Trò Chơi Chết Chóc

Chương 61: Chương 61




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô rũ mắt nhìn vết thương tương đối nông nơi cánh tay trái, tay phải giấu sau lưng rút con dao gài bên hông ra.

Cô nhìn Nguyệt Nguyệt đang cười lạnh trước mặt, cũng bật cười: “Cô có biết đề trắc nghiệm khi nãy của Phỉ Phỉ là gì không? Thật đáng tiếc, nếu cô không ra tay với tôi thì đã chẳng phải chết.”

Khi này, Tóc Đỏ vốn đã có thể chạy thoát khỏi đây lại do dự một hồi rồi vòng trở lại.

Nguyệt Nguyệt không coi người đàn ông đang mang vết thương nặng này ra gì, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Sau khi Dư Tô dứt lời, cô ta hơi sững lại rồi trầm giọng hỏi: “Ý cô là gì?”

Dư Tô liếc Tóc Đỏ, cười nói: “Đề bài của anh ta là, kẻ phản bội có đáng chết hay không, anh ta đã chọn đáp án chỉ đáng bị phạt, không cần phải chết.

Nếu tôi đoán không lầm, dù cô có thất bại trong màn chơi này, chỉ cần không chết trước khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới thật cùng lắm cũng chỉ mắc bệnh hoặc bị thương, sẽ không đến mức mất mạng.

Nhưng giờ, cô muốn giết tôi, còn làm tôi bị thương, vậy tôi có thể tự vệ chính đáng rồi chứ?”

Nếu trước đó sự nghi ngờ của Dư Tô với Nguyệt Nguyệt chỉ là ngờ vực vô căn cứ, thì hai đề trắc nghiệm khi nãy lại chính là lời nhắc nhở rành rành cho cô.

Đề trắc nghiệm của Dư Tô đã nhắc cô nhiệm vụ lần này sẽ không thể hoàn thành một cách thuận lợi, nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nguyệt Nguyệt đang chạy đột nhiên lại trẹo chân. Nhưng cô ta không chạy dẫn đầu, cũng chẳng bị tụt lại phía cuối, đằng sau lại không có ai đuổi theo. Chẳng có lý nào phải căng thẳng đến vậy, sao lại có thể vừa khéo trẹo chân ngay lúc này? Rõ ràng Nguyệt Nguyệt chỉ đang giả bộ.

Khi ấy Dư Tô không lật mặt cô ta, thậm chí lúc chạy đến gần Nguyệt Nguyệt cô còn do dự không biết mình nên bỏ đi hay dìu cô ta trốn cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cô lại nhớ tới lời nhắc của đề trắc nghiệm.

Hiện giờ là hừng đông, trời hẵng còn tối đen, cả người chơi lẫn NPC đều đang tháo chạy, dù đường cái có ở ngay phía trước, ngoài đường cũng không một bóng người. Bọn họ cần hoàn thành nhiệm vụ, nếu không tìm được ai giúp đỡ, họ phải chạy một quãng đường rất xa nữa mới có thể đến được đến nơi an toàn.

Nếu bỏ lại Nguyệt Nguyệt giả vờ đau chân lại, cô ta sẽ làm ra hai lựa chọn, một là tự bóc trần bộ mặt thật của mình, truy sát những người chơi chạy phía sau, hai là dừng lại, báo tin cho những tên đàn ông trông coi nọ đuổi theo mọi người.

Thẩm mỹ viện đã bắt bọn họ lúc trưa nằm ở ngay đằng sau thôi, chỉ cần đầu óc lành lặn không có vấn đề gì, chắc chắn Nguyệt Nguyệt sẽ chọn cách thứ hai.

Người bình thường khó có thể chạy vượt qua được tốc độ của xe hơi hoặc mô tô, tới lúc đó nếu đám người chơi vẫn chưa chạy kịp tới nơi an toàn, chắc chắn sẽ bị bắt lại thật nhanh chóng, khiến cho kế hoạch lần này tiêu tùng.

Có lẽ số người bị bắt trở lại sẽ tương đối ít, nhưng Dư Tô không dám chắc chắn người bị bắt không phải mình. Nếu kế hoạch lần này thật sự thất bại, e là về sau cũng chẳng còn cơ hội bỏ chạy nữa.

Vừa hay lúc ấy Nguyệt Nguyệt lại chủ động mở miệng, xin Dư Tô và Tóc Đỏ giúp cô ta.

Dù rằng cô ta nói với cả hai người, nhưng Tóc Đỏ đang bị thương nặng, vậy nên mục tiêu của cô ta đương nhiên chính là Dư Tô.

Có lẽ là do dáng vẻ Dư Tô nhỏ nhắn gầy yếu, giết cô là dễ nhất.

Còn Dư Tô đồng ý giúp mà không vạch trần Nguyệt Nguyệt ngay tức khắc, là do muốn nhân cơ hội này để thử Tóc Đỏ.

Dù rằng cô đã cho anh ta phương thức liên lạc, nhưng còn phải đợi rời màn chơi này, bàn với Phong Đình và Vương Đại Long đã rồi mới quyết định xem có thực sự cho Tóc Đỏ gia nhập nhóm không.

Dù sao, chọn người có biểu hiện trong nhiệm vụ tốt nhưng lòng dạ hiểm trở làm đồng đội lâu dài ngoài đời thực cũng sẽ rất nguy hiểm.

Giờ vừa hay lại có cơ hội thử thách Tóc Đỏ, Dư Tô bèn thuận theo mưu kế của Nguyệt Nguyệt. Vết thương nhỏ trên cánh tay sẽ không tạo nên trở ngại gì cho Dư Tô, nhưng lại có thể giúp cô nhìn ra được tâm tính nhân phẩm của Tóc Đỏ.

Đương nhiên nếu cả hai chỉ là những người chơi cùng tham gia một nhiệm vụ, Tóc Đỏ không có nghĩa vụ phải quan tâm đến sống chết của Dư Tô, chứ đừng nói hiện giờ Dư Tô cũng chỉ bị thương rất nhẹ.

Nhưng khi nãy trên đường chạy trốn, Dư Tô đã kéo anh ta cùng chạy từ đầu tới cuối, đây là sự trợ giúp vô cùng lớn với Tóc Đỏ. Nếu trong tình cảnh này mà anh ta lại bỏ đi, vậy chứng tỏ người này không phù hợp để trở thành đồng đội lâu dài.

Kết quả khiến Dư Tô rất hài lòng, anh ta đã lựa chọn quay lại.

“Nếu giờ thu tay lại, cô vẫn còn có thể sống sót.” Tóc Đỏ thở hổn hển vừa bước về phía Dư Tô vừa cất giọng với Nguyệt Nguyệt.

Khóe miệng Dư Tô trễ xuống, cô lắc đầu, nói: “Không, cô ta không thể sống.”

Hôm nay không giết Nguyệt Nguyệt, dù nhiệm vụ thất bại cô ta cũng sẽ không chết, vậy sau này nếu gặp lại bị Nguyệt Nguyệt gài bẫy hoặc giết, Dư Tô có muốn hối cũng không kịp.

Nguyệt Nguyệt siết chặt con dao trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dư Tô, nói: “Giờ vẫn chưa biết ai sẽ sống nổi qua màn chơi này đâu.”

Còn chưa dứt lời, cô ta đã nắm chắc con dao, tiếp tục vung về phía Dư Tô.

Dưới ánh đèn đường, con dao sáng loáng như bạc nọ lờ mờ lóe lên tia sáng bén ngót, đâm thẳng xuống cổ Dư Tô.

Tóc Đỏ toan chặn đường dao, nhưng động tác của anh ta khá chậm chạp, trước khi Tóc Đỏ kịp vươn tay cản lại, Dư Tô đã lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách rồi bày ra tư thế tán Tán Đả tiêu chuẩn.

Chỉ là tay phải vốn nên nắm quyền giờ lại đang giữ một con dao găm.

Dù gì Dư Tô cũng đã luyện Tán Đả được vài chục ngày, từ đầu chí cuối thầy giáo chỉ dạy cô động tác phòng thủ và tấn công cơ bản nhất, để cô luyện tập liên tục, mỗi chiêu thức Dư Tô đều luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần.

Chắc chắn Dư Tô không đánh bại được cao thủ, nhưng nếu không đấu lại được một cô gái bình thường, mồ hôi nước mắt của Dư Tô đổ xuống bao ngày nay cũng thật uổng phí.

Dư Tô đối diện với Nguyệt Nguyệt mà không có lấy nửa phân nao núng.

Còn Nguyệt Nguyệt lại vô cùng sửng sốt, dường như không ngờ cô gái trông yếu đuối vô dụng như Dư Tô hóa ra lại học võ.

Trong khoảnh khắc ngây ngẩn ngắn ngủi này, Dư Tô đã tiến lên một bước, vung chân đá Nguyệt Nguyệt.

Đáng tiếc là cú đá này không trúng vào mặt cô ta mà chỉ rơi xuống ngực, cũng chẳng gây nên bao nhiêu thương tích.

Dù là vậy, Nguyệt Nguyệt vẫn bị đá lùi về phía sau mấy bước.

Dư Tô không hề dừng lại dù chỉ một giây, cô lao lên trước trước, con dao găm trong tay cuối cùng cũng phát huy được tác dụng thực sự.

“Xoẹt” một tiếng, nửa lưỡi dao đã nằm gọn trong vùng bụng Nguyệt Nguyệt.

Đâm vào vị trí này không thế lấy mạng người ngay tức khắc, Nguyệt Nguyệt sững sờ cúi đầu, nhìn con dao cắm ngập bụng mình, cô ta chợt nảy ra ác ý, vung dao đâm loạn về phía Dư Tô.

Cùng lúc đó, cô ta toan sử dụng đạo cụ phục hồi, định bụng chữa lành lại vết thương trí mạng của mình thật nhanh chóng.

Nhưng... đúng vào lúc này, một cảm giác lạnh lẽo như băng chợt từ Kim Cập lan ra toàn thân Nguyệt Nguyệt, chỉ trong chốc lát cô ta đã đông cứng lại thành một bức tượng băng!

Tóc Đỏ sửng sốt, Dư Tô cũng bàng hoàng.

Cô đưa tay rút dao ra, làm một vài mảnh băng vụn do máu đông mà thành cũng văng ra theo.

Dư Tô nhìn Nguyệt Nguyệt trước mặt bị đã bị đông đá lại, hoàn toàn không có phản ứng, tim bắt đầu điên cuồng nện thình thịch từng nhịp.

Cô đã giết người, dù từng chứng kiến rất nhiều xác chết, phần lớn những tử thi đó đều cực kỳ thảm thương, nhưng Dư Tô lại chưa từng tự tay giết người bao giờ.

Dư Tô nuốt một ngụm nước bọt, không dám tỏ ra cho Tóc Đỏ thấy... rằng thật ra trong lòng cô, không hề có chút hoảng loạn sợ hãi nào.

Đến khi nghĩ tới việc vì chuyện này mà Nguyệt Nguyệt cũng sẽ bỏ mạng ngoài đời thực, nỗi tâm tình mà Dư Tô không dám để lộ ra ngoài mới bị cô đè sâu xuống đáy lòng.

“Đi chứ?” Tóc Đỏ không hỏi về con dao găm mà chỉ buông ra vỏn vẹn một câu.

Dư Tô lẳng lặng gật đầu, cô chạy về phía trước, khẽ cúi đầu xuống.

Lúc bước qua giao lộ, bọn họ bèn chạy xuôi theo hướng đám người Yến Yến vừa chạy.

Dưới ánh đỏ lập lòe của hộp đèn kế bên, con dao găm Kim Cập cũng phản chiếu lại ánh sáng đỏ nhạt nhòa, đúng lúc tầm mắt Dư Tô rơi xuống con dao, Kim Cập bỗng rung lên nhè nhẹ, rung tới mức khiến bàn tay Dư Tô tê dại.

Cô chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, và cũng không có hơi sức đâu để quan tâm.

Tóc Đỏ chạy sau Dư Tô, thở hồng hộc nói: “Nếu nhiệm vụ của Nguyệt Nguyệt và Trương Dịch thành công, vậy Trương Dịch đã bị giết cũng sẽ không thực sự bỏ mạng, phải chứ? Giờ nhiệm vụ thất bại rồi, cả hai cũng đều chết trong màn chơi, chỉ e ngoài đời thực họ cũng không sống nổi.

Nhưng tôi cũng từng giết người chơi rồi, chuyện này cũng chẳng đáng là gì đâu. Ta làm như vậy chỉ vì sinh tồn mà thôi. Kể từ giây phút bị kéo vào Ứng dụng này, các người chơi đã bị định sẵn phải tàn sát lẫn nhau, chẳng một người chơi có kinh nghiệm nào dám nói bàn tay mình sạch sẽ cả, cô cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

Anh ta cho rằng sự yên lặng của Dư Tô là do cô vừa ra tay sát hại Nguyệt Nguyệt.

Nghe vậy, Dư Tô quay đầu nhìn anh ta, nở nụ cười: “Tôi không sao, anh chưa quên phương thức liên lạc với tôi chứ?”

Tóc Đỏ suy nghĩ rồi nói ra một dãy số, xác nhận lại với Dư Tô.

Tốc độ của anh ta đã chậm lại nhiều, Dư Tô bèn tiếp tục kéo anh ta chạy tiếp về phía trước, chỉ thấy được xa xa ngoài đầu đường bên kia là bóng mấy cô gái trẻ.

Những dáng người ấy dần biến mất trong đêm, chỉ còn lại một bóng lưng gầy yếu đứng đó.

Đến khi Dư Tô và Tóc Đỏ chạy được tới phía bên kia, đột nhiên lại nghe thấy tiếng xe ô tô vang lên từ xa phía sau.

Tóc Đỏ quay đầu lại nhìn, biến sắc: “Là chiếc xe van đó! Chạy mau!”

Anh ta cắn răng, tăng tốc chạy như điên về phía trước, chẳng màng vết thương trên mình bắt đầu bục máu.

Dư Tô thấy họng mình có mùi tanh ngòn ngọt, đối với người lần thi thể dục nào cũng đội sổ như Dư Tô, cô đã phải liều hết cái mạng già để vượt qua chặng đường này.

Mà bóng người đứng trước giao lộ kia bắt đầu quay người chạy vút về bên phải.

Cuối cùng, vào lúc chiếc xe ô tô đằng sau ráo riết đuổi theo, càng lúc càng gần, Dư Tô và Tóc Đỏ cũng đã chạy được tới giao lộ.

Đúng lúc này, trước mặt hai người hiện lên một dòng chữ sặc sỡ: “Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ“.

Rõ ràng Dư Tô đã trở lại ngồi trong căn nhà quen thuộc, ấy vậy mà cô vẫn không tự chủ được từng đợt thở dốc.

Một hồi lâu sau cô mới có thể hoàn hồn.

Lần nào rời khỏi nhiệm vụ Dư Tô cũng đều mang theo cảm giác không kịp thích ứng trong chốc lát như vậy.

Dư Tô nhớ lại bóng người đứng ngoài giao lộ khi nãy rồi khẽ mỉm cười.

Người đó chắc chắn chính là Yến Yến, chắc cô ấy định chờ hai người đuổi kịp? Nhưng có Mắt Híp chạy trước, chắc lẽ cô ấy cũng biết khi chạy tới giao lộ, các người chơi đều sẽ biến mất.

Thấy xe đuổi đến Yến Yến mới chịu bỏ đi.

Chắc có lẽ... cô ấy sẽ không bị bắt lại nữa.

Vừa nghĩ Dư Tô vừa cầm điện thoại di động trên bàn, định xem phần thưởng của màn chơi lần này.

Nhưng còn chưa kịp mở ứng dụng, một đãy số xa lạ chợt xuất hiện trên màn hình di động của Dư Tô.

Dư Tô hiểu ngay đây chính là số của Tóc Đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.