Trò Chơi Chết Chóc

Chương 27: Chương 27: Bốn người chết




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô nhanh chóng rời giường, lệt xệt lê dép, mở cửa chạy vội ra ngoài, vừa khéo cũng thấy Phong Đình mới mở cửa bước ra, hai người cùng nhìn nhau, chạy lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.

Phòng ngủ của hai vợ chồng vẫn đang đóng kín, được khóa chốt trong cẩn thận. Dư Tô nghe thấy từng tràng tiếng khóc nghẹn vừa dồn dập lại vừa yếu ớt truyền ra từ lớp cửa không chút khả năng cách âm.

Phong Đình đập mạnh cửa mấy cái, nhưng bên trong chẳng ai có phản ứng gì, anh ta bèn qua đầu ý bảo Dư Tô lùi về phía sau một chút, đoạn giơ chân dùng sức đạp mạnh vào cửa.

Cánh cửa được ghép lại từ nhiều những miếng ván gỗ đã dần hư hỏng mục nát theo năm tháng, không hề có vẻ kiên cố, chỉ sau vài cú đạp đã lộ ra một lỗ thủng.

Phong Đình lại đạp thêm mấy cú, khiến lỗ thủng lớn thêm, sau đó anh ta lùi về phía sau nhìn Dư Tô.

“...” Dư Tô nhún vai, ỷ vóc dáng gầy nhỏ mà lách mình chui vào trong.

Cô không vội quan tâm tới tình hình trong phòng, chỉ quay người mở cửa cho Phong Đình vào.

Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn đang bật đèn, cũng khiến hai người nhìn rõ được tình cảnh bên trong.

Dương Cường cũng giống như hai ông bà cụ nhà họ Vương, ông chết trong giấc ngủ, chỉ khác một điều là ông chết... cũng coi như là toàn thây.

Vết thương trí mạng nằm ở cổ, cổ Dương Cường bị chém đứt, nhưng không cắt lìa đầu ra mà để chừa lại một chút da thịt.

Không biết vì duyên cớ gì mà dù thân thể đang nằm ngửa nhưng phần đầu bị máu nhuộm đỏ lòm lại bị vặn sang một bên như đang nằm nghiêng, dán sát vào gối, đôi mắt Dương Cường trợn trừng, còn lớn hơn cả mắt trâu, chằng chịt tia máu đỏ.

Dư Tô nhìn cạnh này mới hiểu tại sao Trương Thục Phân lại hãi hùng tới vậy.

Nghĩ thử một chút xem, vừa tỉnh dậy mở mắt đã thấy bên gối có một cái đầu đầm đĩa máu, hai mắt lom lom nhìn mình, sao có thể không sợ vỡ mật được?

Lúc này trên thân Trương Thục Phân chỉ mặc đồ lót, đang ngã ngồi bên chân giường, miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở run rẩy, gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi nhưng chính bà cũng chẳng hay biết mà lau, cả người bà ta run lẩy bẩy không ngừng, sợ đến mất hồn mất vía.

Phong Đình tiến lại gần, Dư Tô vội phủ thêm quần áo cho bà, cắn răng dùng sức lôi bà ra đến cửa.

Ngoài trời vẫn tối mịt mùng, chỉ có vài tia sáng lọt ra từ trong gian chính chiếu rọi một góc hiên nhà. Dư Tô dắt Trương Thục Phân tới cửa gian chính, đề bà ngồi xuống trước ngưỡng cửa.

Ngón tay Dư Tô chạm vào da thịt bà, chỉ thấy người Trương Thục Phân lạnh ngắt như băng.

Dư Tô trở lại phòng, thấy Phong Đình đang đứng cẩn thận quan sát thi thể Dương Cường.

Cô vừa tiến lại lấy quần cho Trương Thục Phân vừa nhỏ giọng nói: “Lần này đã có thể hoàn toàn chắc chắn những người này là do ma giết rồi.”

Phong Đình gật đầu, nói: “Lần này có hơi khác vụ án hôm qua, hai vợ chồng họ cùng nằm chung giường mà chỉ có Dương Cường bị giết.”

Chuyện này có nghĩa gì, Dư Tô suy nghĩ một lát rồi đưa ra kết luận.

Cô cầm theo quần ra khỏi cửa, vừa giúp Trương Thục Phân mặc đồ lại cho chỉnh tề vừa im lặng suy nghĩ, trước đó cô có nghe Tiểu Hoa nói Trương Thục Phân cũng được bán tới thôn này, chỉ là sau bao năm bà đã bị người dân ở đây đồng hóa hoàn toàn.

Vụ án mạng đêm nay người bị giết là Dương Cường trước kia từng đi mua vợ, còn người phụ nữ bị mua về có nằm bên cạnh cũng không bị sát hại, như vậy hồn ma giết người kia có lẽ quay về là để báo thù.

Dù sao trong suốt bao nhiêu năm buôn người ở đây, chắc hẳn cũng phải có một vài cô gái cứng cỏi mạnh mẽ không chịu nhịn nhục nên đã tự sát, hoặc bướng bỉnh quyết không khuất phục rồi bị đám người trong thôn đánh chết.

Lúc này, ngoài vườn bỗng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.

“Anh Dương, chị Trương, hai người mau dậy đi, nhanh, mau mau đi, thôn mình lại có chuyện rồi!”

Giọng đàn ông cục mịch quê mùa vang lên từ ngoài cửa, Dư Tô nghe xong nhướn mày, vội chạy ra vườn mở cổng.

Người ngoài cửa Dư Tô đã từng gặp qua nhưng không biết rõ thân phận, Dư Tô không mở miệng chào hỏi, người kia cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý, gương mặt đầy vẻ lo lắng, nói: “A, là Tiểu Thúy đấy à, bố mẹ cháu...”

Người đàn ông vốn định hỏi họ đã dậy chưa, nhưng còn chưa dứt lời đã thấy Trương Thục Phân đang ngồi trước cửa gian nhà chính.

Dù trời còn chưa sáng hẳn nhưng ông ta vẫn thấy rõ Trương Thục Phân dường như đang rất suy sụp, ông ta tới tìm hai vợ chồng họ, vậy mà Trương Thục Phân cứ ngồi đó không nói câu nào.

Người đàn ông sửng sốt, hỏi: “Chị Trương sao vậy, anh Dương đâu rồi?”

Dư Tô đau buồn trả lời: “Bố cháu ông ấy... chết rồi.”

“Hả?” Người đàn ông ngây người, một lúc sau mới giậm chân nói: “Ôi trời, rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Mấy người còn chưa biết chuyện này, Lý Lão Nhị và Lý Đại Quý cũng đều chết hết cả rồi!”

Dư Tô cùng Phong Đình đi theo người đàn ông trung niên, khi bọn họ đến nhà Lý Nhị, dân làng đã vây kín chung quanh.

Lý Vượng Đức đứng trong đám người, gương mặt lạnh tanh, thấy hai người đến bèn gật nhẹ đầu.

Thi thể của Lý Lão Nhị cũng rất thảm thương, thân thể ông ta chồng chất những vết thương như vết mèo cào, còn thương tích trí mạng lại là một lỗ thủng lớn ở bụng, ruột và nội tạng đều rơi cả ra ngoài.

Nhà Lý Đại Quý cách đó không xa, ông ta là anh em ruột với Lý Lão Nhị, sau này hai anh em mới chia nhau ra ở riêng, Dư Tô nghe đám dân làng nói Lý Đại Quý chết cũng rất thê thảm, tay chân ông ta bị chém đứt đoạn, ném lung tung khắp trong phòng ngủ.

Nếu hôm qua vẫn còn nhiều người đơn thuần chỉ mang tâm trạng hóng hớt đưa chuyện, tới hôm nay cuối cùng nỗi sợ hãi trĩu nặng cũng được gieo vào lòng tất cả người dân trong thôn.

Mấy lời thôn trưởng hói đầu nói hôm qua có lẽ mọi người cũng chẳng mấy để trong lòng, hầu hết đều nghĩ nhà họ Vương có mâu thuẫn với ai đó nên nửa đêm mới có kẻ xông vào nhà giết hại hai vợ chồng. Thậm chí có người còn len lén nói Vương Thiết Trụ là hung thủ, nếu không sao cha mẹ anh ta nằm cách vách chết đau đớn thê thảm mà Vương Thiết Trụ lại không nghe được bất cứ động tĩnh nào?

Mà giờ đây những vụ giết người đẫm máu lại liên tiếp xảy ra, đập tan lời đồn không biết do ai khơi nguồn, khiến toàn bộ dân làng đều hoang mang sợ hãi.

Bọn họ không còn vây xem chỉ trỏ thi thể nữa, cũng chẳng quan tâm sao đứa con trai Lý Vượng Đức thấy bố mình chết lại còn có thể bình tĩnh tới vậy, sắc mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng sợ hãi, lo lắng nhìn mọi người xung quanh như thể ai ai cũng là kẻ giết người.

Tôn Chiêu Đệ lách khỏi đám đông, lặng lẽ bước tới cạnh Dư Tô.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, thôn trưởng hói đầu vội vã chạy tới.

Lúc lướt qua đám người Dư Tô, ông ta dừng chân, vươn tay vỗ vai Phong Đình tỏ ý an ủi, chắc hẳn đã biết tin Dương Mạnh bị sát hại.

Đám dân làng thấy ông ta tới như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng ùa tới tranh nhau nói chuyện với ông ta, hầu hết câu hỏi của đám người đều là hiện giờ phải làm thế nào.

Nỗi sợ hãi cũng có thể lây lan, tất cả mọi người đều ngày càng bất an sốt ruột thêm.

Mà vẻ mặt thôn trưởng lại trĩu vẻ nặng nề, lời ông ta thốt ra càng thêm khiến nỗi lo lắng bất an của đám thôn dân dâng cao.

Ông ta nặng nề nói: “Lý Hữu Tài cũng chết rồi.”

Nhà Lý Hữu Tài nằm tít tận cuối thôn, trước đó đám dân làng vẫn chưa phát hiện ra.

Âm thành ồn ã huyên náo đột nhiên im bặt trong chốc lát, rồi chỉ một giây sau, tiếng mắng chửi, tiếng khóc thút thít, tiếng hỏi han hoảng hốt đồng loạt vang lên, chồng chéo lên nhau, sự hỗn loạn đã lên tới đỉnh điểm.

Chỉ trong một đêm đã có tới bốn người chết. Thêm hai người đêm qua nữa, tính ra chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi cái thôn nhỏ này đã có sáu người bị giết, hơn nữa cái chết của họ đều vô cùng thảm thương.

Đột nhiên Lý Vượng Đức bỗng cất lời: “Hôm qua hai người, hôm nay bốn người, xem ra ngày mai là tám người.”

Anh ta cũng chẳng buồn nói nhỏ tiếng, thậm chí còn khá lớn giọng.

Mà thôn trưởng lúc này đang đứng bên Phong Đình, cách anh ta rất gần, còn đám dân làng đều đang vây quanh thôn trưởng mong ông ta nghĩ cách giải quyết, vậy nên không ít người đã nghe được lời Lý Vượng Đức.

Trong nháy mắt, cả đám đông bùng nổ.

Mấy người dân hầu như đều rất lớn giọng, Dư Tô nghe tiếng họ mà đau cả tai, chỉ có thể bất lực xoa thái dương.

Cũng may khi này thôn trưởng hói đầu cũng phát huy được chút tác dụng, ông ta đưa cao hai tay phất xuống mấy lần, lớn giọng nói: “Im lặng, tất cả mọi người im lặng!”

Tiếng xôn xao dần dần lặng xuống, nhưng vẫn còn âm thanh nức nở của mấy người phụ nữ.

Đến khi này Dư Tô mới thấy Tiểu Hoa, cô bé đang đứng cạnh một người phụ nữ, cả hai đều đang sợ hãi lau nước mắt, chắc hẳn người phụ nữ kia là mẹ cô bé.

Thôn trưởng ho khan mấy tiếng, nói: “Khóc lóc, cãi cọ, ầm ĩ, tất cả đều vô dụng cả thôi! Nếu mấy người sợ chết thì nghe lời tôi nói đây, chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ trước tối nay!”

Ông ta còn chưa dứt lời, Phong Đình đã bồi thêm một câu: “Nếu hung thủ không phải là người thì sao?”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, sau đó có kẻ nhát gan run giọng nói: “Không phải người, chẳng lẽ là... ma?”

Nỗi sợ hãi lại lần nữa dâng cao, rất nhiều kẻ nghi thần nghi quỳ đang bắt đầu quay ngang quay ngửa cảnh giác nhìn bốn phía.

Tôn Chiêu Đệ thở dài, thì thầm với Dư Tô: “Sao hai người này lại chơi kiểu vậy, dọa cho dân làng sợ mất mật cả rồi.”

Dư Tô ừ một tiếng, không nói.

Cô hiểu nguyên nhân vì sao Phong Đình và Lý Vượng Đức lại cố ý khiến đám dân làng sợ hãi, là vì họ muốn phân tán sự chú ý của đám thôn dân, để những người này không còn lòng dạ để tâm đến mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ.

Thừa dịp cả thôn hỗn loạn lẻn mất vẫn hay hơn là bị cả đám dân làng đuổi ráo riết sau lưng.

Thôn trưởng trừng mắt nhìn Phong Đình rồi cao giọng, lớn tiếng nói: “Mọi người đừng nghe cháu Lôi nói bậy nói bạ, cháu nó có hiểu gì đâu! Dù sao hôm nay mọi người đều phải nghe tôi, bắt buộc phải tìm được tên sát nhân, nếu như không bắt được hắn ta... Đêm nay tất cả mọi người tập trung ở sân phơi lúa, cùng trải chăn nằm đất!

Tôi không tin có cả thôn ở đó mà tên sát nhân lại dám ra tay giết người!”

Có kẻ trong đám đông thì thầm: “Chuyện không ổn rồi, hay ta báo cảnh sát đi?”

Anh ta cứ nghĩ rằng núp trong đám đông sẽ không ai biết, nhưng mấy người đứng xung quanh đều nghe được lời anh ta nói, nhất loạt quay sang mắng chửi té tát.

Thật ra không phải tất cả mọi gia đình trong thôn đều có dính líu đến chuyện buôn bán người, nhưng đám dân làng cũng không tránh khỏi có quan hệ họ hàng thân thích với nhau, thường xuyên qua lại giúp đỡ nhau, cũng tự biến thành đồng phạm.

Dường như chẳng còn nhà nào là hoàn toàn trong sạch. Chỉ cần đề cập đến chuyện báo cảnh sát là họ giãy nảy như bị giẫm phải đuôi.

Người kia bị mắng một trận xong cũng chẳng dám nhiều lời, vì vậy tất cả dân làng đều nhất trí nghe theo lời trưởng thôn.

Đám dân làng chia ra thành bốn đội nhỏ, mỗi nhóm có một đội trưởng do người mà thôn trưởng tin tưởng phụ trách. Bọn họ chia nhau ra tới bốn gia đình vừa có người chết để tìm kiếm manh mối.

Nhưng đương nhiên chẳng tìm được gì.

Qua nửa ngày trời, đầu thôn trưởng lại càng hói thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.