nhưng bản lĩnh không thể coi thường được. Thật sự không nghĩ tới, thân thủ người đàn ông này còn lợi hại hơn, còn tưởng rằng sẽ bị đấm một lần nữa, ai dè đợi cả nửa ngày cũng không có.

Giang Dịch Tề tùy tiện mặc bộ đồ ngủ, ngăn người đàn ông không để gã đánh tiếp.

Hạng Du một thoáng này rất giận. Từ nhỏ đến lớn, chưa lúc nào hắn không phải là lão đại, đời nào đến phiên thằng nhóc Giang Dịch Tề kia che chở mình chứ?

Kéo Giang Dịch Tề một cái, lạnh lùng nói: “Cậu đừng xía vô, tôi phải dạy dỗ thằng khốn kiếp này.”

Lại nói, Giang Dịch Tề rất vất vả mới ngủ được, liền nghe thấy tiếng “bụp bụp” , mất cả buổi mới mở được mắt ra, nói dễ nghe là nhìn thấy hai con báo đang đấu đá nhau, mà không dễ nghe chính là hai con gà chọi… một người còn đang vô cùng hăng máu mà đánh, không đúng, mỗi người mỗi đấm, thế nhưng Hạng Du từ trước đến nay không ai bì kịp lại không đánh trúng dủ chỉ một quyền…

Giang Dịch Tề tự cảm thấy thật may mắn, may mắn là mình đã tỉnh dậy, nếu không hai tên điên này cứ đấm đá như vậy, không chừng còn đấm đến chết người mất?

Vừa nghe Hạng Du nói, vốn tâm trạng đang rất tệ thoáng cái không nhịn được bật cười.

Nhìn gương mặt xanh xanh tím tím, khóe miệng còn đang chảy máu, một đại tác gia anh tuấn đã thành một cái đầu heo cỡ bự, thế mà còn ở đây cười lạnh lùng, quả thật là Hạng Du mà, cũng chỉ có Hạng Du mới làm được việc này…

Nén cười, Giang Dịch Tề nghiêm túc nói: “Đừng đánh nữa.”

“Cậu còn bao che thằng chết tiệt này!” Hạng Du hất tay Giang Dịch Tề ra, “Rốt cục cậu có biết là mình bị…”

Hạng Du nói không nên lời…

Trong lòng Giang Dịch Tề kêu khổ không thôi. Tôi bao che cho gã sao? Tôi là đang cố gắng bảo vệ cậu. Cũng không thử nhìn vào gương xem, người nào bị đánh thê thảm như vậy chứ? Gã là thái tử gia của hắc đạo, cậu đánh thắng sao?

Người đàn ông không nói lời nào, cầm áo khoác, phủ lên người Giang Dịch Tề, mặc dù cậu ta không được tự nhiên nhưng cũng không có ý định hất ra.

Hạng Du nhìn hình ảnh hai người làm với nhau, gân xanh trên thái dương nhảy bùm bụp, âm trầm nói: “Cậu đừng nói với tôi là cậu tự nguyện đó nhé, cũng đừng nói cái gì mà đến từ hai phía…”

Hạng Du đột nhiên có cảm giác mình thực có thiên phú làm cha. Vốn muốn dạy dỗ tên sắc lang bắt nạt con trai mình, thế mà tự nhiên lại biến thành phá hoại uyên ương, thậm chí còn giống như một kẻ thứ ba đến phá bĩnh cặp đôi người ta… hiểu lầm quá lớn rồi…

“Tôi đi đây.” Rất chảnh chọe phất tay rời đi, Hạng Du kéo áo khoác một cái, cũng không thèm nhìn hai người kia, đi ra cửa, ầm ĩ xong rồi không đi thì ở lại làm gì?

Nghe loáng thoáng người đàn ông kia nói cái gì mà anh bị thương rồi, Giang Dịch Tề nói gì mà đáng đời, ai bảo anh đánh người đó, người đàn ông vừa rồi còn rất giống một con báo hung hãn, giọng nói lúc này lại như một con mèo lớn… Còn có, là hắn ra tay trước, Giang Dịch Tề nói, vậy anh cũng không nên ra tay đánh người độc ác như vậy… Người đàn ông hiểu rồi, còn nói em còn tức giận không? Giang Dịch Tề nín nửa ngày, Hạng Du cũng đã ra đến cửa rồi mới nghe cậu rống lên một tiếng… “Còn giận!”

Chỉ đi có một đoạn ngắn mà da gà da vịt rơi đầy đất, đóng cửa, để tránh hai người kia bị người khác để ý, khóe miệng im lặng nhếch lên. Không thể nghi ngờ, hai người này, làm người khác cảm thấy ấm áp không nói nên lời.

Hạng Du chạm vào khóe miệng, hít một hơi, bỗng nhiên rất nhớ bác sĩ Phương.

Đứng ở dưới tầng nhà Phương Dĩnh Đông, Hạng Du dựa lưng vào tường, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Đã rạng sáng, thật vất vả mới dụ được tiểu tổ tông Dĩnh Thu đi ngủ, Phương Dĩnh Đông lại không thể nào ngủ được. Điện thoại di động vang lên hai tiếng, hơn nửa đêm, y không nghĩ được ai sẽ tìm mình.

Một tin nhắn mới:

[Hạng Du]

Bác sĩ Phương, tôi bị đánh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.