Hoắc Kỷ Vĩ thấy con trai không lên tiếng, thì nhắc nhở: “Vừa rồi con muốn nói cho ba tin tức gì?”
Hoắc Cẩm Dương hít một hơi thật sâu: “Ba, không phải ba vẫn muốn phá hoại
hợp tác giữa chú ba với công ty mậu dịch quốc tế sao? Bây giờ con đã nắm giữ nhu cầu công ty đối phương, có thể giúp chúng ta giành được trước.”
Hai mắt Hoắc Kỷ Vĩ sáng lên: “Thật không?”
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến trong tay con trai nắm giữ tin tức hữu dụng như vậy.
Hoắc Cẩm Dương thấy vẻ mặt ba, liền biết ông rất hài lòng, lập tức nói: “Ba, cái tin tức này có đáng giá kéo dài thời hạn ba tháng không.”
Bây giờ anh cần cố gắng kéo dài thời gian, chỉ cần ba không ép mình đính
hôn với Giang Ánh Thần, thì anh có cơ hội khiến cho cha mẹ công nhận Lạc Lạc.
Mặc dù ngày gặp mặt Giang Ánh Thần bị chú ba thấy được,
nhưng tối hôm qua nhìn thấy Lạc Lạc không khác thường, nói vậy chú ba sẽ không nhiều chuyện nói những thứ này với một nhân viên, là mình suy
nghĩ nhiều...
Hoắc Kỷ Vĩ có thâm ý khác nhìn về phía con trai:“Cẩm Dương, ba làm như vậy không phải hại con, quyền thế địa vị nhà họ
Giang đứng saunhà họ Hoắc chúng ta, hơn nữa ông nội con với ông nội
Giang Ánh Thần có giao tình cách mạng, nếu hai nhà kết thông gia thì sự
phát triển của con sau này trăm lợi mà không có một hại, bây giờ con
không thể bị phụ nữ bên ngoài làm cho tâm trí bị lạc!”
Hoắc Cẩm Dương biết ba là vì tốt cho mình, nhưng anh cũng không có dã tâm lớn như vậy...
”Ba, con...”
”Thôi, đừng nói nữa, ba có thể đồng ý cho con kéo dài thời hạn hai tháng,
nhưng trong hai tháng này con phải rút ra tất cả thời gian hẹn hò với
Giang Ánh Thần, để cho cô ấy có cảm giác con thích cô ấy, một khi con
làm hỏng, ba sẽ không bỏ qua người phụ nữ con thích kia!” Hoắc Kỷ Vĩ
lạnh lùng nói.
Hoắc Cẩm Dương hiểu, ba luôn luôn nói được thì làm được.
****
Buổi sáng hôm sau, là đồng hồ báo thức đánh thức Tần Lạc, cô dụi mắt, cảm
thấy đầu có chút nặng, tối hôm qua hình như mơ thấy một ác mộng, nhưng
cụ thể là cái gì cũng không nhớ ra.
Đều nói nằm mơ làm cho người ta cảm thấy rất mệt mỏi, quả không sai!
Rửa mặt xong đến phòng ăn dùng cơm, chỉ nhìn thấy Ước Hàn, Mary và Tiểu Hỏa Tinh, cô mỉm cười chào hỏi với bọn họ.
Hoắc Gia Tinh vui vẻ nhảy đến trước mặt cô, nắm tay cô: “Chị, chúng ta đi ăn bữa sáng.”
Tần Lạc không nhịn được nói: “Không đợi những người khác sao?”
Ước Hàn chen vào nói: “Bọn A Thành đã ăn qua đi làm rồi.”
Tần Lạc kinh ngạc há to mồm: “A?”
Sớm như vậy?!
Hoắc Gia Tinh lại bổ sung một câu: “Mỗi ngày ba đều đi rất sớm, Tiểu Tinh đã quen rồi.”
Tần Lạc yêu thương sờ sờ đầu bé, đáy lòng không nén nổi dâng lên tình thương của mẹ mà ngay cả cô không nghĩ đến.
Một màn này đúng lúc bị Ước Hàn với Mary nhìn ở trong mắt, hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm tình rất phức tạp.
Trong bữa ăn, Ước Hàn làm như không có việc gì hỏi: “Tối hôm qua Tần tiểu thư nghỉ ngơi tốt không?”
Tần Lạc uống một ngụm sữa đậu nành mới vừa ép ra: “Không tệ! Có thể là nằm mơ, có chút mệt mỏi.”
Đáy mắt Ước Hàn lướt qua hứng thú: “A...? Tôi là bác sĩ tâm lí, có lẽ Tần tiểu thư nói ra tôi có thể giúp cô giải mộng.”
Tần Lạc lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Ước Hàn thấy ánh mắt cô mê mang, không giống như là nói dối, cũng không hỏi nữa.