Trò Chơi Chết Chóc

Chương 116: Chương 116




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Chiếc đầu nằm trên tay Phong Đình, khuôn miệng đã rữa nát đến mất cả cặp môi còn đang mấp máy, răng lập cập va vào nhau, liên tục phát ra những tiếng động nho nhỏ.

Phong Đình giơ tay, ném cái đầu khỏi giếng như ném một trái bóng rổ.

Mà lúc này mực nước dâng dưới giếng lại tăng nhanh thêm, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi nước đã lên tới tận cẳng chân Phong Đình.

Phong Đình nhíu mày, rồi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang tóm lấy mắt cá chân mình.

Lực tóm của bàn tay này mạnh hơn trước rất nhiều, có vẻ mực nước trong giếng cũng tượng trưng cho cả sức mạnh của hồn ma này.

Càng nhiều nước, hồn ma sẽ càng mạnh.

Trừ khi có thể tìm được một người thế chỗ nó, nếu không ma da sẽ không thể rời khỏi nơi mình chết. Vậy nên chỉ cần tìm được xác rồi ném nó ra khỏi giếng là xong.

Phong Đình buộc phải nhân lúc mực nước còn thấp để tìm được toàn bộ cơ thể nó. Về sau, mực nước lên cao, chỉ e sức mạnh của con ma da này sẽ vượt xa anh.

Phong Đình tóm lấy cánh tay đang níu lấy bắp chân mình, kéo mạnh nó từ mặt nước lên.

Vào giây phút cánh tay ma da bị Phong Đình kéo lên, anh chợt nghe thấy có tiếng rẽ nước, bèn né sang một bên theo bản năng. Lúc này anh mới thấy một cặp chân và một cánh tay thối rữa đang bay tới cạnh mình rồi rơi tõm vào nước.

Cánh tay bị Phong Đình túm được đứt đoạn từ bả vai. Giờ phút này nó như một con cá, cứ liên tục giãy giụa quẫy mình muốn bỏ chạy.

Phong Đình bẻ đứt khớp xương nơi cùi chỏ nó rồi ném thẳng ra ngoài, cánh tay rơi xuống đất nghe “phịch” một tiếng.

Màn nước đục ngầu đã dâng đến đầu gối Phong Đình, và vẫn đang tiếp tục tràn lên cao nữa.

Mà giếng nước vốn im lìm không tiếng động lại nghe vọng lên âm thanh “lục bục” như nước bị đun sôi, bắt đầu nổi bọt.

Lại chợt có thứ gì trong nước lao thẳng vào cẳng chân Phong Đình khiến anh thoáng lung lay, không cần nhìn cũng biết đó chính là phần thi thể vừa nổi lên khi nãy.

Giờ Phong Đình đã tìm được một bàn tay, một cánh tay hoàn chỉnh và một cái đầu, vậy những bộ phận còn lại bao gồm thân mình, đôi chân và một cánh tay bị khuyết bàn tay. Vừa hay những bộ phận này lại dính liền với nhau, Phong Đình có thể vớt nó ra một lượt.

Tốc độ nước dâng trong giếng lại tăng lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã lên đến đầu gối anh, rồi tràn tới đùi.

Tìm được càng nhiều bộ phận, nước sẽ càng dâng nhanh.

Phong Đình lập tức cúi xuống mò mẫm, dò tìm quanh giếng. Chiếc giếng này không mấy lớn, rất nhanh sau đó chân trái anh đã đạp phải thứ gì đó.

Thứ này mau chóng lách mình chạy trốn, Phong Đình vươn tay lần theo rồi tóm được nó ngay tức khắc, nhưng rồi lại tuột tay. Phần thi thể rữa nát lách đi, để lại một nắm thịt thối trên tay Phong Đình.

Phong Đình híp mắt, nhúng tay rửa bằng nước giếng rồi quay mình hướng về phía thang trúc.

Phong Đình bước lên thang, trèo về hướng miệng giếng. Ma da trong nước sẽ không dễ dàng thả cho anh đi, Phong Đình là con mồi chết thay rất khó khăn lắm nó mới bắt được.

Đúng thực, Phong Đình vừa mới trèo được hai bậc, đã có một đám thịt lao ruỳnh vào thang trúc, khiến chiếc thang ngã nghiêng thân xuống.

Phong Đình nhảy xuống, trầm lại mình xuống nước. Có hai thứ đang cuốn chặt lấy đầu gối anh.

Dù rằng không nhìn thấy nhưng Phong Đình cũng biết đó là một cặp chân.

Cặp chân quặp vào nhau, nối liền với phần thân thể tạo thành một vòng tròn khép kín khóa chặt chân Phong Đình lại.

Nước đã dâng quá bụng, ngập đến rốn, mà cặp chân đang quấn lấy chân anh lại chặt đến độ không giống sức người!

Phong Đình cúi đầu liếc nước giếng đục ngầu, chỉ có thể thấy được bóng mình soi trên mặt nước đang dập dềnh.

Phong Đình xếp lại chiếc thang đổ nghiêng, quệt nước trên tay vào áo rồi leo lên từng nấc thang trúc.

Chân anh bị ma da cuốn chặt, không thể bước lên thang được. Nhưng điều này cũng chẳng cản Phong Đình leo lên giếng.

Chỉ cần dùng sức hai tay để nâng cơ thể lên là được, giống như khi tập vòng treo vậy, huống chi dù hai chân Phong Đình bị siết chặt không vùng ra nổi nhưng vẫn có thể đặt trên nấc thang, giúp tiết kiệm cho đôi tay phần nào sức lực.

Mà xác con ma da kia lại chỉ có thể níu lấy anh bằng hai chân và một cánh tay chứ không lôi Phong Đình xuống nước được.

Chỉ là... nhiệm vụ sẽ không đơn giản tới vậy.

Phong Đình không đoán sai. Ngay giây phút cái xác bị anh kéo khỏi mặt nước, nguy hiểm mới bắt đầu.

Nháy mắt ấy, mực nước vốn đang ào ào dâng lên chợt cuồn cuộn, bùng nổ như thác lũ.

Tay trái Phong Đình giữ thang, tay phải túm lấy phần cơ thể rữa nát đã yếu đi rất nhiều do rời khỏi mặt nước, vừa vớt nó lên, anh đã nhìn thấy một cái bóng mới xuất hiện trên mặt nước.

Lúc này thì nước cũng đã dâng tới đầu gối Phong Đình.

Phong Đình ôm lấy cái xác bằng tay phải, tay trái giữ thang leo tức tốc leo lên, nhưng lại đột nhiên phát hiện nửa trên chiếc thang trúc đã chệch khỏi miệng giếng, ngã về phía sau.

Đây là hình ảnh phản chiếu Phong Đình nhìn thấy trên mặt nước, cánh tay vươn ra từ giếng đã đẩy ngã thang.

Cũng may đây là một cái giếng chật chội, thang ngã nhưng cũng không đến nỗi rơi thẳng xuống đất mà chỉ lật mình ngã xuống bên phần miệng giếng đối diện.

Nhưng Phong Đình bên dưới cũng chẳng mấy dễ chịu, anh chỉ có thể treo mình trên thang nhờ một tay và hai chân, mà nước cũng đã dâng đến bụng dưới Phong Đình, mấy giây nữa thôi là sẽ ngập tới ngực!

Phong Đình chỉ còn cách miệng giếng có một mét, gần như vậy, nhưng giờ phút này lại khó lòng chạm tới nổi.

Phong Đình quặp chân phải vào một bên thang, tay trái giữ chặt thân thang trúc, rồi vươn chân trái đạp mạnh vào vách giếng.

Nhờ phản lực mà cả chiếc thang lẫn Phong Đình đều ngã về hướng đối diện.

Nước đã ngập tới ngực, sắp dâng đến tận bả vai.

Phần thi thể bị anh giữ trên tay vốn đã yếu đi rất nhiều, giờ đột nhiên lại bắt đầu giãy giụa, càng lúc càng mạnh hơn.

Chỉ một chút nữa thôi là nó có thể vùng khỏi tay Phong Đình.

Phong Đình ngước lên nhìn miệng giếng đang sát ngay trước mắt, tiếp tục bò lên, không dám để lỡ dù chỉ một giây.

Song, vừa leo được thêm một bậc, thang đã lại bị đẩy ngược trở về.

Dường như cùng lúc đó, cánh tay trái đang giữ thang của Phong Đình cũng buông lỏng, hai tay anh ôm chặt lấy thi thể, ném nó lên miệng giếng!

Cùng lúc ấy, nước cũng đã dâng tới tận mặt Phong Đình. Vì không có tay bám vững nên cả thân thể anh chìm thẳng xuống nước.

Dòng nước đục ngầu bao chặt lấy Phong Đình, khiến anh không mở nổi mắt.

Lạ hơn là không biết vì sao nước lại không có sức nổi, sau khi cơ thể bị nó dìm xuống, Phong Đình thậm chí không thể bơi được. Dù có bơi kiểu gì thì người vẫn cứ từ từ chìm xuống.

Nhưng cũng chẳng kéo dài được lâu, chừng ba, năm giây sau, màn nước dâng trào cuồn cuồn lại hạ xuống nhanh chóng.

Khi ngoi đầu khỏi mặt nước, Phong Đình nghe được âm thanh thông báo nhiệm vụ hoàn thành của Ứng dụng.

Nước giếng mau chóng cạn sạch, rất nhanh thôi đã chỉ còn tới mu bàn chân anh.

Phong Đình cúi đầu, nhìn thấy một thi thể thối rữa nằm dựa bên vách giếng.

Dư Tô đã về được một lúc rồi, nhưng cô không thể nhìn thấy Phong Đình. Khi đứng cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ thấy được một khoảng đen kịt, như thể bị một màn sương đen dày đặc bao phủ.

Dư Tô đứng đó chờ, còn cúi xuống gọi mấy câu nhưng không có tiếng đáp.

Còn hiện giờ, màn sương đen trong giếng lại đột nhiên tan mất. Cô thấy Phong Đình đã cởi đồ, anh dùng quần áo bao lấy một cái xác thối rữa, cõng nó trên lưng, trèo lên thang.

Thứ đập vào mắt Dư Tô đầu tiên chính là thi thể sau lưng Phong Đình, liếc qua cô còn tưởng đó là một con ma bò từ địa ngục lên, nhìn kỹ lại thì... vóc dáng cũng được đấy.

Khoan, cô nhìn cái này làm gì!

Dư Tô quỳ xuống vươn tay kéo Phong Đình, hỏi: “Nhiệm vụ của anh khó không?”

Phong Đình gật đầu, nói: “May là tôi nhận nhiệm vụ này, nếu là cô thì sợ sẽ khó.”

Dư Tô không đủ sức để dùng hai tay trèo thang, cũng không thể giữ thăng bằng khi thang bị nghiêng được.

Phong Đình vuốt nước giếng ướt trên tóc, rồi cúi đầu gỡ thi thể được buộc trên lưng xuống, nói: “Tìm người nhận dạng cái xác này đã, chắc người trong làng sẽ biết đây là ai.”

Dư Tô đưa mắt nhìn cái xác, khẽ ho, nói: “Anh mặc quần áo vào cái đã.”

Phong Đình rũ áo ra, động tác mặc đồ vào chợt khựng lại: “Cô có nhìn tôi cũng không bắt chịu trách nhiệm, còn sợ gì?”

“...” Dư Tô lườm Phong Đình: “Có gì hay mà nhìn, anh có phải mỹ nhân dáng vóc mềm mại quyến rũ đâu!”

Phong Đình: “Chậc, đúng là người ta thiếu gì thì thường thích cái đấy nhỉ?”

Dư Tô nghiến răng: “Tôi thích tuýp người giống mình.”

Phong Đình bật cười, vỗ đầu cô: “Cô mau về nhà bà Lý soi gương đi.”

“... Lần sau anh mà trèo xuống giếng, tôi sẽ ăn cắp luôn thang đấy anh có tin không?”

Phong Đình: “Được, cô chính là mỹ nhân dáng vóc mềm mại quyến rũ.”

Dư Tô siết nắm đấm: “Tôi đi đây, xin cáo từ!”

Phong Đình bật cười, bước theo sau: “Giận à?”

“Hừ.” Dư Tô lườm Phong Đình: “Tôi có một tin tức hay, nhưng lại không muốn cho anh nghe, trừ khi... anh gọi tôi là sếp!”

Phong Đình nhướn mày: “Sếp nói đi.”

“...” Anh ta dễ khuất phục tới vậy ư? Dư Tô hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn.

Cô bất lực cất lời: “Tôi bắt gặp một NPC có năm tấm thẻ, những người còn lại đều chỉ có một tới ba tấm, chắc mọi người sẽ chưa vội nhận nhiệm vụ này. Khả năng sẽ có người đề nghị hợp tác cùng thực hiện nhiệm vụ.”

Tổng cộng có năm mươi ba tấm thẻ bắt buộc phải thu thập, vậy nên chắc chắn cũng phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.

Những nhiệm vụ thưởng hai, ba tấm thẻ có độ khó ở mức chấp nhận được, có đôi chút nguy hiểm nhưng vẫn có thể vượt qua. Nhưng nhiệm vụ năm tấm thẻ thì không thể coi thường, nhất định sẽ có người đề nghị hợp tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.