Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trên vách tường ngoài sảnh lớn có treo một chiếc đồng hồ, đợi đến khi đồng hồ điểm tới số một, đám người chơi mới nấu xong cơm trưa, ăn uống dọn dẹp xong, có người tiếp tục ngồi dưới tầng, có kẻ lại lục tục kéo lên gác.
Dư Tô cùng người đàn ông tóc đỏ và Trương Dịch lên tầng hai, thì thầm kể cho họ nghe chuyện xảy ra tối qua.
Dù cuối cùng đêm qua chỉ có mình cô phải mạo hiểm, nhưng hai người họ cũng không cố ý để cô đi một mình, hơn nữa Dư Tô cũng cho rằng chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh là một đầu mối quan trọng, có nhiều người cùng suy nghĩ vẫn tốt hơn là một mình cô ngồi đoán bậy đoán bạ.
Còn mấy người hôm qua không đồng ý đi cùng cô đồng nghĩa với việc đã buông bỏ cơ hội giữ được manh mối này. Dư Tô cũng sẽ chẳng sán lại kể họ nghe chuyện.
Sau khi kể sơ chuyện cho hai người họ nghe, gương mặt người đàn ông tóc đỏ và Trương Dịch đều lộ rõ vẻ khó tin.
Trương Dịch nể phục bật ngón cái, thán phục: “Cô giỏi thật, nếu là tôi chắc đã ngất luôn tại chỗ rồi.”
Dư Tô không chỉ không ngất mà còn có thể tự rời khỏi nhà vệ sinh, không cần ai dìu.
Đương nhiên lời anh ta nói cũng hơi có phần khoa trương, nếu Trương Dịch ở vào hoàn cảnh đó, thật ra anh ta cũng chẳng đến mức ngất, chỉ là không ngờ rằng một cô gái gầy gò nhỏ nhắn như Dư Tô lại có tố chất tâm lý vững vàng tới vậy.
Người đàn ông tóc đỏ cũng khen ngợi mấy câu rồi nói: “Tôi thấy suy đoán của cô có khả năng chính xác rất cao, hơn nữa tôi nghĩ muộn nhất là đêm nay tiệm làm đầu sẽ có người phải chết.”
Dư Tô mỉm cười, gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Đêm qua trong nhà vệ sinh, cô gặp hồn ma xác thịt bầy nhầy đứt đoạn, dù trông nó vừa đáng sợ vừa buồn nôn nhưng lại có vẻ không hề có chút sức mạnh nào, thậm chí việc tự ghép chính xác mình cũng chẳng làm nổi, chứ đừng nói là đi giết những người khác.
Nhưng giờ Dư Tô đã ghép xác giúp nó rồi, nếu nó thật sự là một oán linh, vậy chắc chắn sẽ bắt đầu giết người từ đêm nay.
Người nó muốn giết đầu tiên, là Vương Thu Mai hay Cẩu Lỵ, hay là Vương Như? Hoặc cũng có thể nó sẽ ra tay với đám người chơi trước tiên?
Trương Dịch hỏi: “Có kể chuyện này với những người chơi khác không, để nhắc bọn họ cẩn thận hơn đôi chút?”
Người đàn ông tóc đỏ lắc đầu ngay: “Không được, tốt nhất đừng nói cho bọn họ biết.”
“Tại sao?” Trương Dịch nói: “Không phải đầu màn chơi tất cả đã hứa sẽ hợp tác cùng nhau sao, hơn nữa nếu bọn họ gặp phải chuyện gì, độ khó nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ tăng lên nhiều lần.”
Dư Tô thấp giọng: “Vậy nhỡ đêm nay bắt buộc phải có người chết thì sao? Bọn họ cẩn thận tránh được, vậy người chết liệu có chuyển sang một trong mấy người chúng ta không?”
Cô biết nghĩ như vậy là không hay, nhưng trong màn chơi này, tất cả mọi người đều là kẻ ích kỷ cả.
Ở vào tình cảnh chỉ có ba người bọn họ biết mối nguy hiểm, họ nhất định sẽ cảnh giác hơn những người chơi khác, vậy tỉ lệ những người khác bị giết hại cũng sẽ cao hơn họ. Còn nếu tất cả mọi người đều biết chuyện, vậy đêm nay... khả năng bọn họ phải bỏ mạng sẽ tăng lên nhiều.
Trương Dịch nghe Dư Tô nói vậy, cẩn thận nghĩ lại một hồi mới gật đầu nói: “Cũng có lý, vậy thôi đừng nói vội, chỉ là đến sáng mai bọn họ đều sẽ biết cả.”
Tối nay nếu có người phải chết, những kẻ sống tới sáng mai chẳng phải đều sẽ biết chuyện sao?
Dư Tô nghĩ một hồi, nói: “Đợi lát tôi sẽ tìm bọn họ, kể với bọn họ một phần câu chuyện, bảo đêm qua tôi nhìn thấy một thi thể bị chặt đứt trong nhà vệ sinh, nhưng không có chuyện gì khác xảy ra cả. Vậy coi như chúng ta để cho bọn họ một chút manh mối, để bọn họ có phương hướng điều tra.”
Hơn nữa, như vậy nếu mấy người bọn họ có tìm được manh mối gì, ít nhiều cũng phải kể cho Dư Tô một chút, không tới mức hai bên đều lén lút giấu đầu mối cho kỳ được, vô hình trung tăng cao độ khó nhiệm vụ.
Dư Tô còn chưa kịp tìm mấy người chơi còn lại, Vương Thu Mai đã đưa con gái Vương Như về tiệm làm đầu.
Trên gương mặt Vương Như hằn một vết bàn tay đỏ bừng, sưng vù, sau khi bước theo Vương Thu Mai vào cửa tiệm, con bé vứt phịch cặp sách xuống đất, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.
Vương Như bước tới ngồi trên chiếc ghế xoay làm đầu, vẻ mặt hậm hực tức giận, con bé nhìn chằm chằm vết bàn tay hằn trên mặt mình trong gương, hồi lâu sau mới cắn răng, hung hăng nói: “Con mụ xấu xí chết bầm, dám đánh con!”
Vương Thu Mai mặt nặng trình trịch, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Không đánh mày thì còn đánh ai? Mày gửi video bắt nạt con gái người ta đi khắp nơi, cả trường sắp biết hết rồi kia kìa, nếu không phải là bà ta sợ quan hệ nhà chúng ta thì đừng nói là cho mày một vả, chứ xé nát tay mày ra cũng được nữa là!
Tao đã bảo mày rồi, đừng có mà gây chuyện lung tung, sao lúc nào mày cũng làm tội làm tình tao thế! Giờ thì hay rồi, mày bị đình chỉ cả một tuần lễ rồi đấy!”
Vương Như bật cười, làu bàu: “Cứ làm như là con muốn đi học lắm không bằng.”
Con bé lại thì thầm câu gì đó còn nhỏ hơn, không biết là nói gì, mấy người Dư Tô đứng xa nên cũng không nghe thấy.
Hình như Vương Thu Mai cũng không nghe rõ lời Vương Như, còn hỏi lại một lần, Vương Như chỉ lắc đầu, đứng dậy bước lên tầng: “Không sao nữa rồi, mẹ, con lên phòng trước đây.”
Thấy bước chân vội vã của con bé, Dư Tô cảm giác nhất định nó lại nảy ra ý nghĩ xấu gì.
Sau khi Vương Như lên tầng đóng cửa phòng lại, Cẩu Lỵ mới cất tiếng hỏi: “Chị, giờ chuyện sao rồi?”
Vương Thu Mai đau đầu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cái con bé này, dạy khó thế cơ chứ.”
“Không lớn chuyện chứ?” Cẩu Lý liếc nhìn lên tầng hai, cũng than theo: “Tiểu Như cũng chỉ là trẻ con thôi, chị đừng nghiêm khắc với con bé quá, cứ dùng lời dạy dỗ nó là được.”
Dư Tô trộm lườm cô ta, “chỉ là trẻ con thôi” mà, đợi đến lúc lớn lên không biết sẽ còn gây ra chuyện gì?
“Không làm lớn chuyện, nhà người ta cũng không dám làm lớn, chuyện mà ầm ĩ lên, con gái nhà bọn họ mới là đứa cả đời không dám ngẩng đầu lên nhìn ai!”
Vương Thu Mai liếc nhìn Cẩu Lỵ đứng sau qua lớp gương, nhướn mày: “Hơn nữa, nhà chúng ta còn có quan hệ, dù bà ta có báo cảnh sát cũng vô ích, việc gì phải sợ. Giờ bồi thường năm chục ngàn tệ rồi xóa hết video là xong, trường học cũng đã ra thông báo yêu cầu tất cả các học sinh nhận được video phải xóa sạch, còn cấm không được nhắc đến chuyện này.”
Cẩu Lỵ lại hỏi: “Nhà người ta giờ thì đồng ý, chỉ sợ sau này thỉnh thoảng lại tới làm ầm lên...”
“Làm ầm lên à? Bọn họ dám thì cứ thử xem!” Vương Thu Mai vô cùng tự tin đáp: “Chuyện cũng đã rồi, con gái nhà bọn họ không biết phải trái, Tiểu Như cũng đã xin lỗi rồi, mà nó vẫn còn nói cái gì mà, à, cậu xin lỗi là chuyện của cậu, tôi không tha thứ cho cậu! Mày bảo nghe có tức không? Tiểu Như còn khom lưng xin lỗi nó, thế mà nó không tha thứ cho con bé, nó là cái thá gì chứ!”
Cảm xúc trong lòng các người chơi đều đang khó nói hết nổi bằng một lời, cảm giác nghe những câu này hệt như vừa nuốt phải một con ruồi.
NPC Vi Vi cười nói: “Chị Vương chị đừng nóng, dù sao giờ chuyện cũng đã xong rồi, tức giận chỉ có hại cho sức khỏe chị thôi, chẳng phải người ta thấy thế sẽ càng vui hơn sao?”
Yến Yến ngồi một bên kéo tay áo cô ta, lắc đầu với cô ta tỏ ý không đồng tình, muốn nhắc cô Vi Vi đừng nói nữa. Vi Vi thấy vậy mới nguýt Yến Yến rồi kéo tay áo ra.
Vương Thu Mai nhìn cô ta rồi đứng lên, nói: “Thôi được rồi, chúng mày làm gì thì cứ làm tiếp đi, bà còn có việc phải ra ngoài. Cẩu Lỵ, chuyện ở đây chị giao cho mày.”
Cẩu Lỵ lập tức gật đầu đồng ý, cười nói: “Chị cứ yên tâm, cứ để em.”
Sau khi Vương Thu Mai rời đi, Yến Yến kéo Vi Vi lại, thì thầm: “Vi Vi, sao cô phải lấy lòng bà ta thế, cô bị bà ta lừa đến đây mà!”
Vi Vi cười khổ, nói: “Nếu không thì tôi biết làm sao, chẳng lẽ lại bị đánh cả người toàn thương tích như cô thì tốt hơn sao? Cô có bao giờ nghĩ đến việc nếu chúng ta không trốn nổi, vậy chi bằng cứ ngoan ngoãn ở đây, chờ vài năm lên được đến vị trí của chị Cẩu Lỵ, có khi lại có thể...”
Lúc này, Cẩu Lỵ đột nhiên nhìn sang bọn họ: “Chúng mày cứ thì thà thì thầm cái gì đấy? Đang bàn nhau chạy trốn thế nào hả?”
Vi Vi vội lắc đầu: “Không phải không phải đâu, chị Cẩu Lỵ, chị nhìn xem, lâu lắm rồi em không hề có ý định chạy trốn, em đã chấp nhận số phận rồi! Em đang khuyên Yến Yến đừng nghĩ linh tinh, ở lại đây làm việc cho tử tế, mấy năm nữa tích cóp được ít tiền, nếu chị Vương đồng ý cho bọn em về nhà, bọn em sẽ về làng xây nhà mới, rồi tìm người đàng hoàng tử tế cưới chồng sinh con sống qua ngày, như vậy không phải là rất tốt hay sao?”
Cẩu Lỵ không biết lời cô ta nói là thật hay là giả, cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười lạnh hai tiếng: “Dù chúng mày có nghĩ thế nào thì cũng ngoan ngoãn biết điều ở lại đây cho tao!”
Vi Vi còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị Yến Yến kéo lên lần: “Thôi đừng nói bậy bạ nữa, chúng mình lên tầng ngủ trưa đi.”
Dư Tô và người đàn ông tóc đỏ đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo hai người lên tầng.
Hai người ngồi đây thì thầm nói chuyện cùng nhau sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu có thêm vài người ở cùng sẽ an toàn hơn.
Bọn họ bước theo hai NPC lên tầng, đến khi vào phòng Yến Yến mới thở dài, nói: “Vi Vi, cô không thể nghĩ vậy được, chúng ta không giống Cẩu Lỵ.”
Vi Vi nói: “Không giống nhau, người ta từ gái làng chơi trở thành quản lý, trước kia không phải cô ta cũng làm gái như chúng ta sao, là vì cô ta ngoan ngoãn tử tế, chị Vương mới để cô ta làm quản lý, còn yên tâm để cô ta trông coi chúng ta. Nếu sau này tôi cũng làm việc thật tốt, tôi cũng có thể được làm quản lý, đến lúc đó tôi sẽ không phải bán thân nữa!”
Yến Yến cau mày, nhìn Dư Tô và người đàn ông tóc đỏ mới vào cửa, thở dài, tận tình khuyên bảo Vi Vi: “Nhưng cô nhìn xem, chỉ mình Cẩu Lỵ bảo với chúng ta cô ả theo Vương Thu Mai nhiều năm rồi có đúng không? Mấy người chúng ta, người đến sớm nhất cũng là tháng năm năm ngoái mới tới đây, ai biết cô ta nói thật hay nói dối.
Cô chưa từng nghĩ tới việc bọn họ vốn là đồng bọn với nhau hả, cũng có thể là thân thích gì đó của nhau, cái gì mà làm mấy năm là được lên chức quản lý, chỉ là mấy lời điêu toa để gạt chúng ta thôi! Vi Vi, tôi khuyên thật cô một câu, cô đừng có tính đường như vậy, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn mới phải!”
Trông vẻ mặt Vi Vi hiển nhiên là nghe không lọt lời Yến Yến, nhưng cô ta vẫn gật đầu, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Dư Tô và người đàn ông tóc đỏ lại nắm thêm được chút manh mối từ cuộc đối thoại của hai người này.
Trong số hai NPC và những nhân vật do người chơi sắm vai, người tới tiệm làm đầu này sớm nhất là vào tháng năm năm ngoái, nhưng trông dáng vẻ tiệm làm đầu này chắc chắn không thể mới chỉ mở cách đây không lâu, như vậy những người làm ở đây trước kia đâu, có phải ở đây từng xảy ra chuyện gì không?