Trò Chơi Chết Chóc

Chương 144: Chương 144




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Đường Cổ cũng chết rồi.

Cái chết của anh đã phủ định giả thuyết của Dư Tô về phương thức hoàn thành nhiệm vụ.

Dư Tô đã thấy xác anh được đưa khỏi thang máy, người anh đầm đìa máu tươi, cô nhìn mà toàn thân lạnh ngắt, như rơi vào hầm băng.

Người đồng đội mới giây trước thôi còn sống sờ sờ trước mắt cô, chỉ tích tắc sau đã biến thành cái xác tan nát thảm thương...

Dư Tô liên tục thầm nhắc mình tất cả chỉ là giả, nhưng vẫn không nén nổi cảm giác đau đớn càng lúc càng sâu đậm thêm.

Không biết Hồng Hóa và Hồ Miêu đã tới từ lúc nào, khi lý trí của Dư Tô trở lại cô đã bị Hồ Miêu kéo ra khỏi cửa thang máy.

Hồng Hóa cố gồng gánh xử lý thủ tục với cảnh sát, Hồ Miêu kéo Dư Tô bước ra cổng bãi đỗ xe, rồi không kìm nổi phải bật tiếng khóc òa.

Cô ấy dùng sức ôm chặt lấy Dư Tô, khóc nức nở đến không thở nổi, không biết cô ấy đang kêu khóc gì mà chẳng hiểu tiếng nào.

Người đi đường đều đưa mắt nhìn họ, nhưng Hồ Miêu không hề quan tâm tới cái nhìn của người khác, cô chỉ khóc, khóc đến độ phát điên, rát cổ bỏng họng.

Chẳng biết có phải Dư Tô bị buồn lây bởi Hồ Miêu không hay do chính bản thân cô cũng thực sự đau khổ mà cuối cùng cũng phải bật khóc theo.

Cảm xúc của cô ổn định hơn Hồ Miêu nhiều, dù đang khóc nhưng Dư Tô vẫn đủ lý trí để suy xét tình hình.

Chỉ trong chốc lát Dư Tô đã nghĩ ra một chuyện quan trọng, cô đỡ Hồ Miêu dậy, hỏi: “Cô và Hồng Hóa đều tới đây thì ai ở lại trông Vương Đại Long?”

Mất một lúc lâu Hồ Miêu mới có thể nói thốt một câu hoàn chỉnh: “Mẹ chị đang... đang ở đó.”

Dư Tô cau mày: “Mẹ tôi không biết có người muốn giết Vương Đại Long.”

Dư Tô cúi đầu rút điện thoại ra, định gọi hỏi tình hình, nào ngờ vừa mở máy thì đã có cuộc gọi đến.

Màn hình hiển thị người gọi là “Mẹ“.

Dư Tô nheo mắt, bắt máy ngay lập tức, còn chưa kịp nói gì cô đã nghe giọng mẹ vang lên đầy lo lắng hoảng loạn.

“Đại Long, Đại Long... xảy ra chuyện rồi!”

Ngón tay Dư Tô mềm nhũn, suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.

Lời nói còn nghẹn bên họng bị Dư Tô nuốt xuống.

Cô định nhắc mẹ phải chú ý an toàn, giờ thì lại thay đổi ý nghĩ, có lẽ giờ cô nên... để tất cả những người thân, những người bạn xung quanh chết càng nhanh càng tốt.

Đây là một hành động vô cùng tàn nhẫn, cô biết rõ có thể họ sẽ chết, cũng sẽ phải nỗi đau đớn khi chứng kiến họ ra đi, nhưng cô vẫn phải để từng người một chết ngay trước mắt mình.

Thậm chí... nếu muốn rời khỏi thế giới này, cô còn phải để họ chết nhanh hơn.

Khiến bố mẹ, bạn bè mình phải chết đi thật nhanh ư?

Mục đích của màn chơi này là để biến cô thành một kẻ ích kỷ máu lạnh ư?

Cô biết rất có thể giả thuyết này là thật.

Vì Ứng dụng này chẳng phải thứ tốt đẹp chính nghĩa gì.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi sẽ giải quyết được một vụ án ngoài đời thực, đem lại công lý cho người bị hại, nhưng hầu như mỗi nhiệm vụ này đều được đổi bằng máu tươi của những người chơi vô tội khác!

Về sau, các nhiệm vụ Ứng dụng giao cho họ càng lúc càng hay xuất hiện tình huống các người chơi phải đối địch nhau, ép bọn họ phải xâu xé, chém giết đồng loại.

Vậy thì màn chơi này có ý để cô giết chết người thân của mình một cách tàn nhẫn, ích kỷ thì cũng chẳng phải chuyện lạ.

Nước mắt Dư Tô càng trào thêm dữ dội, từng giọt lệ chảy xuôi theo gò má, cứ thế tí tách không ngừng.

Có lẽ Hồ Miêu cũng đã nghe được cuộc trò chuyện trong di động, sau thoáng sững sờ ngắt ngủi, cô lại bật khóc nức nở.

Giọng nói đầy kích động của Hồ Miêu vang lên: “Tại sao lại thành ra thế này? Đang yên đang lành sao tất cả mọi người lại chết hết?! Chẳng lẽ từ đầu Ứng dụng đã không có ý để các người chơi sống sót ư? Chẳng cần quan tâm tới ID trò chơi hay gì cả, chỉ cần nó muốn nó sẽ khiến mọi người phải chết bất cứ lúc nào!”

Người qua đường tò mò đưa mắt nhìn, cảm thấy rất tò mò trước những lời Hồ Miêu thốt, họ cảm thấy cô điên rồi.

Dư Tô khẽ ôm lấy cô, kéo cô vào khu chung cư.

Lễ tang của Đường Cổ và Vương Đại Long được cử hành cùng lúc, Dư Tô đứng trước di ảnh đen trắng của họ, cô bất giác hồi tưởng lại lần đầu mình gặp họ.

Ban đầu lúc mới quen, cô luôn mang tâm lý đề phòng họ, nhất là Đường Cổ, anh từng có ý định giết Dư Tô và Hồ Miêu.

Nào ngờ sau màn chơi ấy bọn họ lại trở thành đồng đội.

Về phần Vương Đại Long, anh luôn đem lại tiếng cười cho mọi người. Vương Đại Long không phải tên ngốc, nhưng anh vui vẻ tỏ ra ngốc nghếch, khiến khi bên anh mọi người có thể cảm thấy thoải mái, vui tươi. Chỉ cần có anh, mọi người luôn luôn rộn ràng hào hứng.

Đường Cổ là người đàn ông giống hệt một con hồ ly, phong cách làm việc của anh không được đứng đắn, nhưng nếu không nhờ có kiểu hành sự thiếu đứng đắn của Đường Cổ thì mọi người đã không thể xử lý mớ rắc rối về sau một cách dễ dàng.

Trước và khi Đường Cổ mới tham gia Hội, mọi người đều cảnh giác với anh, thậm chí còn chẳng ai chịu làm nhiệm vụ cùng anh, nhưng anh chưa từng mở miệng oán thán, anh dùng hành động để chứng minh với mọi người dù anh có nép trong bóng tối giở trò với kẻ địch thì khi đứng trước đồng đội mình anh vẫn trung thành, thậm chí còn dốc hết sức mình xử lý chuyện phiền phức của người khác.

Di ảnh của hai người được kết hoa bao quanh, người tới chia buồn nối dài nườm nượp, tất cả đều là khách viếng Đường Cổ.

Đường Cổ là doanh nhân, anh quen biết rất nhiều người có tiền, theo như lời anh nói họ là một đám ngốc bị anh lừa cả mớ tiền mà vẫn cứ hồ hởi vui mừng.

Nhưng hiện giờ đám ngốc này đều thành tâm thành ý tới dự tang lễ của anh, than khóc trước cái chết của anh. Dư Tô không khỏi suy nghĩ, nếu anh lừa họ thật thì liệu họ có tới không? Người có tiền đâu phải kẻ ngốc.

Vương Đại Long không có bạn, người tới viếng Đường Cổ cứ nối đuôi nhau kéo tới không dứt, ấy vậy mà bên anh lại lạnh tanh không bóng người.

Một người tốt như anh mà lại không có bạn.

Trước đó Dư Tô từng hỏi anh sao cả nhóm ở với nhau lâu vậy rồi mà không thấy anh liên lạc gì với bạn bè?

Khi ấy anh bật cười ha hả: “Bạn bè quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng, vả lại tôi cũng không thích nô đùa hò hét với cả một đám người, đau đầu lắm.”

Bạch Thiên hờn: “Anh đang nô đùa với cả đám người đây còn gì.”

Anh lại bảo: “Bạn bè quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng, các cậu không đông nhưng đều chất lượng.”

Mọi người còn chưa kịp cảm động thì anh đã bồi thêm một câu: “Một đám bạn khôn lỏi chất lượng cao.”

Sau đó anh bị mọi người kéo ra đánh luôn phiên.

Dư Tô cứ nghĩ mãi rồi lại thấy buồn cười.

Đột nhiên Dư Tô cảm giác hình như mình đã hiểu rồi.

Mục đích của màn chơi này không phải để cô trơ mắt đứng nhìn mọi người bước vào đường chết, cũng chẳng muốn cô tự tay giết chết bạn bè gia đình.

Mà là... để cô hiểu ra tầm quan trọng của những người thân thương ấy sau khi đã mất đi họ.

Trong thế giới này, mỗi lần có người chết đi cô đều sẽ nhớ lại từng chuyện nhỏ nhặt khi ở bên họ mà trước kia mình không để ý, rồi từ đó càng thêm trân trọng những con người đang đợi mình ngoài đời thực.

Cô nhớ lại khi ấy trong màn chơi Dinh thự nhà họ Vương, cô nằm chung giường với Phong Đình, hỏi anh nội dung nhiệm vụ của anh là gì, nhưng anh không đáp lời Dư Tô mà chỉ vươn tay xoa đầu cô, còn nằm sau lén ngắm cô.

Có lẽ... Anh chỉ quên đi nội dung màn chơi, nhưng cảm giác trân trọng bạn bè người thân thì vẫn còn lưu lại nên mới tỏ ra lạ lùng nhường vậy?

Dư Tô cảm thấy lần này mình thật sự đã đoán ra được mấu chốt của màn chơi.

Còn về phần tiêu đề màn chơi: “Hãy sống sót”, có lẽ đây là lời gợi ý của Ứng dụng cho cô, nhắc cô rằng tất cả đều là giả, dù mọi người có chết hết thì cô vẫn phải sống, không được có bất cứ hành vi nào tổn thương tới tính mạng bản thân, nếu không cô thực sự sẽ mất mạng.

Dư Tô có cảm giác như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm tăm tối, cô cúi đầu chạm vào chiếc nhẫn kim cương, chỉ trong chớp mắt lòng cô đã bình tĩnh trở lại.

Tiếp theo đây chắc chắn cô có thể chịu đựng tất cả, bao gồm cái chết của bố mẹ mình.

Ba ngày sau lễ tang của Đường Cổ và Vương Đại Long, Dư Tô và Hồ Miêu cùng ra chợ mua đồ ăn thì đột nhiên tấm bảng hiệu của một cửa hàng bên đường chợt sập xuống.

Hồ Miêu phía trong chỉ kịp đẩy Dư Tô ra ngoài, thế rồi chính cô lại bị tấm bảng hiệu nặng trịch đập thẳng lên mình, ngã xuống mặt đất.

Lần đầu tiên Dư Tô gặp mặt bố mẹ Hồ Miêu, bọn họ thậm chí chẳng buồn nhỏ một giọt nước mắt.

Trước kia Hồ Miêu từng nói bố mẹ ghét mình vì cái miệng xui xẻo lạ lùng, từ nhỏ họ đã không bên cô, sau khi lớn cô cũng tự thuê nhà ở riêng.

Tình cảm gia đình lạnh nhạt nhường này khiến Dư Tô không khỏi càng thêm thương Hồ Miêu, cô thầm nghĩ sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ đưa Hồ Miêu đi chơi.

Sau đó, là tới Hồng Hóa.

Bố mẹ Hồng Hóa tới đưa di hài anh đi, tổ chức cho anh một tang lễ thật lớn.

Đây là lễ tang duy nhất được cử hành theo kiểu truyền thống, trống sáo đánh rình rang, khách tới viếng đông nườm nượp, được chia ngồi trên những chiếc bàn bày đầy đủ món mỹ vị thơm nức.

Khách viếng chỉ thắp cho Hồng Hóa một nén hương rồi bắt đầu tìm chỗ an vị nghe hát hí khúc, uống rượu, trò chuyện.

Xung quanh náo nhiệt rộn ràng, còn chiếc quan tài đen nơi Hồng Hóa nằm trông sao mà lạc lõng, lạnh tanh, vắng vẻ.

Bố mẹ Hồng Hóa ngồi hai bên quan tài, mắt họ sưng đỏ, gương mặt tiều tụy.

Sau khi mọi người lần lượt ra đi, căn hộ vốn luôn tưng bừng náo nhiệt trở nên lạnh lẽo tới cùng cực.

Dư Tô biết, tiếp theo sẽ tới lượt bố mẹ cô.

Về sau, mỗi ngày cô đều sống trong trạng thái sợ hãi, kinh hoàng.

Dù cô biết trước họ sẽ chết trước mắt mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi nhưng giờ phút sự việc thật sự xảy ra cô vẫn rất đau khổ.

Người ra đi trước là ông Dư, hôm ấy ông bị đau răng, Dư Tô bèn đưa ông đi nha sĩ khám, trên đường về gặp một chiếc xe mất lái đâm xuyên qua hàng cây ven đường, xông thẳng về phía hai người.

Dư Tô trơ mắt nhìn bố mình bị đầu xe đâm văng lên, rồi lại bị chính chiếc xe ấy kéo lê hơn mười mét.

Dù biết đây chỉ là ảo giác nhưng khoảnh khắc ấy Dư Tô vẫn suýt ngất xỉu.

Mẹ cô không chịu nổi nỗi đau lớn này, đâm ra ngơ ngơ ngác ngác cả ngày.

Em trai Dư Tô nhận được tin bèn về nhà ngay. Dư Tô tới sân bay đón em, rồi... máy bay gặp tai nạn, không một hành khách nào sống sót.

Dư Tô không ngờ rằng đến cả cậu em trai trước giờ chưa từng tới thành phố này gặp mình cũng bị lôi vào.

Thật ra đã rất lâu rồi Dư Tô và em trai không thấy nhau, giờ thậm chí đến lần gặp cuối cùng chẳng có.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bà Tô mất đi cả chồng lẫn con trai, bà sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng bà nhảy lầu tự sát vào khoảnh khắc ngắn ngủi khi Dư Tô ra cửa lấy đồ ăn gọi trên mạng về.

Dư Tô lên tầng đưa đồ ăn cho mẹ, cô mở cửa, vừa đúng khoảnh khắc ấy thấy được bóng lưng mẹ nhảy từ bậu cửa sổ xuống.

Giây phút ấy Dư Tô cảm thấy như thể người nhảy xuống chính là mình.

Cả đời này Dư Tô không muốn phải nhận lấy cái cảm giác nghẹt thở tột độ này thêm một lần nào nữa.

Lúc lao như điên xuống nhà, Dư Tô chỉ thấy được thi thể đã tan nát của mẹ.

Mắt Dư Tô hoa lên, đột nhiên cảnh tượng trước mắt cô lại biến đổi.

Trước khi kịp nhìn tình cảnh trước mắt thì một giọng nói đã lọt vào tai cô.

Nhạt nhòa mơ hồ, không được rõ ràng.

Dư Tô nhíu mày, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cứng đơ, đập vào mắt cô là hàng xà nhà gỗ kiểu cũ, còn có cả một con chuột đang chạy như bay bên trên.

Đây... là đâu?

Lòng đầy nghi ngờ, cô chống tay ngồi dậy rồi lập tức cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tại sao, người cô lại bé tẹo thế này?!

Bàn tay tí xíu, cánh tay ngắn cũn nhỏ nhắn, còn có vẻ bủ bẫm của trẻ con! Cặp chân ngắn ngủn nói cho cô biết thân thế này cùng lắm cùng chỉ mới lên ba lên bốn.

Đùa gì vậy?!

Màn chơi chưa kết thúc, thậm chí còn đưa cô tới một nơi quỷ quái khác? Hơn nữa còn cho cô thân thể bé xíu thế này, nó muốn cô phải làm gì đây?

Dư Tô ngồi đơ ra hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn quanh phòng.

Đây là kiểu cũ rất phổ biến ở làng quê, tường gạch mái ngói, xà nhà bằng gỗ, dây điện quấn quanh xà nhà, nối với chiếc đèn huỳnh quang kiểu cũ mắc giữa nhà.

Còn cô đang ngồi trên một chiếc giường gỗ cỡ đại, đây là kiểu giường ngủ của người lớn, vừa cao lại vừa rộng.

Cửa phòng đang đóng, tiếng hai người đàn ông trò chuyện vọng từ ngoài cửa vào.

Dư Tô suy nghĩ, quyết định nghe xem họ đang nói gì trước đã.

Mà lúc này cô xuống giường khá khó khăn, không thể không dùng cả hai tay chống giường rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Đi được mấy bước, cô bước ngang qua chiếc tủ lớn đặt cạnh, thấy trên tủ có một chiếc gương, cô thoáng do dự rồi lại bước đến trèo lên tủ, cầm gương xuống.

Tấm gương phản chiếu gương mặt cô.

Cặp mắt hai mí to tròn, lông mày hơi nhạt, gò má núng nính, gương mặt trông vô cùng đáng yêu.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là... Dư Tô càng nhìn gương mặt này càng thấy quen.

Dư Tô đờ mắt ra nhìn người trong gương trong chốc lát, rồi chợt bừng tỉnh... Gương mặt trong gương giống hệt như ảnh của cô thời còn nhỏ!

Chuyện này là sao đây?

Dư Tô cau mày, đặt gương xuống rồi nhảy khỏi ghế, cô chạy thật nhanh ra ngưỡng cửa rồi đẩy tấm ván cửa gỗ ra.

Cửa không khóa, cô dồn sức là tấm ván đã bật mở, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng im bặt.

Tới giờ Dư Tô mới biết căn phòng lúc nãy mình ngồi nối liền với gian nhà chính.

Vì tiếng mở cửa của Dư Tô mà mọi người đều quay đầu nhìn cô.

Một người đàn ông cau mày, nói: “Sao con lại ra đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.