Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Khi đã tỉnh táo trở lại, Dư Tô còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy tay trái của mình như đang bị ai đó nắm lấy.
Bàn tay đó vừa to lớn vừa ấm áp, đủ lớn để bao trọn lấy tay cô, khiến người ta bất giác nảy sinh ra cảm giác an toàn.
Dư Tô mở mắt, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt cô chính là người đàn ông đang nằm nhoài bên mép giường.
Tay phải anh nắm chặt lấy tay cô, tay trái thì kê ở mép giường, mặt hướng về phía cô, trông anh có vẻ đang ngủ rất an ổn.
Dư Tô mỉm cười, không động đậy để tránh làm anh tỉnh giấc.
Cô lẳng lặng nằm trên giường nhìn anh, bắt đầu hồi tưởng lại về nhiệm vụ của mình.
Đầu tiên cô cũng nhớ được một phần nội dung màn chơi như những người khác, hình như... đó là một phòng khám, rồi khi màn đêm buông xống, có vô số những hồn ma thai nhi xông ra từ tứ phía.
Cô còn nhớ mình đã giết chết ba NPC giả dạng làm người chơi, sau đó thì sao?
Dư Tô nhíu mày, vừa nghĩ tiếp, một thứ cảm giác tuyệt vọng bất lực đã tức tốc xộc vào trí óc cô, khiến đầu cô trống rỗng. Cảm giác kháng cự mờ nhạt lợn cợn trong lòng cô, ngăn cô cho cô không tiếp tục hồi tưởng lại nữa.
Tình trạng này hệt như trạng thái lúc trước của đồng đội cô.
Bọn họ đều không nhớ lại được đã có chuyện gì xảy ra trong màn chơi, đương nhiên cô cũng không phải ngoại lệ. Dư Tô ngừng suy nghĩ, thôi việc tự hành hạ bản thân mình.
Nói chung, xong rồi là tốt.
Dư Tô giữ nguyên cánh tay trái, khẽ khàng ngồi dậy, lặng lẽ nhìn Phong Đình một lúc, thế là anh lại tự tỉnh giấc.
Phong Đình lim dim thấy Dư Tô đang ngồi cạnh mình lại chợt sững sờ, rồi anh cười: “Sao em tỉnh rồi mà không gọi anh?”
Dư Tô bật cười, nói: “Em thấy anh ngủ ngon quá, chắc không phải anh ngồi đây trông em suốt đấy chứ? Em hôn mê bao lâu rồi?”
Phong Đình dụi mắt, thả tay Dư Tô ra rồi lại vỗ đầu cô. Anh đứng dậy, nói: “Cũng không lâu lắm, em hôn mê hơn hai ngày, em đợi anh một lát, anh phải đi rửa mặt cái đã.”
Nhưng Phong Đình rời khỏi phòng bệnh vài phút rồi mà vẫn chưa trở về.
Dư Tô thấy lạ, vừa định ra ngoài tìm anh, mới tới trước cửa đã thấy anh bước ra từ khúc ngoặt ngoài hành lang.
Trên hành lang có rất đông bệnh nhân và nhân viên y tế qua lại, đứng giữa đám đông mà trông Phong Đình vẫn tỏa sáng chói mắt.
Dư Tô thấy anh giấu tay ra sau lưng, vội vã trở về phòng.
Phong Đình bắt gặp Dư Tô đang đứng ngoài cửa bèn nở nụ cười với cô từ xa, bước chân anh trở nên nhanh nhẹn hơn, chỉ chốc lát thôi anh đã đứng trước mặt cô.
Phong Đình vươn tay dắt cô, nói: “Sao em lại ra ngoài, mau vào phòng đi.”
Dư Tô nhướn mày, bước vào phòng bệnh cùng nah, giả vờ không nghe thấy thứ mùi hương nhàn nhạt đang lởn vởn trong không khí.
Phong Đình cứ ngỡ mình gạt được cô thật. Sau khi dẫn Dư Tô vào phòng, anh bèn ho nhẹ, nghiêm túc nhìn Dư Tô rồi giơ bó hoa giấu sau lưng ra.
Anh dùng cả hai tay cầm bó hoa đưa tới trước mặt Dư Tô, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực, anh nói: “Trước đó em đã đồng ý với anh rồi, sau khi hoàn thành màn chơi thứ mười bốn em sẽ trở thành người yêu của anh.”
Dư Tô mỉm cười, huơ bàn tay trái trước mặt anh: “Anh đeo cả cái này cho em rồi, giờ mới tặng hoa không phải hơi muộn sao?”
Phong Đình khẽ cười, đưa hoa cho cô: “Vậy em có chịu nhận không?”
Dư Tô cầm lấy bó hoa: “Mua thì cũng mua rồi, đâu có vứt đi được?”
Phong Đình véo má cô: “Miệng bảo không nhưng cơ thể lại rất thật thà.”
Má Dư Tô bị anh véo phồng cả lên, cô lúng búng hỏi: “Đường Cổ sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”
“Sáng nay Đường Cổ đã tỉnh rồi, mọi người đặt vé máy bay tới đây đấy, chắc là cũng sắp đến rồi.” Phong Đình đưa điện thoại cho Dư Tô, nói: “Điện thoại của em đây, lúc em bất tỉnh anh không dám để nó ở ngoài nên mới cất đi hộ em.”
“Cảm ơn anh.” Dư Tô nhận lấy điện thoại rồi mở Ứng dụng, kiểm tra phần thưởng của màn chơi lần này.
Phần thưởng của cô cũng giống như mọi người, có hai món đạo cụ, điểm thuộc tính và một khoản tiền lớn.
Đồng hồ đếm ngược trên banner là hơn 897 ngày.
“Vẫn còn khoảng hai năm nữa, vả lại, màn chơi cuối cùng cũng không khó.” Phong Đình liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, nhẹ giọng: “Ừm... tới lúc đó chắc mình cũng kết hôn rồi.”
Khóe môi Dư Tô run run, cô ngẩng đầu lườm anh: “Ai bảo em muốn kết hôn với anh!”
Phong Đình nắm lấy tay trái cô, đắc ý nhướn mày: “Nhẫn cũng đeo rồi, em đừng vùng vẫy nữa, không chạy được đâu.”
“Úi chà, tôi vừa nghe thấy gì đấy nhỉ.”
Giọng nói sang sảng của Vương Đại Long vọng lại từ cửa. Hai người quay đầu lại mới phát hiện bạn bè họ chẳng biết đã lặng lẽ đứng đây từ bao giờ rồi.
Dư Tô định rụt tay về nhưng lại bị Phong Đình giữ chặt.
Hồ Miêu chạy vào, cười ôm lấy Dư Tô rồi nói: “Chị Dư, chúc mừng chị đã hoàn thành màn chơi!”
Những người khác cũng lần lượt bước vào, Đường Cổ là người đi sau cùng.
Dư Tô cảm ơn Hồ Miêu rồi nói với Đường Cổ: “Chúc mừng anh!”
Đường Cổ mỉm cười: “Tôi cũng phải chúc mừng cô. À, không phải chúc mừng vì trò chơi.”
Nói rồi, anh ta lại liếc nhìn bàn tay của Dư Tô và Phong Đình.
Dư Tô ho khan, quay đầu lườm Phong Đình nhưng anh lại hoàn toàn không có ý định buông tay ra, ngược lại, còn bình tĩnh thốt: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
“...” Dù nơi này toàn là người quen thân cả nhưng Dư Tô vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Mọi người không có ý định trở về ngay, sau khi Dư Tô xuất viện, mọi người lại đi chơi vài ngày ở các danh lam thắng cảnh nổi tiếng rồi mới trở về nhà.
Trở về chưa được bao lâu, bọn họ lại nghe tin có một người chơi đã chết do thất bại trong màn chơi số mười bốn.
Đường Cổ nói, rất có thể màn chơi số mười bốn đã tước bỏ quyền sống sót trong vòng hai mươi tư giờ sau khi thất bại nên những người chơi thua cuộc mới tự sát ngay lập tức.
Còn Hội của Dư Tô thì dần nổi tiếng trong giới người chơi, rất nhiều người nghe tiếng tìm tới, mong có thể gia nhập cùng họ.
Nhưng bọn họ đã bàn bạc với nhau, quyết định sẽ không nhận thêm thành viên nữa. Những người chơi đó bèn thất vọng quay về, chẳng mấy chốc diễn đàn Ứng dụng đã có tới hơn chục bài viết đâm chọc họ.
Nội dung các bài viết này từa tựa nhau, bảo bọn họ ích kỷ nhỏ nhen, mình giỏi giang qua được màn chơi thứ mười bốn nhưng không chịu dạy cho người khác.
Có bài viết câu thế này “Thế này chẳng khác nào trơ mắt đứng nhìn người khác chết cả. Một đám tiểu nhân ích kỷ chỉ biết tới mình!”
Về sau, còn có người đoán bọn họ giữ được manh mối quan trọng, biết trước cách hoàn thành nhiệm vụ, nếu không tại sao xác suất sống sót lại có thể cao tới vậy?
Đám người chơi bình luận bên dưới cũng rối rít phụ họa theo, càng nói lại càng giống thật, về sau Dư Tô mở diễn đàn ra, thấy toàn là những suy đoán đủ các thể loại về Hội bọn họ.
Có người còn nói muốn hẹn nhau tới chỗ bọn họ hỏi cho ra nhẽ, nhưng chuyện ầm ĩ được hơn nửa tháng rồi cũng chẳng có ai tới thật.
Họ cũng chẳng buồn quan tâm tới đám người này, nhưng nghĩ tới chuyện Hội còn Hồ Miêu và một thành viên nữa, lo hai người tham gia trò chơi một mình sẽ bị người ta báo thù nên mới đứng ra trả lời chuyện này.
Đường Cổ dùng tên thật để đăng bài, miêu tả rõ ràng cách hoàn thành màn chơi thứ mười bốn.
Bài đăng có viết: Các người chơi đã hoàn thành màn chơi thứ mười bốn đều biết khi rời khỏi trò chơi, ký ức liên quan đến nhiệm vụ sẽ biến mất, nhưng sếp Phong Đình của Hội chúng tôi thì khác, sau khi hoàn thành màn chơi anh ấy vẫn nhớ phần quan trọng nhất, cũng manh mối quan trọng này mà chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bài vừa được đăng, chỉ trong giây lát đã có vô số phản hồi, mọi người lũ lượt kéo tới hỏi rốt cuộc manh mối quan trọng đó là gì.
Đường Cổ nhìn màn hình điện thoại, nở nụ cười ranh mãnh như một con hồ ly, thấy số bình luận đã lên tới vài trang rồi anh mới thong thả phản hồi: Rất đơn giản, chỉ cần tự sát là có thể hoàn thành màn chơi.
Các bình luận bên dưới tỏ ra nửa tin nửa ngờ, còn có người chất vấn có phải anh giả vờ làm Đường Cổ để đăng bài lừa mọi người không.
Đường Cổ cười tới mức hai vai run bần bật. Mọi người nhìn anh như nhìn một tên biến thái. Đường Cổ bèn giơ điện thoại chụp hình bọn họ đăng lên rồi đáp tiếp: “Các bạn có thể chọn cách không tin, dù sao các bạn sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Nói chung sếp Phong Đình đã nói với chúng tôi manh mối quan trọng này nên cả Hội mới có thể sống sót, đây là chuyện mà mọi người đều rõ cả.”
Đột nhiên Phong Đình đang làm việc trên cơ quan lại cảm thấy sống lưng lành lạnh, còn hắt hơi một cái.
Dư Tô dửng dưng nhìn Đường Cổ: “Tôi còn ngồi đây mà anh dám đổ tội cho anh ấy à?”
Đường Cổ nhướn mày: “Sợ gì chứ, dù sao những người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ số mười bốn cũng không nhớ cách chiến thắng, còn người thất bại... thì chết ngắc rồi còn đâu, ai biết rốt cuộc họ có tin bài đăng của tôi không.”
Vương Đại Long ngồi xuống nắm lấy bả vai anh, ngoài cười trong không cười: “Sao anh không bảo anh tự phát hiện ra đi? Sếp không ở đây nhưng tôi thì có, anh có tin tôi sẽ đánh anh không.”
Đường Cổ nhún vai: “Cũng được thôi, nhưng tôi mới hoàn thành màn chơi thứ mười bốn thôi mà, hay là... đổi thành anh nhé?”
Vương Đại Long: “Không được không được không được, thôi cứ đổ lên đầu sếp đi!”
Dư Tô: “...”
Lúc Phong Đình tan làm trở về nhà, Bạch Thiên đang nấu cơm trong bếp, nghe tiếng anh về Bạch Thiên bèn ôm nồi bước ra, nói: “Anh nhìn cái nồi này này, vừa to lại vừa tròn.” (*)
(*) Vác nồi đen (背黑锅) có nghĩa là bị lợi dụng, vu oan.
Phong Đình: “...”
Dù chuyện lần này gây ra tranh cãi lớn trong nhóm người chơi nhưng bọn họ cũng chỉ rôm rả bàn tán trên diễn đàn, không có ai thật sự dám tìm tới gây chuyện với Hội cả.
Dù gì bọn họ cũng toàn những người đã hoàn thành màn chơi thứ mười bốn, trong đó còn có ông sếp đã vượt qua cả màn chơi số mười lăm rồi.
Sau khi Đường Cổ đăng bài lên, người dùng trên diễn đàn lại mất một khoảng thời gian để đua nhau thảo luận xem manh mối anh đưa ra là thật hay giả, có nên tin lời Đường Cổ nói không.
Bạch Thiên đăng một bài nặc danh, chỉ nói đúng một câu: Sống được tới màn chơi thứ mười ba đã rồi hẵng tính.
Chưa chi diễn đàn đã yên ắng trở lại ngay, sự việc này cũng dẫn hạ nhiệt, không gây được sóng gió gì lớn lắm.
Yêu nhau được ba tháng, Dư Tô và Phong Đình chọn ngày để báo tin mình đang hẹn hò với ông bà Dư.
Ông bà Dư giục mấy lần, Dư Tô mới đưa Phong Đình về chính thức ra mắt họ.
Hai người ở lại nhà ba ngày, ông bà Dư luôn tỏ ra rất hài lòng với Phong Đình.
Tới buổi sáng hôm Dư Tô và Phong Đình chuẩn bị trở lại Hội, bầu không khí trong nhà mới thoáng thay đổi.
Hai người đều cảm giác thấy sự thay đổi này nhưng lại không rõ có chỗ nào đổi khác.
Sau đó, ông bà Dư mới gọi bọn họ vào phòng khách ngồi, gương mặt tỏ vẻ hết sức nặng nề. Thế rồi ông Dư lên tiếng nói ra thân thế của Dư Tô.
“Con không phải con gái ruột của bố mẹ, lúc hơn ba tuổi bố mẹ mới đưa con về nuôi.”
Nghe lời này mà Dư Tô cảm thấy như sét đánh ngang tai, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Phong Đình cũng sững sờ, rồi anh lập tức nắm chặt lấy tay cô.
Thấy hành động của Phong Đình, ông Dư thoáng mỉm cười rồi lại nói tiếp: “Trước đó bố cũng đã bàn với mẹ con rồi, con có quyền được biết về thân thế của mình, nhưng hồi nhỏ con còn nhỏ bố mẹ lại không thể nói được vì sợ con nhạy cảm, nghĩ bố mẹ không yêu con.”
“Lúc nhận nuôi con, bố mẹ đã quyết định đợi tới khi con cưới chồng rồi mới nói thật cho con biết. Giờ con cũng không còn nhỏ nữa, lại tìm được người xứng đáng gửi gắm rồi, con sẽ chịu đựng được chuyện mà bố mẹ nói cho con hay...”
Dư Tô cảm thấy Phong Đình khẽ siết lấy tay mình, cô nhìn anh, cười gật đầu: “Bố, bố nói đi.”
Ông Dư chầm chậm cất lời, kể lại kỹ càng toàn bộ mọi chuyện mình biết.
“Bố không biết bố con có giết người thật không, vụ án năm ấy gần như chẳng điều tra gì đã kết án ngay rồi. Khi đó mẹ con bế con nhảy sông tự sát, sợ để đứa con gái nhỏ sống một mình phải chịu khổ. Dù sao thời đại ấy cũng rất phức tạp, lãnh đạo thường mắt nhắm mắt mở với chuyện buôn bán người.”
“Cũng may rằng mạng con lớn, đang quẫy đạp trong nước thì có người đi ngang qua cứu con lê. Nhưng lúc họ nhảy xuống cứu mẹ con thì đã không kịp rồi... Nhưng dù có thể nào đi chăng nữa thì chuyện cũng đã xảy ra từ rất lâu rồi.”
Bà Dư ngồi cạnh gật đầu, bà nhìn Dư Tô bằng ánh mắt dịu dàng yêu thương: “Vì họ của con vốn là họ Tô nên bố mẹ mới lấy nó làm tên cho con. Bố mẹ rất cảm ơn mẹ ruột con vì đã sinh ra một cô con gái vừa ngoan vừa thông minh. Từ nhỏ con đã rất nghe lời, bố mẹ có phúc phận lắm mới được làm bố mẹ con.”
Dư Tô ngẩn ra một lúc rồi mới tiếp thu được hết những chuyện vừa nghe được.
Cô cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ nổi chuyện gì, trong ký ức thời thơ bé của cô chỉ có người bố người mẹ trước mắt này thôi. Những hồi ức về bố mẹ ruột trắng xóa, cô không nhớ lại được chút nào.
Phong Đình siết ngón tay cô, khẽ khàng nói: “Nếu không nhớ được thì đừng cố nhớ lại, em chỉ cần biết giờ em đã có một người bố một người mẹ yêu thương mình là được.”
Dư Tô gật đầu, cô nói: “Em muốn đi gặp họ, anh còn phải đi làm nữa, anh về trước đi nhé?”
Phong Đình từ chối, gọi điện xin nghỉ thêm một ngày nữa rồi cùng Dư Tô và bố mẹ cô về quê cũ.
Nói là quê, nhưng thật ra Dư Tô không có chút ký ức nào về nơi này.
Từ ngày cô còn nhỏ, ông Dư bà Dư đã vào thành phố làm việc, nhà không có người già, bọn họ gần như không bao giờ về quê. Dù về có chuyện cũng là mình ông Dư hay bà Dư về, Dư Tô còn phải học hành nên chẳng bao giờ tới đây.
Dư Tô ngồi trên xe đường dài, nhìn khung cảnh nông thôn mà Dư Tô chỉ thấy la lẫm.
Đến khi bốn người vào làng rồi cô mới thoáng nảy sinh chút cảm giác thân quen.
Nhưng cô không biết cảm giác thân quen này từ đâu mà ra, có khi do từng thấy cảnh nông thôn vài lần trong trò chơi nên mới thấy quen mắt.
Mộ của bố mẹ cô nằm trên một sườn núi sau làng, hình như gần đây đã được sửa sang lại, dùng đá sửa thành một phần mộ kiên cố, hai người được chôn cất cùng nhau.
Bà Dư nói: “Hai năm trước bố mẹ đã giấu con để mời người về sửa lại, chuyển mộ hai người về cùng một chỗ. Chắc con không biết, trước đây tình cảm của bố mẹ con rất sâu đậm, người trong làng đều hâm mộ họ. Mẹ và bố con đã bàn với nhau, cảm thấy dù có ra đi rồi chắc họ cũng muốn được hợp tác cùng nhau.”
Dư Tô định nói cảm ơn, nhưng lại cảm thấy người nhà với nhau mà nói câu này thì lại đâm ra xa lạ. Cô im lặng gật đầu, quỳ xuống trước mộ dập đầu ba lần trước bố mẹ ruột.
Bà Dư đứng cạnh nhìn phần mộ, hạ giọng: “Đã bao nhiêu năm rồi nhưng đây mới là lần đầu tôi đưa con tới, chắc anh chị phải giận lắm nhỉ? Anh chị mau nhìn đi, chúng tôi nuôi con gái cẩn thận lắm, con bé còn tìm được một người bạn trai rất tốt nữa, chúng tôi sẽ giục nó mau kết hôn, anh chị không phải lo lắng đâu...”
Bà Dư liến thoắng kể những chuyện xấu hổ về Dư Tô trong quá trình trường thành, nhưng cũng liệt kê chi tiết cả ưu điểm của cô.
Phong Đình quỳ xuống cạnh Dư Tô, thầm cảm ơn đôi vợ chồng đã qua đời từ lâu.
Dư Tô quay lại, dập đầu với ông bà Dư, cô nói: “Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã dưỡng dục con suốt bao năm nay, còn phải khổ tâm giấu thân thế con, con rất cảm ơn hai người. Con... xin lỗi, trong thời gian qua, có những lúc con bồng bột không nghe lời bố mẹ, khiến bố mẹ phải phiền lòng.”
Bà Dư đỡ cô dậy, vươn tay cốc trán cô, giả vờ tức giận, bà nói: “Cái con bé này, con nói linh tinh gì vậy, có con cái nhà ai không làm bố mẹ phiền lòng chứ? Con là con gái ruột của bố mẹ, bố mẹ phiền lòng vì con cũng là chuyện đương nhiên!”
Dư Tô bật cười, nhưng lại thấy mũi cay cay.
Bọn họ đốt rất nhiều tiền giấy trước mộ, ở lại đến hơn năm giờ chiều mới rời đi, tìm đến căn nhà cũ của gia đình Dư Tô.
Trên đường, họ đi ngang qua nhà một người dân trong làng, Dư Tô thấy có một chàng trai mập mạp đang nghịch đất, thân mình dơ dáy bẩn thỉu.
Bà Dư ngó theo ánh mắt cô rồi thở dài, nói: “Hồi nhà con xảy ra chuyện, thằng bé còn là một đứa nhóc nghịch ngợm. Nó dẫn một đám đám nhóc tới nhà con, bắt nạt hai mẹ con con, rồi bị mẹ con dọa, sợ chạy mất. Thằng bé vừa khóc vừa gọi bố nó tới báo thù...
Thật ra chuyện nhà con bị đốt cũng là do bố thằng bé cầm đầu xúi giục dân làng làm. Nhưng rồi cũng bị báo ứng, không lâu sau thì bố thằng bé qua đời, chết đuối ở chính con sông ấy.”
“Thằng bé này tốt nghiệp trung học cơ sở là bắt đầu lang thang, suốt ngày kéo bè kéo cánh đi đánh nhau cùng một lũ côn đồ, có lần đang xô xát nhau thì bị người ta đánh vào đầu, giữ được cái mạng nhưng lại thành ra ngớ ngẩn.”
Dư Tô đưa mắt nhìn anh ta, lòng thầm nói một câu đáng đời.
Ông Dư trầm giọng: “Nếu không bị đốt nhà thì chưa chắc mẹ con đã làm chuyện ngốc nghếch như vậy.”
Chuyện căn nhà bị đốt như triệt luôn con đường sống cuối cùng của một con người đang tuyệt vọng vậy.
Bọn họ đi được một đoạn thì nhìn thấy đống hoang tàn ẩn mình sau lớp cỏ dại.
Dư Tô đứng trước đám đổ nát, chợt có chút ký ức mơ hồ thoáng qua đầu cô. Bầu trời đen kịt như đổ mực, căn nhà còn chưa kịp cháy rụi và tiếng than khóc thét gào tuyệt vọng của người phụ nữ.
Cô lặng lẽ siết chặt nắm đấm, thốt lên trong im lặng với đám tàn tích: Đợi một chút, đợi một chút nữa thôi, hung thủ đã hại gia đình mình sắp nổi lên mặt nước rồi!
Phải mất vài ngày tâm trạng của Dư Tô mới trở lại bình thường, những ngày tháng sau đó lại dần trở lại với vẻ bình yên như khi trước.
Phong Đình vẫn bận rộn chuyện công việc, anh phá được nhiều vụ án lớn, chưa được bao lâu đã được thăng chức.
Chuyện làm ăn của Đường Cổ thuận buồm xuôi gió, Bạch Thiên và Vương Đại Long thì vẫn mê mệt chơi game, hơn nữa tay nghề của họ còn càng ngày càng điêu luyện, kéo theo cả Dư Tô ngồi không cũng thắng.
Hồng Hóa thì không lười biếng như cô, anh vẫn giữ thói quen tốt là tập thể dục và học Tán Đả, một năm sau, anh còn có một cô bạn gái thật xinh đẹp nữa.
Dư Tô cùng làm nhiệm vụ với Hồ Miêu hai lần, trong đó có một lần đụng phải tên cuồng sát, tên này rất mạnh, hai người liên thủ mà cũng rất chật vật. Cuối cùng Hồ Miêu phát huy ưu thế cái miệng xui xẻo của mình, thành công khiến tên này trượt ngã trong lúc ẩu đả, thất bại dưới tay các cô.
Rồi thời gian chầm chậm qua đi, đám Vương Đại Long cũng lần lượt đối mặt với màn chơi số mười lăm.
Nội dung màn chơi số mười lăm của mỗi người một khác, nhưng đều rất đơn giản, đều theo một khuôn mẫu là bản thân biến thành ma, ngoài ra còn có một nhóm các người chơi khác phải tự hoàn thành nhiệm vụ của bản thân mình.
Những người chơi này hầu như đều mới đang thực hiện màn chơi thứ ba tới thứ năm, điều này khiến mọi người đều cảm thấy rất hoài nghi, không biết hồn ma trong màn chơi thứ ba đến thứ năm của mình liệu có phải do người chơi thủ vai không?
Suy đoán này không đạt được kết luận, bọn họ cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Rất nhanh sau đó, màn chơi thứ mười lăm của Dư Tô và Đường Cổ cũng tới.
Trong màn chơi này, Dư Tô sắm vai một hồn ma hươn ba tuổi bị chết đuối. Mỗi sáng cô đều phải chịu đựng nỗi đau bị chết đuối, chỉ đến đêm mới có thể tự do hành động.
Cô thực hiện nhiệm vụ một cách rất suôn sẻ, dù quá trình đoán hung thủ khá đau đầu nhưng cuối cùng cô vẫn đã thành công.
Khi người đàn ông lực lưỡng vừa cầm cuốc bổ thẳng vào cổ chàng trai trẻ tuổi thì những người chơi này đã biến mất trước mắt cô.
Nhưng thông báo nhiệm vụ thành công vẫn chưa xuất hiện. Cô đứng sững trong sân một lúc rồi mới đột nhiên thấy cảnh tượng xung quanh mình thay đổi.
Nhưng khung cảnh này không phải là hiện thực, mà trở thành cảnh tượng ban ngày.
Thân xác linh hồn bán trong suốt của cô xuất hiện trong một căn nhà nhỏ đóng kín cửa, trong phòng còn có hai tiếng trò chuyện thì thầm.
Trong đó có một người đàn ông trung niên hói đầu nói: “Là bọn họ, giết chết tất cả bọn họ cho tôi, không để lại một ai cả! Còn nữa, giết người xong cậu phải tìm cho ra đám tài liệu mang về đây cho tôi, nhất định không được để người khác phát hiện! Xong xuôi tôi sẽ gửi nốt tiền cho cậu, lúc đó cậu có thể rời khỏi đây, đi được bao xa thì cứ đi!”
Người còn lại gật đầu trả lời, nhận lấy tấm ảnh từ tay đối phương, và... một xấp tiền cũ mệnh giá một trăm tệ dày cộp.
Dư Tô lơ lửng trên không trung, nhìn người đàn ông hài lòng nhét xấp tiền vào túi rồi lom lom trông tấm ảnh, quay người bỏ đi.
Người này mở cửa bước ra ngoài, lúc đi hắn không khép cửa lại, nhưng lúc này đột nhiên cánh cửa lại tự chuyển động, tức tốc khép lại nghe “cách” một tiếng.
Dư Tô phát hiện cơ thể mình đã biến thành thực thể, trở lại với dáng vẻ hơn hai mươi tuổi như hiện giờ, mà tay cô thì lại đang nắm một con dao sắc lẹm.
Đây là phần thưởng mà màn chơi này dành tặng cho người chơi. Nó để họ giết chết hung thủ, tự tay báo thù.