Trò Chơi Chết Chóc

Chương 141: Chương 141




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Người phụ nữ trung niên thét lên, bà ta đạp mạnh xuống đất mấy lần, còn giờ những người khác cũng chẳng hơi đâu quan tâm xem bà ta làm sao, vì tất cả bọn họ đều đang bị đám quỷ nhỏ này bao vây.

Tiếng cười vọng từ đỉnh đầu lan ra, trầm bổng tiếp nối hết đợt này tới đợt khác, âm lượng vang lớn tới độ như hiện hữu tại mọi ngóc ngách căn phòng.

Dư Tô lại cảm thấy có thứ gì đó đang kéo ống quần mình.

Cô vô thức đạp bay thứ đang bám lấy mình, rồi nghe thấy tiếng rít chói tai của trẻ con vang lên.

Nhưng còn chưa kịp thu chân về thì bàn chân còn lại của Dư Tô đã bị hai hồn ma sơ sinh tóm chặt lấy.

Lần này cách lớp quần, Dư Tô có thể cảm nhận được da thịt lạnh thấu xương của nó.

Chúng dùng đôi tay và hai cái chân nhỏ xíu trèo dần lên, men theo ống quần Dư Tô. Dư Tô hất chân nhưng không thể khiến chúng văng xuống nổi, chỉ đành vươn tay tóm chúng ra.

Nhưng Dư Tô còn chưa kịp cúi người xuống thì đã đột nhiên thấy có thứ gì đó rơi từ trên trần nhà xuống, nện thẳng lên bả vai mình!

Sau đó, có tiếng cười khanh khách vang lên ngay bên tai, khiến người khác nghe mà rợn tóc gáy.

Anh chàng đầu đinh bên cạnh thét lên. Dư Tô liếc nhìn thấy có hai đứa bé sơ sinh đang bò trên đầu và vai anh ta.

Khi ánh đèn bật chớp trở lại, đứa trẻ bò trên vai anh chàng đầu đinh đang há ngoác mồm cắn lấy tai anh ta. Dư Tô nhìn thấy cả sảnh tiếp khách, từ trần, nền nhà, hành lang, trên bàn trên ghế... tất cả, tất cả đều kín rịt lũ ma nhỏ!

Có đứa thì chỉ như trẻ sơ sinh bình thường mà thôi, nhưng cũng có đứa lại bé bằng nắm đấm như mới thành hình.

Chúng bao vây lấy bốn người chơi như bầy sói, có con còn bò lên được cả người họ.

Các người chơi thét toáng lên, dùng cả chân lẫn tay hất đám ma quỷ bám trên người mình ra, nhưng làm vậy cũng chẳng có hiệu quả gì, vì rất nhanh sau đó những hồn ma bị gạt ra đã lại hòa vào cùng lúc nhúc những đám trẻ sơ sinh tiếp tục bò tới!

Chỉ mình người phụ nữ trung niên nọ là dứt khoát hất đám trẻ xuống rồi dùng chân đạp thật mạnh lên từng đứa một, đạp cho đến khi chúng nát bét như quả dưa hấu, máu tươi vương vãi đầy trên nền đất!

Dư Tô kéo một con ma đang bò trên vai mình xuống, hất hai con túm lấy chân mình rồi cúi xuống rút con dao dưới ống quần ra.

Dù rằng những con ma nhỏ này chết rất tội nghiệp nhưng giờ chúng đang uy hiếp đến tính mạng Dư Tô, cô không thể không ra tay được.

Một con ma lồm cồm bò tới, Dư Tô bèn nắm dao đâm thẳng vào người nó.

Ngay dây phút lưỡi dao cắm vào da thịt, một tầng băng mỏng được kết lại trên thân thể đứa trẻ. Nó hóa thành một làn khói xanh rồi cứ thế tan biến.

Ba người chơi thấy cảnh này đều động loạt khựng lại. Anh chàng đầu đinh thét: “Mau, mau, cô mau giết chúng đi!”

Dư Tô không để ý tới lời anh ta, chỉ tiếp tục giết thêm một con quỷ nhỏ đang bò trên bụng mình.

Một đứa bé rơi từ trần nhà lên đầu cô, hai cánh tay nhỏ xíu tóm chặt lấy tóc Dư Tô.

Dư Tô vươn tay kéo nó xuống rồi giết chết ngay tức khắc. Nhưng lần này nó lại không bị lớp băng mỏng bao phủ, sau khi chết xong thi thể vẫn còn y nguyên.

Lúc này Dư Tô mới biết, hiệu ứng đặc biệt của con dao găm chỉ có tác dụng trong hai lần sử dụng đầu.

Nhưng giờ chẳng phải lúc nghĩ tới điều này. Dư Tô vẫn tiếp tục cho những con quỷ nhỏ gần mình từng nhát dao một, nhát nào nhát nấy chuẩn xác, nhanh như chớp. Ba người xung quanh cũng đang dẫm đạp hoặc bẻ gãy cổ đám ma nhỏ.

Nhưng lũ quỷ nhỏ này cứ kéo tới không ngừng nghỉ, các người chơi cũng dần rơi vào thế khó.

Động tác của họ không được nhanh, sức lực không đủ mạnh, nhưng đám quỷ lại nhiều không đếm xuể. Động tác của Dư Tô cũng dần chậm lại. Lúc giết xong được một con quỷ nữa thì đã có hàng đàn những đám trẻ thân mình bầm đen, có cả lớn lẫn nhỏ đang trèo lên người Dư Tô.

Đương nhiên những người khác cũng chẳng hơn được là bao.

Trên tay, trên bả vai, sau lưng, hay thậm chí là đỉnh đầu họ đều bị lũ quỷ bám nhung nhúc!

Người phụ nữ trung niên suýt bật khóc, bà ta căng giọng thét trong tiếng cười khanh khách của lũ quỷ: “Mau nghĩ cách gì đi!”

Sau đó, một con quỷ đang bò trên cánh tay bà ta bèn há mồm cắn phập xuống.

Ánh đèn chớp giật, khi mờ khi tỏ, người phụ nữ trung niên thét gào, còn Dư Tô thì nhìn thấy con quỷ nhỏ nọ đã cắn dứt được một mảng thịt lớn từ tay bà ta.

Dường như cùng lúc đó thì hai người chơi nam cũng đồng loạt thét lên.

Nếu đám nhãi quỷ trên người đồng loạt há miệng cùng lúc thì chắc chắc bọn họ sẽ biến thành người máu chỉ trong giây lát!

Cả người Dư Tô thấm đầy mồ hôi, cô cúi đầu nhìn mấy con ma nhỏ đang đu trên đùi mình, thấy một con đang há mồm, cô lập tức sử dụng đạo cụ Thời Gian.

Đây là món đạo cụ hình chiếc đồng hồ chỉ còn dư lại một lần dùng. Nhưng tới giờ phút này rồi thì dùng được gì cứ mặc sức dùng, nếu không e là chẳng còn mạng mà sử dụng nữa.

Sau khi sử dụng đạo cụ, không gian xung quanh Dư Tô ngưng đọng lại, vừa khéo thế nào mà lúc thời gian dừng lại đèn cũng đang bừng sáng.

Dư Tô vừa kéo đống quỷ nhỏ trên người mình xuống vừa đưa mắt quan sát khung cảnh trong căn phòng khách.

Lũ quỷ nhỏ đứa nào đứa nấy đều trợn trừng mắt nhìn về phía các người chơi với vẻ hung dữ tột cùng. Ánh mắt chúng như loài rắn độc, có đứa mình mẩy đầy máu, đứa thì vẫn còn cuống rốn, nhìn chúng dưới ánh đèn điện sáng rõ khiến da đầu cũng phải tê rần.

Không khí đặc mùi tanh hôi tới phát buồn nôn, Dư Tô ép bản thân phải bình tĩnh lại trong vài giây rồi nắm chặt con dao vấy máu, đi về hướng góc tường.

Thật ra đám quỷ nhỏ trên mặt đất cũng không tới nỗi đông quá, lúc di chuyển thỉnh thoảng không để ý Dư Tô cũng sẽ đạp phải chúng, cứ mỗi lần như vậy dưới đế giày lại vang lên một tràng tiếng xương cốt vỡ vụn.

Dư Tô dựa người lên tường, dùng số thời gian còn lại để cân nhắc suy tính.

Cô chưa từng gặp bất cứ nhiệm vụ nào để người chơi phải đối đầu trực diện với hồn ma hiểm ác ngay từ đêm đầu, trong khi đó không hề cung cấp dù chỉ một manh mối hữu ích.

Dù có là màn chơi gì thì Ứng dụng cũng sẽ đưa ra đôi chút gợi ý, hoặc nếu không gợi ý thì ít ra cũng chẳng để họ bị uy hiếp tính mạng ngay từ đêm đầu.

Nhưng hiện giờ, cả bốn người họ đều bị đẩy vào tình huống nguy hiểm tột cùng, hơn nữa còn không tìm được cách thoát thân.

Nếu lũ quỷ nhỏ này không biết mất sau một thời gian nhất định, chắc chắn bốn người họ sẽ không thể cầm cự được cả đêm. Nhiều nhất là một tiếng nữa, tất cả bọn họ... sẽ chết sạch.

Chẳng lẽ đây chính là điểm khó nhằn của màn chơi này sao?

Nhưng dù độ khó cao nhường này thì cũng chưa đến mức khiến lưu lại cảm giác sợ hãi tuyệt vọng cho người chơi.

Người chơi đã hoàn thành mười ba nhiệm vụ mà lại sợ khiếp vía trước cảnh tượng này thì thật là...

Nghĩ tới đây, Dư Tô khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ba người đang bị lũ quỷ con vây lấy.

Đợi đã...

Màn chơi này lấy bối cảnh là một phòng khám nhỏ nạo phá thai bất hợp pháp. Sự xuất hiện của những hồn ma sơ sinh cũng đã chứng minh được giả thuyết này. Vậy suy luận theo lẽ thường, những đứa bé chưa kịp chào đời đã bị giết chết trong bụng mẹ sẽ căm thù ai nhất?

Trừ cặp cha mẹ đã vứt bỏ mình ra thì chắc chắn kẻ đứng đầu bảng chính là bác sĩ trong phòng khám!

Nhưng nhiệm vụ lần này không có NPC, chỉ có bốn người chơi bọn họ. Chẳng lẽ vai diễn của họ lại là bác sĩ của phòng khám này, bắt buộc phải hứng chịu sự thù hận và màn trả thù của các thai nhi kia sao?

Nhưng... trong số ba người chơi còn lại, người phụ nữ trung niên và anh chàng đầu đinh có vẻ quá kém cỏi.

Còn một chuyện quan trọng nữa, dù đã bắt đầu bị đám quỷ nhỏ tấn công rồi nhưng trong số đám người kia không ai sử dụng đạo cụ! Cứ coi như bọn họ tiếc không muốn dùng thì ít ra cũng phải biết chút quyền cước, sao chưa gì đã bị đám trẻ con kia cắn?

Dư Tô híp mắt, thầm nghĩ. Từ lúc bắt đầu màn chơi cô và ba người nọ đã được tách riêng ra.

Bọn họ thật sự là người chơi sao?

Ý nghĩa này vừa nhen nhóm đã nhanh chóng chiếm não bộ Dư Tô. Cô hồi tưởng lại các sự kiện trong màn chơi lần này, càng lúc càng hoài nghi hơn.

Lúc vào phòng thuốc tìm manh mối cùng cô, anh chàng đầu đinh thấy đơn thuốc xong có móc mỉa bác sĩ trong trò chơi viết chữ khó nhìn hệt như ngoài đời thực.

Khi ấy Dư Tô không thấy có gì lạ cả, nhưng giờ cô đã nảy sinh lòng hoài nghi nên khi nhớ lại càng có cảm giác như anh ta cố tình nói ra câu này.

Kể từ lúc cô gặp ba người họ, họ đã liên tục thốt ra những lời như vậy.

Ban đầu là tại phòng kiểm tra, người phụ nữ trung niên hỏi cô có phải người chơi không, rồi về sau lại có người nói luật chơi của màn chơi này là sống sót, hỏi xem phải hoàn thành nhiệm vụ ra sao...

Dư Tô đã quen với việc một nhiệm vụ có nhiều người chơi tham gia, ba người nọ nói những lời này lại càng khiến cô thêm tin thân phận người chơi của họ. Vì các NPC thì đâu nhận ra mình là NPC chứ đừng nói tự bảo mình là “người chơi”, rồi hỏi xem phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào.

Chỉ là biểu hiện của bọn họ lại quá nghiệp dư, không hề giống một người chơi có kinh nghiệm phong phú.

Dù rằng đèn cứ thoáng mờ thoáng tỏ khiến cô khó có thể nhìn thấy cử chỉ của ba người họ, nhưng lúc bị hồn ma cắn vào tay, người phụ nữ trung niên chỉ làm một điều duy nhất là thét toáng lên.

Hai người chơi còn lại cũng vậy... dù có tiếc đạo cụ thì ở vào tình huống này cũng nên lấy ra sử dụng chứ?

Khoảng thời gian đóng băng hai phút trôi đi rất nhanh trong sự trầm lặng của Dư Tô.

Không gian yên tĩnh lại tràn ngập loạt âm thanh đinh tai nhức óc, pha lẫn cả cười cả khóc.

Ba người nọ dùng hết sức lực hất đám quỷ nhỏ bò trên thân mình xuống, thấy Dư Tô đang đứng cách xa, cả ba cùng đứng sững lại rồi chạy về phía cô như điên.

Vừa chạy được mấy bước, người đàn ông trước nhất đã bị đám quỷ tóm lấy chân rồi cứ thể ngã thẳng về phía trước.

Chẳng ai buồn giúp anh ta, chỉ trong chớp mắt thôi người này đã ngã nhào xuống đất. Nói đúng hơn là ngã lên đám thai nhi đang bò kín đất.

Đám quỷ nhỏ này như những con thú dữ đã bị bỏ đói lâu ngày, chen nhau lao về phía người đàn ông nọ.

Chỉ trong vỏn vẹn hai, ba giây, đám thai nhi đã bâu kín lấy anh ta, đứng ngoài chỉ thấy mỗi cánh tay người đàn ông nọ lộ ra từng nhung nhúc những thịt.

Đám thai nhi cắn xé người đàn ông như lên cơn điên, khiến anh ta cứ liên tục kêu thét thảm thiết, quẫy đạp lăn lộn.

Nhân lúc này, hai người còn lại bèn chạy thẳng về phía Dư Tô.

Không biết vì sao mà vừa chạy được tới đây vẻ mặt họ lại cùng lộ ra nét nhẹ nhõm.

Dư Tô khẽ nhíu mày, cô vươn tay trái bóp chặt lấy cổ người phụ nữ trung niên, trước khi bà ta kịp cất tiếng cô đã kề dao ngay dưới cằm bà, lạnh giọng hỏi: “Nói, các người có phải NPC không?!”

Người phụ nữ trung niên cứng mình, khuôn miệng cứ mấp máy hồi lâu mới đáp: “Không, không phải! Chúng tôi là người chơi mà, cô nói linh tinh gì vậy?”

Dư Tô bấm lưỡi dao cắt qua da bà ta. Người phụ nữ nọ phát run cái cảm giác lạnh buốt từ con dao truyền tới, nhưng miệng vẫn khăng khăng: “Chúng tôi thật sự là người chơi mà, cô điên à? Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là xử lý lũ ma này!”

Anh chàng đầu đinh đứng cạnh túm lấy tay Dư Tô, lo lắng cất tiếng: “Cô đừng gây gổ nữa! Chúng tới rồi kìa! Người đàn ông kia đã chết rồi, giờ ba chúng ta phải đoàn kết xử lý đám thai nhi kia!”

Anh ta dùng cả hai tay kéo lấy bàn tay đang cầm dao của Dư Tô. Dư Tô đương nhiên không thể dùng một cánh tay để chống lại lực kéo của người đàn ông này, cô bèn để anh ta thoải mái kéo, rồi cứ thế kề dao vào cổ họng anh ta.

Anh chàng đầu đinh bất động, anh ta thoáng rướn cổ, rũ mắt nhìn lưỡi dao rồi cắng nhắc lên tiếng: “Cô, cô đừng kích động, có gì cứ từ từ nói...”

“Tôi hỏi lại lần nữa,“ Dư Tô ngắt lời anh chàng đầu đinh, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lẹm, “có phải các người là NPC không?”

Anh chàng đầu đinh nuốt nước bọt, yết hầu chạm vào lưỡi dao để lại một vết xước nho nhỏ.

Lúc này thì người đàn ông xấu số nọ cũng đã bị đám thai nhi nuốt sạch vào bụng.

Đám quỷ nhọ lại tản ra, khiến ba người còn lại có thể thấy rõ mấy mẩu thịt vụn không ra hình người ở giữa.

Sau đó, chúng lại tiếp tục tiến về phía ba người ngoài vách tường.

Dư Tô liếc đám thai nhi đang ào ào tràn tới như thủy triều, khẽ cau mày.

Không biết có phải ảo giác không mà cô thấy đám thai nhi này lớn hơn khi trước, tốc độ di chuyển của chúng cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều!

Lúc này, người phụ nữ trung niên bị cô dùng tay kẹp cổ bỗng chợt thúc mạnh cùi chỏ vào bụng cô!

Dư Tô đứng quá gần bà ta nên không thể tránh nổi, cô lại không muốn buông người phụ nữ này ra, chỉ đành gắng gượng chịu đòn.

Dư Tô ghì chặt tay, kề dao vào cổ bà ta.

Người phụ nữ trung niên định nhân lúc Dư Tô đang đau đớn để vùng vẫy tránh thoát, tiếc là vừa chuẩn bị giãy ra thì dao đã kề cổ.

Bà ta run lên, không dám cựa quậy nữa.

Dư Tô liếc nhìn bà ta, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh chàng bên cạnh.

Dư Tô đã thu dao về để khống chế người phụ nữ trung niên, vậy mà anh ta lại không nhân cơ hội chạy trốn mà còn lùi về phía sau mấy bước, chỉ hận không thể nép vào vách tường sau lưng Dư Tô mà trốn.

Dư Tô híp mắt, trầm giọng: “Kể từ lúc đám thai nhi xuất hiện, các người không hề rời tôi nửa bước.”

Khi nãy cô đã sử dụng đạo cụ để bước xa về phía vách tường, sau khi đạo cụ mất hiệu lực, ba người nọ bèn chạy như điên về phía cô.

Như thể... chỉ cần đứng cạnh cô là sẽ sống sót vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.