Trò Chơi Chết Chóc

Chương 38: Chương 38: Sống chết




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Phía đầu con đường thông ra đường cái, còn có hai kẻ đang lom lom nhìn họ.

Bạch Thiên lúc này đã rời đi rồi, Tôn Chiêu Đệ và Lý Vương Đức lại không thể thoát khỏi màn chơi, cho dù có kéo Tiểu Hoa theo cùng bọn họ cũng không đi nổi.

Điều này chứng tỏ muốn hoàn thành màn chơi này không chỉ cần tìm đúng mục tiêu nhiệm vụ, mà mỗi mục tiêu chỉ có thể giúp một người chơi rời đi.

Hơn nữa... đúng thật hồn ma kia đã lừa đám người chơi, dù cô bé Tiểu Hoa cũng vô cùng đáng thương nhưng hoàn toàn không phải mục tiêu nhiệm vụ.

Tiếng thở dốc của Phong Đình đã bắt đầu trở nên nặng nề, Dư Tô cũng không khá hơn bao nhiêu, cô thậm chí còn có cảm giác chỉ cần dừng lại một giây thôi, sức lực trên cơ thể sẽ tiêu tan đi hết.

Ở cuối đường, Lý Vượng Đức và Tôn Chiêu Đệ đang sáng quắc mắt nhìn bọn họ, Dư Tô không chút nghi ngờ chỉ cần cô và Phong Đình tiến lại gần, hai người kia sẽ lập tức nhào lên cướp Từ Đình!

Hai người họ, một kẻ trông bề ngoài là người đàn ông nho nhã học thức, một người từ đầu chí cuối luôn tỏ ra vô cũng chính trực nhân nghĩa, trong màn chơi này họ đều chưa từng làm bất cứ việc xấu nào. Nhưng đến giây phút chênh vênh giữa sự sống và cái chết, họ không thể không bỏ mặc tất thảy.

Ví dụ như bây giờ...

Dư Tô nhìn thấy Lý Vượng Đức lẳng lặng lui về phía sau nửa bước, tay phải anh ta chầm chậm đưa ra sau lưng, im lặng rút con dao nhọn giấu bên hông ra.

Anh ta quay đầu, gương mặt lạnh lùng nhìn Tôn Chiêu Đệ, không chút do dự vung dao đâm cô ta.

Đúng vậy, trước khi giành lấy Từ Đình, anh ta buộc phải giải quyết kẻ địch cách mình gần nhất.

Ánh mắt Tôn Chiêu Đệ một mực hướng về phía Dư Tô và Phong Đình, đến khi cô ta nhận ra được hành động của Lý Vượng Đức mà tránh né thì đã muộn rồi.

Tôn Chiêu Đệ tránh được chỗ hiểm nhưng vai phải lại bị thương, sau đó hai người bèn xông vào vật lộn.

Ma nữ sau lưng đang đuổi sát theo, giọng cười hì hì của cô ả âm u lạnh lẽo khiến lòng người nghe mà rét buốt.

Dư Tô quay đầu nhìn lại, thấy ma nữ đã chỉ còn cách cô vỏn vẹn ba bốn mét, nháy mắt đã lấy lại sức mà chạy băng băng.

Gần đến rồi, sắp tới rồi.

Hai kẻ đang vật lộn trước mặt chưa chi đã phân được thắng bại, dù rằng thể lực Lý Vượng Đức không tốt, nhưng Tôn Chiêu Đệ lại đang bị thương, vừa mới giằng co một hồi Lý Vượng Đức đã chiếm thế thượng phong. Anh ta đè Tôn Chiêu Đệ xuống đất, hạ dao đâm vào ngực cô ta.

Anh ta rút nhanh con dao, rồi đứng dậy nhìn về hướng Dư Tô và Phong Đình đang chạy lại.

Trước mặt là Phong Đình đang cõng theo Từ Đình, Dư Tô chạy ngay sát đằng sau, bọn họ cách Lý Vượng Đức đang đứng ở giao lộ chừng hai ba bước chân, mà hồn ma đang ráo riết đuổi theo cũng chỉ còn cách chừng nửa bước.

Lý Vượng Đức nâng dao lao tới, khua thẳng vào đầu Phong Đình, Phong Đình khẽ nghiêng người né đòn, đồng thời bàn chân vươn lên đá mạnh một cái, khiến Lý Vượng Đức phải lùi về phía sau hai bước.

Lý Vượng Đức không ngờ Phong Đình lại đủ khỏe để phản kháng mạnh như vậy, giây phút nhấc chân đá Lý Vượng Đức lùi về phía sau, Phong Đình đã đặt Từ Đình xuống, sau đó vung nắm đấm lao tới giáng cho Lý Vượng Đức thêm một cú, lại bồi cho anh ta một cước, khiến Lý Vượng Đức lăn thẳng xuống bờ ruộng kế bên.

Lý Vượng Đức chẳng có dù chỉ là một cơ hội phản kháng nhỏ nhoi. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi anh ta đã ngã rạp xuống.

Lúc này hồn ma đã đuổi sát đằng sau Dư Tô, nó đưa tay tóm lấy lưng áo cô.

Dư Tô chỉ cảm thấy có một lực kéo vô cùng mạnh tóm lấy kéo tuột cô về đằng sau. Cô biết mình không thể phản kháng, bèn dứt khoát cắn răng túm lấy hai bên áo xé toang nút cài.

Bộ đồ nhanh chóng bị cởi ra, hồn ma chỉ có thể tóm được độc một chiếc áo trống trơ.

Cùng lúc đó, Phong Đình đã khom lưng nâng Từ Đình lên, lại vươn tay trái kéo cánh tay Dư Tô, chạy thật nhanh về phía giao lộ.

Hai giây sau, bọn họ vừa bước đến đường cái rộng rãi đã nghe thấy đằng sau vang lên tiếng thét thảm thiết của Lý Vượng Đức.

Cũng may là bọn họ lập nhóm tham gia màn chơi, hai người chỉ cần mang theo duy một mục tiêu nhiệm vụ là Từ Đình.

Thân thể Dư Tô ngã mạnh về phía trước, đúng giây phút cô nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, vầng trán cũng đã đập bốp lên mặt bàn phía trước.

Nhưng Dư Tô không thấy đau, cô sửng sốt một hồi rồi mới thở phào.

Khi này Dư Tô đã ngồi trong phòng ngủ nhà mình, trước mặt cô là chiếc giá sách nhỏ kê sát cửa sổ cùng máy tính. Ngoài khung cửa sổ là lớp lớp những ngôi nhà cao tầng hiện đại, tương phản mãnh liệt với đám nhà tranh vách đất mà cô nhìn thấy trong màn chơi khi trước.

Vừa mới một giây trước cô còn đang chạy bán sống bán chết, tới lúc này lại chợt hoàn toàn bình an. Sự thay đổi chóng mặt này khiến Dư Tô chưa kịp thích ứng.

Dư Tô ngồi yên một lúc rồi rút điện thoại gọi cho Phong Đình.

Sau khi thông máy, đầu dây bên kia lại không hề lên tiếng. Dư Tô nhìn lại số điện thoại một chút, rồi lại “Alo” một tiếng với di động.

Đầu bên kia vang lên tiếng ho khan, giọng Phong Đình hơi có chút mất tự nhiên: “Đã an toàn rồi, cô ổn chứ?”

“Tôi ổn, lần này đều may nhờ có anh đấy sếp.” Dư Tô nói: “Nếu không lập nhóm với anh, mình tôi không đem theo Từ Đình nổi.”

Phong Đình nói: “Không có tôi đi cùng cô vẫn sẽ tìm được cách khác.”

Dư Tô ừ một tiếng, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ vậy.

Trong màn chơi này, Phong Đình hầu như không hề tham dự vào những cuộc bàn luận mang tính quyết định, nói cách khác dù không có anh ở đó, quá trình thực hiện nhiệm vụ của Dư Tô cũng sẽ không hề thay đổi.

Việc này sẽ dẫn đến kết quả giống hệt như khi nãy, nhưng Dư Tô lại không thể dìu theo Từ Đình, cũng không ôm được cậu bé con đi cùng, càng không đánh lại nổi Lý Vượng Đức.

Nếu không có Phong Đình, hẳn là Dư Tô sẽ lựa chọn mang theo cậu bé trai, nhưng đến phút cuối cùng, Dư Tô không nghĩ mình vừa cắp theo trẻ con vừa chạy một quẵng đường dài lại có thể đánh thắng được Lý Vượng Đức.

Cuối cùng, xác suất Lý Vượng Đức thành công hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất cao, mà cô thì phải chết trong màn chơi này.

Nghĩ tới những điều này, Dư Tô không kiềm chế nổi nỗi sợ hãi.

Nhiệm vụ lần này nhắc nhở cô không nên dễ dàng tin tưởng bất cứ NPC nào trong nhiệm vụ, cho dù người đó quá khứ bi thảm khiến người ta phải thương xót cũng không có nghĩa họ đang sắm vai nhân vật chính diện.

Hồn ma nọ khi còn sống vô cùng đáng thương, đám dân làng lại độc ác tới độ không chấp nhận nổi. Dư Tô giống những người chơi khác, đều theo bản năng lựa chọn tin tưởng hồn ma chết thảm nọ.

Đây đã là nhiệm vụ thứ ba của cô, Dư Tô thiếu chút nữa đã chết trong màn chơi này. Lần sau cô nhất định phải giữ lý trí, đứng trên góc độc khách quan nhất để nhìn nhận nhiệm vụ, không được dao động bởi câu chuyện của NPC nữa.

Cô tự suy xét lại chỗ sai của mình, còn Tôn Chiêu Đệ và Lý Vượng Đức thì đến cơ hội hối lỗi cũng chẳng còn.

Biểu hiện của Lý Vượng Đức trong màn chơi không quá nổi trội, cô cũng không đánh giá thêm, còn Tôn Chiêu Đệ lại hoàn toàn là một cô gái đầy tinh thần trọng nghĩa.

Trong nhiệm vụ, Tôn Chiêu Đệ thực lòng thực dạ bất bình thay cho những người bị hại, thay Tiểu Hoa mắng mẹ cô bé, khi đám người chơi phải lên đường, người đầu tiên khẳng định rằng phải dắt theo Từ Đình cùng cậu bé trai cũng chính là cô ta.

Sau đó khi Từ Đình bị trẹo chân, Tôn Chiêu Đệ cũng có đỡ lời, không hề nghĩ đến việc bỏ rơi cô. Khi đó bọn họ đã chắc chắn mục tiêu nhiệm vụ chính là Tiểu Hoa mà cô ta còn có thể cư xử như vậy cũng coi như là đủ tử tế rồi.

Cho dù sau đó Tôn Chiêu Đệ rời đi bỏ Từ Đình lại cũng là vì chuyện sống còn cực chẳng đã.

Tôn Chiêu Đệ không dối gạt đồng đội, cũng không quá Thánh Mẫu, trong lúc nên chính nghĩa thì duy trì tấm lòng chính nghĩa, lúc cần ích kỷ thì ra tay vô cùng quả quyết, tác phong này thật sự vô cùng khó gặp.

Dư Tô thấy tiếc nuối với cái chết của Tôn Chiêu Đệ, chỉ là trong tình huống khi đó, người chết trước là Lý Vượng Đức, kẻ xông ra cướp Từ Đình đổi thành Tôn Chiêu Đệ, bọn họ cũng sẽ chẳng nhường người cho cô ta.

Giọng Phong Đình vang lên từ điện thoại: “Ngày mai gặp mặt rồi nói chuyện, tôi phải làm việc rồi.”

Dư Tô vội nói: “Được, anh cứ làm việc trước đi, cố lên sếp!”

Cúp điện thoại, Dư Tô lại mở ứng dụng ra, kiểm tra phần thu hoạch của mình sau nhiệm vụ.

Tổng cộng có ba thông báo tặng thưởng, mục thứ nhất là tiền thưởng, Dư Tô nhìn một dãy số 0 dài dằng dặc phía sau mấy lần mới có thể chắc chắn nổi, phần thưởng cho nhiệm vụ lần này ấy vậy mà lên đến tận một trăm năm mươi nghìn tệ!

Cô suýt chút nữa đã xông thẳng ra ngoài chuyển tiền cho bố mẹ, nhưng giờ cô vẫn còn chưa tìm được lý do hay giải thích cho việc đột ngột trở thành phú bà.

Mục thứ hai là 15 điểm thuộc tính. Nội dung có ghi: Người chơi Dư Tô thành công đưa theo mục tiêu nhiệm vụ, biểu hiện ở mức trung bình khá, nhận được 15 điểm thuộc tính do hệ thống tặng thưởng.

Mục thứ ba lại là đạo cụ nhiệm vụ. Nội dung viết: Người chơi Dư Tô hoàn thành nhiệm vụ phụ [Bí mật của Tiểu Hoa], nhận được phần thưởng tặng thêm.

Sau khi ấn nút nhận quà, một khối cầu nho nhỏ trong suốt mang sắc đỏ, ước chừng lớn bằng một viên bi thủy tinh chợt xuất hiện trên mặt bàn.

[Viên thuốc lặp thời gian] Sau khi bóp vỡ viên thuốc này thời gian sẽ trở lại một phút trước đó, gợi ý: nên sử dụng trước khi bị giết hại.

“... Đơn giản cục súc.” Dư Tô biết đây là một món đồ tốt, lập tức cẩn thận cất đi.

Hiện giờ Dư Tô lại có một phỏng đoán mới. Nhiệm vụ lần này có các mục tiêu là bà cụ già, Từ Đình, cậu bé con, tổng cộng là ba người, gồm có ba loại độ tuổi người già thanh niên và trẻ em. Vậy liệu rằng hẳn đã phải có thêm một người khác không?

Trong đầu Dư Tô tức khắc hiện lên hình ảnh cô vợ của Trương Thiết Ngưu, dù rằng cô gái này vẫn còn chưa tới ba mươi, nhưng nếu còn một mục tiêu nhiệm vụ nữa thì ắt hẳn phải là cô.

Dĩ nhiên, mục tiêu nhiệm vụ cũng có thể là một nhân vật nào đó mà những người chơi hoàn toàn không để ý tới.

Trước đó bọn họ đưa theo Từ Đình và đứa bé trai bỏ chạy một lần, nhưng lại không thể rời đi được, có lẽ là vì họ chưa mang đủ số lượng người gần cứu.

Mà sau này những người dân khác trong thôn đều đã chết cả, mục tiêu nhiệm vụ mà họ chưa tìm ra được cũng đã chết trong tay ma nữ, vậy nên bọn họ mới có thể thành công rời đi.

Dư Tô không nghĩ thêm nữa, đi lấy một chai coca lại, vừa định mở mấy bài viết trên mục Kinh nghiệm ra để đọc đã thấy màn hình điện thoại hiện lên thông báo WeChat.

Là Vương Đại Long, anh ta gửi một đoạn tin nhắn thoại đến: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ? Sếp bảo là biểu hiện của cô rất tốt ha ha ha ha ha ha!”

Khóe môi Dư Tô giật giật, trả lời: “Anh cười cái gì?”

“Cô là người tôi tuyển vào nhóm, cô thể hiện tốt không phải mắt nhìn của tôi cũng tốt đó sao!”

“... Cũng đúng đấy.”

“Cô mau nói tôi nghe, nhiệm vụ lần này của cô ra sao? Có được thưởng món gì không? Sếp thì sao, có phải sắm vai kỳ quặc nào không?”

Dư Tô hỏi: “Vai kỳ quặc?”

Vương Đại Long đáp: “Đúng vậy, có một lần tôi lập nhóm làm nhiệm vụ cùng sếp, anh ấy phải vào vai... Phì, một anh chăn lợn!”

“Vậy còn anh?”

“...” Vương Đại Long lặng im một hồi mới gửi bốn chữ cho Dư Tô: “Bà chủ nhà trọ.”

Dư Tô thử tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, ôm bụng cười.

Tán gẫu một hồi cùng Vương Đại Long, tâm trạng nặng nề sau khi làm nhiệm vụ của Dư Tô cũng vơi bớt đi nhiều.

Dù chính cô cũng hiểu rõ những NPC trong nhiệm vụ chẳng phải người thật, hơn nữa có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện, khi ấy cô và Phong Đình cũng không có cách nào mang được theo đứa trẻ kia đi cùng.

Khi ấy bọn họ không thể mang theo hai người, cũng không thể dừng lại vứt Từ Đình đi đổi sang cậu bé kia được, nhưng dù sao đứa trẻ ấy hẵng còn rất nhỏ, vứt cậu bé lại, nghe thấy tiếng bé thét gào thảm thiết vang lên sau lưng, trong lòng Dư Tô cũng không mấy dễ chịu.

Vương Đại Long lại nhắn tin, anh ta hẹn Dư Tô chiều mai ghé đến làm một bữa xiên nướng.

Tinh thần Dư Tô cũng đã hồi phục trở lại, không còn quá vướng mắc chuyện xảy ra trong nhiệm vụ, bèn quyết định ra ngoài làm một bữa tiệc linh đình, ăn cho thật no.

Đang ăn cơm thì Lâm Tiểu An gọi điện thoại đến, Dư Tô tưởng cô bạn chỉ gọi để tán dóc, ai ngờ điện thoại vừa thông, Lâm Tiểu An đã kích động cất lời: “Cá Lúc Lắc, cậu nghe tin gì chưa, ngày mai Trương Dịch sẽ đến đây đó! Nếu mai cậu rảnh thì cùng mình tới phim trường gặp anh ấy được không?”

Dư Tô ngẩn ngơ một hồi, ngỡ ngàng hỏi: “Trương Dịch là ai thế?”

Lâm Tiểu An nghẹn họng, hồi lâu sau mới bất lực nói: “Cậu là người nguyên thủy hả? Có lên mạng không đó? Không biết cả anh chàng siêu siêu siêu siêu siêu siêu đẹp trai, siêu nổi tiếng dạo gần đây hả?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.