Buổi sáng, Tần Lạc
vừa tới công ty liền bị Lương Tinh và Chu Thiến vây lại, một nói: “Đi
công tác trở lại tâm tình tốt như vậy à! Có cái gì đặc biệt thú vị muốn
chia sẻ với chúng tôi một chút không!”
Một người khác nói: “Cùng tổng giám đốc và Đường thiếu đi xa nhà có phải có cảm giác rất tốt không? Nhìn mặt mày cô hớn hở kìa!”
Rõ ràng trong giọng Chu Thiến bốc lên vị chua.
Tần Lạc đã sớm quen nếp hai cô nữ vương bát quái ở tầng lầu này, vẻ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, “Tâm tình tôi tốt là bởi vì cuối cùng tôi trờ về
được gặp lại bạn trai tôi.”
Hứa Vi cầm ly trà đi tới, “Tôi thấy
bây giờ Tần Lạc là một cô gái đang chìm đắm trong hạnh phúc tình yêu
cuồng nhiệt, tổng giám đốc và Đường thiếu tuy tốt, thế nhưng đều là Nam
Thần ngồi tít trên cao, có nghĩ cũng không tới.”
Tần Lạc cười nói tiếp, “Vẫn là Hứa Vi nhìn thấu đáo, hai ngươi cũng đừng đắm chìm trong
trong ảo tưởng không cách nào tự kềm chế nữa, đi công tác với ông chủ
cũng không phải là sống nhẹ nhõm, mọi lúc cũng phải giữ vững cảnh giác
hoàn toàn, huống chi tôi còn ở kỳ thực tập, không để ý cũng sẽ bị khai
trừ.”
Chu Thiến bĩu môi, “Khai trừ? Cô đùa gì thế đây? Người nào không biết cô là. . . . . .”
Cô còn chưa nói dứt lời liền bị Lương Tinh thọc cho cái, ngay sau đó câm miệng, nhưng trong mắt vẫn còn rõ ràng không phục.
Tần Lạc cũng không tức giận, Chu Thiến lòng thẳng nhanh miệng cô cũng không ghét, có sao nói vậy, chưa bao giờ che giấu.
”Tôi thừa nhận tôi là ‘ lính nhảy dù ’ trong miệng mọi người, nhưng nếu tôi
không có một chút bản lãnh thật sự, tôi tin tưởng chính tôi ngây ngô ở
lại tổ ba cũng không lâu. Dù sao, tổ ba chưa bao giờ nuôi người rảnh
rỗi, ngay cả ba người thư ký các cô cũng đều tốt nghiệp đại học danh
tiếng.”
Lời nói của cô chân thật có lý, cũng làm cho Chu Thiến không thể không phục.
Lương Tinh vội vàng hoà giải, “Tần Lạc nói rất đúng! Dù gì nguyên nhân chúng
ta vào bộ phận phiên dịch, nếu muốn ở lại làm thì phải dựa vào thực lực
nói chuyện, tổng giám đốc trước kia thế nào tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi nghe nói Tứ thiếu ở phương diện này rất nghiêm khắc à.”
Hứa Vi cũng nói: “Tôi đi chuẩn bị tài liệu, nếu không đợi Giang tổ trưởng tới đây lại được khiển trách chúng ta.”
Lương Tinh và Chu Thiến vừa nghe, liền tản đi.
Tần Lạc hơi nhếch khóe môi, không sao cả tiếp tục làm việc sống, thân ở
trong một công ty lớn như vậy, nếu muốn không bị người ta nói ra nói vào là không thể nào, đối với người nói ra nói vào cô cũng không còn cần
thiết sẽ trở thành địch, cứ dùng thực lực chứng minh cho đối phương nhìn là được.
*****
Năm giờ rưỡi chiều, Tần Lạc đang chuẩn bị
tan việc, chợt nhìn thấy thư ký Tiểu Ngải của Giang tổ trưởng một tay
cầm tài liệu một tay cầm túi dáng vẻ nóng nảy.
Không khỏi hỏi “Chị Tiểu Ngải, thế nào vậy?”
Tiểu Ngải vội vàng nói: “Tiểu Bảo ở vườn trẻ không ai đón, thầy giáo ở vườn
trẻ đã gọi cho chị mấy cú điện thoại rồi, nói chỉ còn một mình Tiểu Bảo, mà trong tay chị còn có một phần tài liệu phải đưa đến tay Đường thiếu
ký.”
Tần Lạc vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tình huống trước mắt quả thật làm cho cô khó xử.
”Tiểu Tần, nếu không em giúp chị đưa một chút đi? Coi như chị nợ em một phần nhân tình, có được hay không?”
Người ta đã nói như vậy, cự tuyệt nữa thật giống như có chút không hợp tình.
”Vâng, chị Tiểu Ngải khách khí rồi, chị tới nhà trẻ đón bé trước đi!”
”Tiểu Tần, cám ơn em!”