Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Dư Tô và Ngô Nhã bèn xuống phòng khách ngay. Khi họ tới nơi thì Số 9 và Số 1 cũng đã có mặt từ lúc nào rồi.
Chỉ một lúc sau, các người chơi đều đã tụ họp đầy đủ dưới phòng khách, trừ Số 5 đã chết lúc rạng sáng.
Quản gia bưng thức ăn tới cho họ, bữa sáng có bánh bao và sữa tươi. Số 9 ngồi trong phòng khách, vừa ăn vừa kể cho mọi người nghe về nhiệm vụ tối qua của mình.
Số 5 chết rồi, nhưng cũng chẳng ai hay đã có chuyện gì xảy ra trong ván chơi của anh ta.
Còn về Trò chơi Bốn góc của Ngỗ Nhã, Số 1, Số 4 và Số 9 thì phải tới lượt chơi thứ mười ba mới có hồn ma xuất hiện.
Khi ấy cả phòng tối đen như mực không nhìn nổi thứ gì, trừ Ngô Nhã mới tham gia ra thì tất cả các người chơi đều mất đi khả năng gia tăng thị lực như Dư Tô.
Có một người thứ năm xuất hiện trong trò chơi của bọn họ, liên tục nói chuyện cùng họ, rồi cứ chốc chốc lại biến đổi giọng nói thành một trong số họ, nó yêu cầu các người chơi phải tìm ra mình.
Theo như lời Ngô Nhã, trong lúc tìm ma bọn họ đã nảy sinh mâu thuẫn, nghi ngờ lẫn nhau nên không thể tìm ra oan hồn đang trà trộn vào phòng.
Nhưng hiện giờ, những gì ba người chơi kia nói lại không hề giống như điều Ngô Nhã đã lầm tưởng... Khi ấy bọn họ dùng dằng lần lữa không tìm ra hồn ma không phải do không tìm được, mà là vì không dám.
Bọn họ sợ đây là cái bẫy của oan hồn, lỡ như việc bị người chơi phát hiện chính là điều kiện để hồn ma có thể giết người thì sao?
Ngô Nhã ngồi bên nghe lời giải thích của ba người còn lại mới sợ hãi, cô hạ giọng, nói: “Trời ạ, sao tôi lại ngốc vậy chứ, tôi không hề nghĩ tới chuyện này! Nếu lúc đó tôi thật sự chỉ ra hồn ma thì...”
Ngô Nhã không tiếp tục nói nữa, nhưng trông vẻ mặt trắng bệch của Ngô Nhã là đủ biết cô vừa nghĩ tới Số 5.
Dư Tô vỗ vai an ủi Ngô Nhã: “Giờ cô vẫn đang lành lặn đấy thôi. Giờ cố nhớ kỹ rồi về sau cẩn thận là được.”
Dù sao Ngô Nhã cũng là người mới, vừa bắt đầu màn chơi đầu tiên, không hề có kinh nghiệm, tới giờ mà chưa gây ra hành động sai lầm nào cũng đã không tệ rồi.
Nếu Dư Tô mới lần đầu tham gia trò chơi mà đã gặp phải nhiệm vụ khó nhằn thế này, chỉ e cô cũng không suy nghĩ cẩn thận được như các người chơi cũ.
Số 2, Số 3 và Số 9 cùng tham gia Trò chơi Đĩa Tiên. Số 2 nói sau khi gọi được hồn Đĩa Tiên, có một con ma nữ bị treo ngược người xuất hiện ngay chính giữa bàn.
Khi ấy ba người họ đang ngồi quanh bàn chơi Đĩa Tiên, ma nữ rơi từ trần nhà xuống, tóc phủ đầy lên bàn tay đang đặt trên đĩa của họ, máu ả nhỏ tỉ tách từ hốc mắt rỗng hoác rồi rơi đầy bàn.
Nhưng bọn họ không thể buông tay mà buộc phải tiếp tục ván chơi Đĩa Tiên trong tình cảnh này.
Cứ mỗi khi có người cất câu hỏi, con ma nữ bị treo ngược sẽ chầm chậm quay một vòng, đưa mặt hướng thẳng về phía người vừa hỏi, để kẻ này phải chứng kiến một cảnh tượng hết sức kinh dị.
Người đầu tiên đặt câu hỏi là Số 9, đương nhiên anh ta chỉ đặt ra một câu hỏi hết sức đơn giản, mà sau khi anh ta hỏi xong, đầu của con ma kia lại đột nhiên rơi xuống, đập thẳng vào mu bàn tay Số 9.
Rồi cùng lúc ấy, bắt đầu có vô số những con giòi bọ đen sì trào ra từ phần cổ đứt đoạn của ả, chỉ trong chớp mắt thôi chúng đã chất chồng trên mặt bàn thành từng đống cao vút, cứ ngọ nguậy ngọ nguậy liên tục.
Số 9 vẫn điềm nhiên như không, chẳng mảy may bị cảnh tượng ghê rợn này ảnh hưởng.
Người tiếp theo là Số 2, sau khi hỏi xong anh ta lại chứng kiến một cảnh khác với Số 9.
Vì Số 2 đã chuẩn bị tâm lý trước nên trước khi Số 3 bắt đầu hỏi, anh ta lấy một tay ấn thật chặt tay Số 3 lên bàn, nếu không lúc hồn ma xuất hiện trên bàn, chắc chắn Số 3 sẽ rụt tay lại.
Hiển nhiên trong Trò chơi Đĩa Tiên này, khi có kẻ bỏ tay khỏi đĩa, hồn ma trong sẽ có thể giết người.
Về sau khi đã hỏi xong xuôi hết, bọn họ bắt đầu tiễn Đĩa Tiên đi nhưng chẳng hiểu vì sao mà không thể thành công nổi. Dù bọn họ có lặp lại câu “Đĩa Tiên, Đĩa Tiên, xin mời ngài quay về”, hồn ma treo ngược trên mặt bàn vẫn không hề có ý định bỏ đi.
Vì vậy mà bọn họ rơi vào cục diện bế tắc, đương lúc không biết nên làm sao cho phải thì Số 5 chết, hồn ma trước mặt họ cũng biết mất, trò chơi kết thúc ở đó.
Trong lúc Số 2 đang miêu tả lại quá trình chơi, trông sắc mặt người mới Số 3 vẫn còn khá khó coi.
Nói đúng hơn là từ đầu đến giờ sắc mặt anh ta vẫn luôn khó coi như vậy. Mắt Số 3 thâm sì, chỉ cắn được mấy miếng bánh mì, lại còn nôn khan liên tục mấy lần.
Cái chết thê thảm của Số 5 đã khiến anh ta quá đỗi sợ hãi. Khả năng chịu đựng của người này thấp hơn Ngô Nhã đôi chút.
Sau khi những người chơi khác nói xong, Số 10 mới bắt đầu kể về nhiệm vụ Tấm Gương.
Tinh thần Số 10 có vẻ hơi sa sút, trông như thể đã mất ngủ cả đêm.
Trong ván chơi, Số 10 vào nhà vệ sinh, đốt nên trước gương rồi đọc câu “Mi là ai” một trăm lần.
Lúc mới đầu, Số 10 vừa hỏi vừa thầm đếm, chừng đến lần thứ ba mươi thì ngọn nến đột nhiên vụt tắt.
Nhưng ván chơi của Số 10 khác mọi người ở chỗ dù nến tắt, anh ta vẫn loáng thoáng thấy được cảnh tượng trong nhà vệ sinh, trong đó có cả bóng người in trên mặt gương.
Số 10 tiếp tục liên tục lặp lại câu hỏi trước gương, đến lần thứ bốn mươi bốn, “Số 10” trong gương đột nhiên nhếch miệng nở một nụ cười quái dị.
Nhưng Số 10 vừa nháy mắt, kẻ trong gương đã khôi phục lại vẻ mặt giống mình như đúc, như thể nụ cười khi nãy chỉ là ảo giác của anh ta.
Nhưng anh ta biết chắc chắn đó chẳng phải ảo giác, lòng Số 10 thoáng sợ hãi, lùi về phía sau tiếp tục lặp lại câu hỏi nhưng lại bắt đầu thầm lo lắng không biết khi nào kẻ trong gương sẽ lại có những hành động kỳ dị.
Cũng vì lo lắng mà về sau Số 10 bắt đầu đếm loạn số.
Sau đó, Số 10 cũng không biết mình đã đém tới bao nhiêu, mà cũng chẳng dám kết thúc ván chơi. Anh ta bèn cắn răng thôi không đếm nữa, cứ thế tiếp tục cất tiếng hỏi.
Chẳng biết hỏi đến lần thứ bao nhiêu thì “Số 10” trong gương đột nhiên biến mất.
Khung cảnh xung quanh vẫn được phản chiếu rõ ràng trên mặt gương, chỉ có mình Số 10 là biến mất.
Dù cũng là một người chơi có kinh nghiệm nhưng Số 10 vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mà điều khiến anh ta càng sợ hãi hơn là... sau khi lặp lại câu hỏi thêm vài lần, lại có kẻ xuất hiện trên tấm gương.
Nhưng... lại có tới hai người.
Kẻ đứng trước lom lom nhìn mặt gương với ánh mắt căng thẳng cực độ, khuôn miệng khép mở liên tục, lặp lại câu “Mi là ai“.
Còn kẻ đằng sau... đứng ngay sau lưng người trước, đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm lưng người kia với vẻ chẳng mấy thiện ý.
Khi ấy Số 10 sợ hãi tới độ tê người, sống lưng anh ta lạnh ngắt, lòng anh ta bắt đầu nảy sinh ra cảm giác có kẻ đang đứng phía sau trừng trừng nhìn mình.
Số 10 cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lời gọi hồn cũng đã lắp bắp, thậm chí anh ta còn phải chống tay lên bồn rửa mặt mới có thể giữ được thân thể đứng vững mà tiếp tục cất từng tiếng hỏi nối nhau liên tục...
Thậm chí Số 10 còn chẳng còn sức mà nghĩ cách kết thúc ván chơi, anh ta có thể nhìn rõ trên mặt gương sáng bóng, “người” đứng sau lưng anh ta đang dần tiến sát lại gần với một tốc độ thong thảm chậm chạp vô cùng. Vẻ mặt “người” này càng lúc trông càng kỳ lạ, vẻ mặt ấy như thể... niềm phấn khích khi chuẩn bị vồ được lấy con mồi.
Bị một “người” giống mình y như đúc giày vò như vậy, Số 10 sợ tới mức suýt bật khóc tới nơi. Cho đến tận khi Số 5 chết anh ta mới được cứu thoát.
Lúc đang kể, Số 10 còn không kiềm nổi mà ôm chặt lấy cánh tay mình rồi quay đầu ngó trộm sau lưng mấy lần.
Ngô Nhã hạ giọng hỏi Dư Tô: “Chị Lý Ngũ, nhiệm vụ của anh ta đáng sợ quá!”
Dư Tô gật đầu, nói: “Đúng là rất đáng sợ, giờ tôi nghe mà cũng thấy căng thẳng.”
So ra thì nhiệm vụ của cô tối qua vẫn còn khá dịu dàng.
Số 1 nói: “Được rồi, giờ mọi người đã thuật lại xong hết nhiệm vụ của mình rồi, chúng ta cùng thảo luận thôi. Điều thứ nhất, những hồn ma được triệu hồi từ trò chơi gọi hồn vào nửa đêm đều bị ràng buộc điều kiện giết người. Cách mở khóa điều kiện cụ thể của mỗi trò chơi đều sẽ khác nhau.”
Số 2 nói: “Điều quan trọng nhất thì mọi người cũng đều nhớ rồi, đó là dù gặp phải cảnh tượng gì đáng sợ thì cũng không được hoảng loạn, chỉ cần bình tĩnh, không để bản thân mình luống cuống là có thể giảm bớt khả năng thỏa mãn điều kiện giết chóc.”
“Nhưng... bắt buộc phải có người mở khóa điều kiện, đúng chứ?” Số 10 nói: “Giống như những trò chơi của chúng ta đêm qua vậy, chẳng lẽ giờ mọi người đã nghĩ ra cách hoàn thành hay thoát thân khỏi ván chơi sao? Nếu Số 5 không chết thì chỉ e ta sẽ tiếp tục bị nhốt trong trò chơi cho tới tận khi có người bỏ mạng?”
Số 6 bật cười, nói: “Nếu Số 5 không chết thì chắc chắn người chết chính là anh. Theo như lời kể thì nhiệm vụ của anh có vẻ nguy hiểm nhất.”
Số 10 liếc nhìn anh ta, nói: “Cũng chưa chắc, nhiệm vụ của tôi trông thì rất nguy hiểm, còn nhiệm vụ của các anh có lẽ... sẽ giết người chơi bất thình lình trong lúc họ không để ý.”
“Chuyện này có gì đáng để mọi người cãi nhau,“ Dư Tô nói: “Chuyện chúng ta nên làm bây giờ là tìm đầu mối chứ? Dù đêm nào cũng phải tham gia các ván chơi gọi hồn khác nhau, nhưng có vẻ hoàn thành chúng sẽ không giúp ta trở vệ hiện thực được đâu.”
Ngô Nhã gật đầu: “Dù em chỉ là người mới thôi nhưng em nghĩ trò chơi đưa ta đến tòa biệt thự này, rồi còn tiết lộ câu chuyện của các NPC thì ắt hẳn chúng phải có liên quan đến cách hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tìm quản gia rồi hỏi ông ta thử xem.” Số 9 nói rồi đứng dậy.
Anh ta đi tới chân cầu thang rồi gọi với lên quản gia trên tầng hai, rất nhanh sau đó, vị quản gia đã rời phòng bước xuống.
Số 9 hỏi: “Bác quản gia, sao ông bà Tiền vẫn chưa về? Bọn họ có gọi điện về không?”
Quản gia gật đầu, cưới đáp: “Có, lúc tới viện cậu chủ bị sốt nên phải ở lại quan sát một đêm, tối qua ông bà chủ phải ở lại bệnh viện. Sáng sớm nay ông chủ gọi điện bảo tôi khoảng hơn 10 giờ sẽ về tới nhà.”
Nghe vậy, các người chơi bèn lục tục rút điện thoại ra xem giờ... Lúc này đã là mười giờ mười mấy phút rồi.
Đúng khi ấy họ nghe có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cổng.
Quản gia bèn lập tức bước lại cửa, nói: “Chắc chắn là ông chủ về nhà.”
Quản gia vội mở cửa, các người chơi cũng đồng loạt hướng mắt ra ngoài.
Ngoài cửa có hai người đang đứng. Dư Tô đưa mắt liếc qua thôi đã nhận ra người đàn ông trung niên phía trước chính là người xuất hiện trong tấm ảnh đêm qua, chỉ là trông ông ta rất mệt mỏi uể oải, suy sụp hơn trong ảnh nhiều.
Còn người mặc vest đang che ô cho ông ta có vẻ là vị tài xế mà quản gia đã đề cập đến.
Tài xế không vào nhà. Sau khi đưa ông chủ đến thềm cửa, người này bèn cầm ô bỏ đi.
Sau khi ông chủ Tiền bước vào biệt thự, quản gia mới ghé tai thì thầm với ông ta mấy câu. Nghe xong, ông chủ vội bước nhanh về phía chín người chơi, cười nói: “Rất xin lỗi các thầy, hôm qua nhà tôi có chút việc vặt, để các thầy đây phải chờ lâu! Tôi họ Tiền...”
“Ông Tiền, tối qua ông có gặp phải chuyện gì ở viện không?” Số 4 ngắt lời chào hỏi khách sáo của ông chủ nhà.
Ông Tiền bèn nuốt những lời chưa kịp nói vào bụng rồi đưa tay mời bọn họ ngồi xuống.
Ông Tiền thở dài, nói: “Để ngừa có chuyện lạ xảy ra, tối qua bọn tôi không dùng phòng đơn mà ở cùng với ba người bệnh nữa, cả đêm bọn tôi không ngủ. Ban đầu thì mọi việc vẫn ổn thỏa, không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng về sau Lâm Lâm... Lâm Lâm là vợ tôi, cô ấy rời phòng đi vệ sinh, sau đó tôi nghe tiếng cô ấy thét thất thanh từ nhà vệ sinh vọng lại.
Tôi vội chạy lại đạp cửa ra thì thấy cô ấy ngã ngồi trên mặt đất, tay chỉ trần nhà, nói... Cô ấy thấy Tiểu Chân trên trần nhà, con bé đang nhìn cô chằm chằm.”
“Tiểu Chân là đứa con gái lớn đã mất của tôi, tên con bé là Tiền Như Chân.” Gương mặt ông Tiền thấm đẫm vẻ âu sầu mệt mỏi: “Tên con bé là do mẹ đặt, Như Chân đồng âm với như châu, mẹ con bé nói ý cái tên này chỉ con bé quý giá như châu ngọc. Nhưng... ôi!”
Ông Tiền nói tới đây, quản gia đã bưng một ly nước ấm tới chơi ông. Ông Tiền nhận lấy ly nước, hớp một ngụm rồi vươn tay lau mặt, xốc lại tinh thần nói với chín người chơi: “Dù trước đây Tiểu Chân có ra sao thì giờ con bé cũng đã chết rồi, đã rời bỏ thế giới này rồi. Dù có muốn ở lại... thì cũng đừng nên gây rắc rối, dọa nạt mọi người trong nhà. Lần này tôi mời các thầy tới là vì hy vọng các thầy có thể giúp tôi giải quyết chuyện này.”
“Ông muốn giải quyết thế nào?” Số 9 nhìn ông ta, hỏi: “Muốn cô bé hồn phi phách tán hay muốn cô bé không thể tiến vào tòa biệt thự này? Hay là để cô bé không thể gây hại cho gia đình?”
Ông Tiền sửng sốt, nói: “Tôi cũng không dám giấu gì các thầy... Tôi mong con bé hồn phi phách tán.”
Người mới Số 3 cau mày: “Tại sao, cô bé là con gái ông mà? Ông nỡ để cô bé hồn phi phách tán sao?”
“Con gái tôi đã chết rồi.” Ông Tiền nói: “Tiểu Chân là đứa trẻ ngoan ngoãn, dù có thành ma thì nó cũng sẽ không như thế này! Oan hồn ác độc đó không phải con tôi! Hơn nữa, nếu không giải quyết triệt để thì chuyện này sẽ biến thành một mối họa ngầm. Lỡ về sau nó lại xuất hiện rồi gây ra hậu quả không ai cứu vãn nổi thì chúng tôi có hối cũng không kịp!”
Mọi người im lặng trong giây lát. Dư Tô cất tiếng, hỏi: “Ông nghĩ sao về chuyện con gái mình nhảy lầu tự sát? Ông bảo cô bé là đứa trẻ ngoan ngoãn, vậy sao đột nhiên cô bé lại nhảy lầu, và tại sao trên cơ thể con ông lại có vết tự rạch?”
Ông Tiền chầm chậm lắc đầu, nói: “Công ty tôi lúc nào cũng bận bịu, có cả một núi việc chờ tôi xử lý, về Tiểu Chân thì... nói thật với các vị, tôi ít khi lo được cho con bé, việc coi sóc hai đứa trẻ đều do một tay Lâm Lâm lo liệu.”
“Ông không biết chút nào sao?” Ngô Nhã hỏi: “Vậy về sau cảnh sát tham gia điều tra chắc ông cũng phải biết thêm gì chứ?”
Ông Tiền cười khổ: “Vì trên người con bé có vết thương nên phía cảnh sát cũng điều tra vụ án rất cẩn thận, nhưng tất cả bạn cùng trường của Tiêu Chân, bao gồm cả bạn thân và thầy cô giáo đều bảo con bé rất ổn, họ cũng chưa từng để ý thấy con bé có dấu hiệu tự làm mình bị thương. Đương nhiên càng không có chuyện Tiểu Chân bị bắt nạt. Dù gì thì gia cảnh Tiểu Chân cũng khá giả, bạn bè cùng lớp rất thích con bé.”
Không có ai thấy Tiểu Chân tự rạch tay, cũng không ai bắt nạt cô bé, vậy tại sao cô con gái nhà họ Tiền lại nghĩ quẩn?
Một cô bé con mười ba tuổi sao có thể vô duyên vô cớ nhảy lầu tự sát như không?
Ông Tiền nói: “Tiểu Chân không viết nhật ký, cảnh sát từng kiểm tra các tài khoản trên mạng của con bé, con tôi chỉ đăng vài bài viết có ý nghĩa sống thôi, không để lại bất cứ thông tin nào có liên quan đến chính mình. Camera cũng đã quay được cảnh Tiểu Chân tự nhảy lầu nên cuối cùng họ kết luận đây là vụ án tự sát.”
“Vậy khi nào thì bà Tiền về?” Số 9 hỏi.
Ông Tiền đáp: “Vợ tôi đề nghị cả nhà nên thử lên chùa ở tạm một đêm nên hôm nay cô ấy sẽ không về. Tôi lên công ty giải quyết công việc xong cũng sẽ lên chùa ngay. Còn ở đây thì xin kính nhờ các thầy. Nếu cần gì thì các thầy cứ nói với quản gia.”
Dư Tô hỏi: “Giờ ông có thể giúp chúng tôi liên lạc với bà Tiền không? Gọi điện thoại thôi cũng được.”
Ông ta trả lời: “Giờ chắc Lâm Lâm đang ngủ, để chiều quản gia gọi cho cô ấy được không?”
“Được.” Số 9 đứng dậy, nói: “Vậy thì trong khoảng thời gian này, chúng tôi có thể kiểm tra kỹ càng tất cả những căn phòng trong biệt thự này chứ?”
Ông Tiền lộ vẻ sững sờ. Do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng ông ta vẫn gật đầu: “Đương nhiên là được, xin các thầy cứ tự nhiên. Giờ tôi phải tới công ty rồi, liệu có thể mạn phép hỏi các thầy một câu được không. Liệu các thầy sẽ mất chừng bao lâu để giải quyết chuyện này?”
Số 9 mỉm cười, đáp mà như không đáp: “Còn phải phụ thuộc vào mức độ hợp tác của các vị.”
Ông Tiền lại nói thêm mấy câu khách sáo rồi dặn quản gia nhớ nghe theo lời “các thầy” phân phó. Xong xuôi, ông ta vội vàng rời tòa biệt thự.
Sau khi ông Tiền bỏ đi, các người chơi bắt đầu kiểm tra cẩn thận khắp căn biệt thự. Dư Tô thuận miệng hỏi xem năm nay là năm bao nhiêu, ngày mấy tháng mấy.
Câu trả lời của quản gia là: “Mùng 9 tháng 5 năm 2011.”
Tiếp theo đó tất cả các người chơi bắt đầu hành động, bọn họ bắt đầu lục soát từng gian phòng một bắt đầu từ tầng trệt trở đi, nhưng đến tận khi tìm tới phòng ngủ của ông bà Tiền rồi mà vẫn không thu được manh mối gì.
Sau đó, quản gia bèn giúp họ mở khóa phòng ông bà Tiền.
Căn phòng này có diện tích rất lớn, thiết kế theo phong cách vừa ấm áp lại vừa lộng lẫy, vừa liếc qua đã thấy được tâm huyết của gia chủ đặt vào gian phòng.
Trên bức tường phía đầu giường ngủ có treo một tấm ảnh cưới kích thước lớn. Vừa bước vào phòng, tấm ảnh này đã thu hút tầm mắt của mọi người.
Số 6 bật cười, giọng điệu mang phần giễu cợt: “Mấy tên nhà giàu biết hưởng thụ thật đấy, vợ ông Tiền ít thì cũng phải nhỏ hơn ông ta mười tuổi.”
Số 1 tìm được cơ hội trả lại cục tức: “Vốn phụ nữ đã biết giữ gìn hơn đàn ông, trông bà Tiền trẻ thì sao nào? Hơn nữa dù người ta có lấy cô vợ nhỏ hơn mình mười tuổi thì sao, liên quan quái gì đến anh.”
Ngô Nhã nói với Dư Tô: “Tấm ảnh hôm qua nhỏ quá nên em nhìn không rõ, giờ thấy bức ảnh lớn này mới thấy bà Tiền vừa trẻ lại vừa đẹp.”
Dư Tô gật đầu rồi nhớ lại mốc thời gian được ghi sau tấm ảnh đêm qua.
Trên tấm ảnh có ghi Ngày 3 tháng 8 năm 2010, mà khi nãy quản gia có nói giờ là Ngày 9 tháng 5 năm 2011. Con gái nhà họ Tiền chết từ bốn tháng trước, cũng có nghĩa cô bé tự sát từ tháng một, chỉ cách khoảng thời gian chụp tấm ảnh vỏn vẹn năm tháng.
Trông vẻ mặt của cô bé trong tấm hình, Dư Tô đoán rất có thể tâm lý em đã có vấn đề ngay từ giờ phút ấy.
Phòng ngủ của ông bà Tiền cũng không có nhiều đồ lặt vặt dư thừa. Bà chủ sở hữu rất nhiều trang sức vàng bạc, còn về phần ông Tiền thì ngoài quần áo cùng đồ dùng hàng ngày ra thì chẳng có thêm gì, thậm chí đến đám sách vở trong phòng làm việc dưới tầng một cũng đã lâu chưa được mở ra.
Có lẽ đúng thực như ông Tiền nói, ông ta luôn bận bịu mải mê kiếm tiền.
Vậy nên nếu muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của Như Chân, bọn họ phải nói chuyện với mẹ cô bé.
Rốt cuộc vì lý do gì mà một cô bé mười hai tuổi lại có thể nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự sát? Hơn nữa tại sao sau khi chết cô bé lại cứ quấn lấy quấy phá người nhà?
Cô bé có nỗi oán hận gì với bố mẹ sao? Chắc không phải Như Chân trách bọn họ ít quan tâm chăm sóc mình chứ?
Quản gia vừa cắm cúi cầm chìa mở cửa vừa nói với mọi người: “Trước khi cô chủ chết vài ngày thì cậu chủ mới chuyển sang ở phòng riêng. Về sau, chuyện xảy ra, ông bà chủ bèn để cậu ngủ lại phòng họ nên chắc chắn căn phòng này cũng không có gi đáng xem đâu.”
Trong lúc nói thì quản gia cũng đã mở xong cửa, ông ta vươn tay mở đèn rồi quay người mời các người chơi vào phòng.
Căn phòng này cũng không mấy lớn nhưng đối với một đứa trẻ hai tuổi mà nói thì lại rất rộng rãi. Nhưng căn phòng được bày bừa rất nhiều đồ chơi, trông khá chật chội.
“Trời ạ, một đứa trẻ hai tuổi có thể chơi nổi cả đống đồ chơi thế này sao?” Số 2 kinh ngạc nhặt một món mô hình được vứt chỏng chơ trong góc tường lên: “Cái này phải hơn ba nghìn tệ đấy, họ cứ thế vứt nó xuống sàn à?”
“Anh không hiểu thế giới của người có tiền đâu.” Số 1 cười nói, rồi bước lại căn giường nhỏ, anh ta vươn tay ấn thử lên giường rồi nói: “Chiếc giường này cũng là hàng cao cấp, rất mềm mại, các bộ phận của giường đều được phủ bởi một lớp lót mềm chống va đập.”
Ngô Nhã ca ngợi: “Được sinh ra trong gia đình giàu có đúng là đáng ngưỡng mộ thật.”
Số 6 liếc nhìn cô rồi nói: “Có thể cô con gái lớn nhà họ Tiền bị người ta ghen ghét đố kỵ mà lén bắt nạt, cuối cùng vì tuyệt vọng quá cô bé đã nhảy lầu.”
Số 2 phản bác: “Anh nghĩ quá đơn giản. Nếu bị bắt nạt thì cô bé hoàn toàn có thể nói với gia đình mình, sao đến lúc chết rồi mà vẫn chẳng ai biết tại sao Tiền Như Chân lại tự sát? Anh còn bảo hai cô ấy ngốc nghếch, anh mới là đồ ngốc.”
Thấy bọn họ lại chuẩn bị cãi cọ, Dư Tô vội nói: “Mau tìm manh mối tiếp thôi.”
Những món đồ la liệt trong phòng không những nhiều mà còn đắt đỏ. Nhưng nó cũng chỉ khiến các người chơi trầm trồ ngưỡng mộ chứ chẳng có manh mối gì hữu ích.
Xong xuôi, bọn họ lại tiến vào phòng cô con gái cả, dù sao có tới năm người chơi chưa được kiểm tra căn phòng này.
Đương lúc quản gia mở khóa cửa, Số 6 bèn đưa tay kéo tấm bùa dính trên tấm ván gỗ: “Nếu thứ này có tác dụng thì tối nay tôi sẽ xé nó xuống mang theo bên mình.”
“Anh đừng làm đừng mọi chuyện rối tung lên, nhỡ có chuyện gì thì...” Người chơi mới Số 3 khá lo lắng, chỉ sợ anh ta xé tấm bùa xuống thật.
Số 6 nhún vai, sau khi quản gia đẩy được cửa ra vào, anh ta là người tiến tới đầu tiên.
Số 6 hướng thẳng về phía chiếc máy tính được đặt trên bàn.
Tối qua Dư Tô đã thử rồi nhưng không mở được máy.
Cô bèn bước lại xem rồi quỳ xuống, nhấc thùng máy rồi mở ra kiểm tra. Cô ngẩng đầu: “Bo mạch chủ cháy rồi, nếu mang đi thay thì sẽ khởi động được máy.”